Chương 70: Nói Chuyện Đạo Lý
“Hình con này.. trông có vẻ quen.” Tên cầm ống nước thì thầm nói, sau đó đưa mắt nhìn Hồ Điệp, miệng cười nham hiểm nói: “Là con này, nó là Hồ Điệp, bắt nó lại đòi nợ.”
Đám người đi sau nghe vậy liền chui vào trong phòng, chia nhau ra, bao vây lấy Lê Hiền Hoà hai người.
Lê Hiền Hoà thấy không ổn, liền nói: “Các anh tính làm gì? Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”
“Cút, liên quan gì tới mày? Đi sang một bên đừng để tao đánh, tao chưa xong chuyện mày lúc nãy lừa tao đâu.” Tên cầm ống nước câm tức nói, hắn dù là một tên côn đồ, nhưng hắn vẫn có nguyên tắc của hắn, chỉ đối với người liên quan ra tay, người không liên quan sẽ không ra tay.
"Nhưng chị Điệp không có nợ." Lê Hiền Hòa tiếp tục nói.
"Tao bảo cút." Tên cầm ống nước đưa tay ra đẩy mạnh Lê Hiền Hòa, Lê Hiền Hòa mất đà ngã xuống đất, Hồ Điệp lo lắng chạy tới đỡ lấy, tiếng kêu của tên này to tới nổi những người xung quanh nghe được, sau đó tập trung lại trước của nhà nàng.
"Giờ thì con kia, mày có trả tiền hay không?" tên cầm ống nước nói
"Tôi không có nợ thì sao lại phải trả?" Hồ Điệp hỏi ngược lại
"Nhưng chồng mày nợ."
"Hắn nợ thì các người tìm hắn, liên quan gì tới tôi, tôi và hắn đã l·y h·ôn."
"Tao không biết, tao chỉ làm việc được giao."
........
-----------------------
5 phút trước, Lương Tín Nhân sau khi xong việc, liền nhanh chóng thay đồ đề đi về.
Trên đường về, Lương Tín Nhân nhớ tới bản thân chưa ăn tối, liền tiện đường ghé vào quán hủ tiếu gõ gần đó để mua một phần, đồng thời cũng sợ Lê Hiền Hòa ở nhà chưa chịu ăn nên Lương Tín Nhân mua thêm hai phần nữa để đem về cho hai nữ ở nhà.
"Mong sao hai người đó ở nhà không xảy ra chuyện gì." Lương Tín Nhân vừa đi vừa suy nghĩ, tay cầm theo ba phần ăn đi về.
Tới trước nhà, Lương Tín Nhân nhìn thấy phía trước được để rất nhiều xe, liền không khỏi ngờ: "Có người tới thuê phòng ở à?" tiếp đó vẫn tiếp tục đi vào trong, thì lại lần nữa thấy bên trong đang đứng đầy ấp người trước cửa nhà Hồ Điệp, những người này là hàng xóm.
"Có chuyện gì vậy mấy bác?" Lương Tín Nhân tò mò, đi tới hỏi một bà dì trong đó.
"Ồ, đây là người thuê phòng của Hồ Điệp đây mà." Bà dì phát hiện Lương Tín Nhân sau đó nói : "Nghe nói là chủ nợ tới đòi nợ Hồ Điệp."
"Nợ? Chị Điệp có nợ à?" Lương Tín Nhân không biết hỏi.
"Không phải Điệp nó nợ, mà là thằng chồng nó nợ, nghe nói là mượn tiền đ·ánh b·ạc, chơi đồ nên nợ." Bà dì tiếp tục giải thích.
"Thằng chồng nợ thì liên quan gì tới chị Điệp? Cả hai đã l·y h·ôn rồi mà."
"Dù là l·y h·ôn nhưng thằng đó lại gán nợ qua cho Điệp, tội con bé, đã không kiếm được tiền mà còn cưới nhầm thằng chồng vô tích sự." Bà dì cảm thán, tiếc thương cho Hồ Điệp
"hmm, bác có thể né ra cho cháu vào không?"
"Cháu vào làm gì?"
"Đưa đồ, đồ chị Điệp nhờ cháu mua giùm." Lương Tín Nhân đưa tay lên, trên tay đang cầm ba phần đồ ăn, nhẹ cười, nói.
Người sau thấy túi đồ ăn liền không hỏi nữa, liền chỉ khuyên lấy một câu: "Vô rồi để nó trên bàn, rồi lập tức đi ra, đừng dính dáng vào." sau đó né ra cho Lương Tín Nhân
Lương Tín Nhân theo đó mà chen vào đám người, dần dần cũng tiến về phía trước.
Cực khổ 1 phút, Lương Tín Nhân cuối cùng cũng có thể lên đằng trước, các bà dì trong xóm thật nhiều, xem cho đã vào rồi đi đồn cho lắm, ngay lập tức trước mắt hắn liền xuất hiện hai nữ, một người thì đang ngồi bệt trên đất, một người thì ở bên cạnh đỡ, xung quanh đang bị bao quanh bởi một đám người với khuôn mặt hung ác.
"Anh đã về." Lương Tín Nhân nhanh chóng tiến tới đằng trước, nói, tiến thể để đồ ăn ở một bên khác.
Cả đám người trước mắt bỗng nhiên bất ngờ khi lại xuất hiện thêm một người, tên cầm ống nước không khỏi hỏi: "Mày là ai?"
Lê Hiền Hòa phát hiện người tới là Lương Tín Nhân liền không khỏi đứng dậy chạy tới, rồi trốn đằng sau, Hồ Điệp cũng đi theo đi qua.
Lương Tín Nhân không trả lời tên cầm ống nước, mà quay sang lo lắng hỏi Lê Hiền Hòa: "Có sao không? Bọn hắn không làm gì chứ?"
"Không sao, chỉ là trượt chân té." Lê Hiền Hòa trả lời.
"Chuyện là thế nào?" Lương Tín Nhân hỏi.
Lê Hiền Hòa cẩn thận kể lại chi tiết câu chuyện cho Lương Tín Nhân nghe, Lương Tín Nhân nghe xong thì không khỏi khinh thường tên đàn ông kia, thật là làm mất mặt cánh đàn ông.
Tên cầm ống nước cũng không có nổi giận vì Lương Tín Nhân không nghe hắn, mà vẫn đứng đó cẩn thận để cho Lê Hiền Hòa kể lại chuyện.
"Ai làm người đó trả, các anh nên đi đòi tên kia." Lương Tín Nhân nhìn cả đám xung quanh nói.
"Tao không thể quyết định." Tên cầm ống nước nói, hắn chỉ là kẻ dưới, kẻ dưới thì phải nghe kẻ trên mà làm việc.
"Thế này thi sao. chúng tôi có giấy l·y h·ôn, các anh chụp lại giấy l·y h·ôn, rồi trở về cho đại ca các anh xem, tôi nghĩ là đại ca các anh sẽ hiểu." Lương Tín Nhân đưa ra phương pháp giải quyết, hắn nghĩ rằng những người thông minh sẽ hiểu ý của hắn.
Tên cầm ống nước không nói gì mà đang suy nghĩ, hiện tại cũng khá là lâu rồi kể từ khi hắn tới đây, có người phát hiện và sẽ gọi công an, đánh nhau không phải là phương pháp hợp lý để giải quyết vấn đề, dù sao hắn cũng chỉ là đòi nợ, bên ngoài tỏ ra máu chiến để cho người ta trả, nếu như gặp người hiểu lý thì có thể nhanh chóng xử lý vấn đề, bây giờ gặp Lương Tín Nhân như vậy hắn cũng thoải mái hơn.
"Ok, màu lấy ra đi, để cho thằng kia chụp, sau đó bọn tao về đưa cho phía trên." Sau khi suy nghĩ, thì tên cầm ống nước quyết định, trước tiên cứ cầm thứ này về để cho phía trên xem rồi đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Lương Tín Nhân nghe thế liền cười, sau đó để Hồ Điệp vào trong nhà lấy đơn l·y h·ôn trước đó ra để cho đám người kia chụp lại.
Đám người bên ngoài thấy bên trong hòa thuận như vậy cũng liền bất ngờ, không phải chủ nợ với người nợ thường đánh nhau ở tình huống này sao, sao có vẻ như mọi chuyện lại khác vậy.
Sau khi chụp hình xong tên cầm ống nước bắt đầu cho người đi về: "Tụi mày đi nhanh về đi, lỡ có người gọi công an, tao sẽ theo sau."
Đám người kia nghe vậy thì lần lượt ra về, sau cùng thì tên cầm ống nước cũng ra về.
Bên ngoài đám người thấy mọi chuyện có vẻ đã ổn, cũng liền ai về nhà nấy, còn sau này họ có đồn thổi gì không thì không ai biết.
"Cảm ơn em lần nữa." Hồ Điệp cảm ơn nói, sau đó không tự chủ được chảy nước mắt, nàng cảm thấy thật khổ, nếu so sánh bản thân với những người khác thì nàng thua họ rất nhiều về mặt quan hệ và tài chính, cũng như là một cái gia đình, khi ai ai cũng thật hạnh phúc.
Lê Hiền Hòa liền chạy tới dỗ lấy: "Chị đừng khóc, cả hai đã l·y h·ôn rồi, không cần lo nữa, không có thằng này thì ta có thằng khác, chắc chắn chị sẽ tìm được người tốt hơn."
"Đúng vậy, chị cứ yên tâm đi, bây giờ chuyện cần thiết là xử lý cái đống này." Lương Tín Nhân chỉ lấy túi hủ tiếu ở một bên, nước dùng có vẻ như đã khá nguội.
"Ừ, ăn thôi, chuyện nãy giờ cũng đã khiến chị đói lại." Hồ Điệp lau đi nước mắt sau đó cười nói.
Tiếp sau đó là cả ba lấy chén đũa ra ăn, tiếp đó là ngồi cho đến 10 giờ, Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa chào tạm biệt rồi trở lại lên phòng để ngủ, tối nay bọn hắn sẽ không làm gì cả.
Phía bên kia, sau khi tên cầm ống nước trở về liền báo cáo lên phía trên, đồng thời đưa tấm ảnh có chụp đơn l·y h·ôn đưa lên, phía trên sau khi nhận được thì cũng không biết xử lý thế nào, nên cũng trình lên cho Vũ Trọng, để cho hắn xử lý.
Vũ Trọng sau khi xem xong liền kêu người đem người đàn ông lên nói chuyện.
5 phút sau, người đàn ông được đưa lên, hắn không khỏi vội vàng lên trước nói: "Các đại ca, thế nào? Vợ em đã trả tiền chưa?"
"Vợ mày?" Vũ Trọng khinh thường nói.
"Đúng vậy, vợ em."
"Trả cái đầu nhà mày, mày dám nói láo bọn tao à, trong khi cả hai tụi bây đã l·y h·ôn, không còn tính là vợ chồng nữa, mày không có quyền gán nợ cho nó." Vũ Trọng tức giận nói.
"Tuy... tuy đã l·y h·ôn nhưng em nghĩ nó vẫn còn tình cảm với em, nên nó sẽ trả mà."
"Nó không trả."
"Vì cái gì? Có phải là có một thằng nhóc tầm 18 tuổi ở đó không?" Người đàn ông hỏi.
Vũ Trọng không trả lời mà nhìn về phía người bên cạnh, người bên cạnh nhận ra liền nói: "Nghe nói là tự nhiên có một thằng nhóc xuất hiện lúc cuối, nên mọi chuyện mới thế này."
"Là nó, thằng lờ đó, nó dụ dỗ con vợ em, nên hai người bọn em mới l·y h·ôn nhau, nếu không phải nó thì em đã trả nợ cho các đại ca từ 3 ngày trước rồi." Người đàn ông vẫn cay Lương Tín Nhân vì đã lấy tiền của hắn, hay phải nói là tiền Hồ Điệp cuối cùng cho hắn, nếu không hắn đã trả hết nợ, không còn bị khổ như vậy, tất cả mọi tội lỗi hắn đều đổ lên đầu Lương Tín Nhân, người đàn ông đầu óc không được bình thường, rống lên.
"Mày có thứ gì chắc chắn như vậy? Lỡ sao mày lại nói láo?"
"Hay là các anh cứ bắt lại nó đem về đây, sau đó em sẽ khuyên nó cho, nếu không có thằng kia thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, hoặc là các anh đánh thằng kia nhập viện rồi đe dọa nó cũng được." Người đàn ông cười nói như là một chuyện đơn giản.
"Mày nói cũng có lý, nhưng trước tiên vẫn cần một ngón tay để cảnh cáo mày nói láo bọn tao khi trước." Vũ Trọng nói, sau đó kêu người thực hiện.
"AAAAAAAAAA!!!"
Người đàn ông bị cầm lấy tay, sau đó là một cỗ đau nhức truyền tới, hắn không khỏi réo lên, khóc cả ra.
"Giờ thì lần nữa nhốt lại hắn, mai lần nữa đi tìm con kia về cho tao, tao cần tụi nó nôn tiền ra." Vũ Trọng nói, sau đó là đi nơi khác.