Chương 68: Tuổi Nhỏ Làm Việc Nhỏ
Lương Tín Nhân tiến đến chỗ nguyên liệu, đi qua chỗ để thịt gà, rồi đưa tay lựa chọn cho hắn một khối ức gà, sau đó lại đi đến chỗ gia vị, lựa chọn gia vị cần thiết cho món gà này, rồi quay lại chỗ chế biến, ức gà thì có thể chế biến được nhiều loại món ăn, Lương Tín Nhân quyết định dùng nó để chế biến gà rô ti.
Đây là một món ăn không mấy nổi tiếng, nhưng lại phổ biến với mọi gia đình ở Việt Nam, để có thể làm ra món này ngon, cần phải biết cách để cho gia vị ngấm vào thịt, thay vì chỉ nếm được bên ngoài đến bên trong thì lại nhạt.
Lương Tín Nhân trước tiên là làm nước sốt ướp thịt, sau đó là cho thêm tương ớt và một vài quả ớt để tạo vị cay cho món ăn, sau đó là cầm phần ức gà đã lấy ra, dùng tay đánh vào nó để tạo sự mềm mại cũng như là hồi phục sự đàn hồi cho miếng thịt, vì mỗi miếng thịt sau khi cắt ra rồi sau đó để trong tủ bảo quản không dùng, miếng thịt sẽ bị teo lại, các phần thịt bám dính lại với nhau khiến miếng thịt trở nên cứng.
Tiếp đó, Lương Tín Nhân dùng dao cắt nhỏ thịt thành từng miếng vừa đủ, rồi dùng một cây đũa đâm xuyên từng miếng, không cần lo về việc thịt sẽ mất đi vẻ đẹp, tại vì khi chiên các lỗ hổng sẽ được bù đắp lại bởi phần nở ra của thịt và che lấp nó đi cho đến lúc đó bên trong sẽ được gia vị ngấm vào.
Sau 5 phút ướp Lương Tín Nhân mới bắt đầu đổ dầu vô chảo để làm nóng, sau đó là bỏ thịt đã được ướp và bên trong, đến khi một mặt đổi màu thì đảo mặt khác, cứ tiếp tục như vậy cho đủ sáu mặt rồi để lửa vừa để cho các phần bên ngoài hoàn toàn chuyển sang cam, thì xem như đã hoàn thành.
Phía những người khác cũng đã hoàn thanh xong món ăn của mình và bắt đầu trang trí cho món ăn, Lương Tín Nhân thì hoàn toàn ngu về nghệ thuật, trang trí các thứ thì hắn không biết nên cứ lấy hết thịt ra để lên đĩa, rồi lấy phần nước sốt đã chiên cũng thịt rưới lên, thêm một chút hành làm xong.
Thời gian cuối cùng cũng qua một tiếng, các người đăng ký đã trình món ăn lên trên bàn, sau đó là đứng về lại chỗ, trong đó cũng có Lương Tín Nhân.
Phạm Tấn Hùng bước lên đằng trước nói: "Vì thời gian đã hết, nên tôi sẽ bắt đầu thưởng thức và chấm lấy món ăn của mọi người." rồi đi đến từng món ăn, cầm muỗng thử từng món, có người làm một cái bánh, có người làm đồ ăn nước ngoài và trang trí trong thật bắt mắt.
Phạm Tấn Hùng lần lượt nếm thử sau đó là nói nhỏ trong người ghi chép bên, mỗi món ăn chỉ thử qua một lần sau đó chuyển qua món khác, dần dần cho đến món ăn cuối cùng.
"Sau khi đi qua đánh giá của ông Phạm Tấn Hùng, thì bây giờ, chúng tôi xin đọc tên những người sẽ được tuyển, người được đọc tên sẽ tiến lên phía trước."
"Nguyễn Vũ Hào, Đặng Ngọc Dao, Trần Thị Thùy, đây là ba người được nhận." Người ghi chép đọc tên lên.
Những người được đọc trúng tên thì vui mừng, những người không có tên thì lại buồn bã, dù sao bọn họ đã cố gắng như vậy rồi, và đây cũng là một công việc tốt nữa, tiền lương còn cao.
Lương Tín Nhân thì vẫn như thường, khuôn mặt không lắm biểu lộ cảm xúc, dù sao hắn đã biết người xin việc vào đây toàn là những người có chuyên ngành cao, một người học từ gia đình như hắn chưa chắc đã thắng được, hắn xin vào là để thử vận may, nếu may thì được nhận, không được thì thôi, ta tìm việc khác, chả có gì đáng buồn cả.
"Đáng lý ra sẽ có một người được tuyển nữa, nhưng vì người đó không có trang trí nên b·ị đ·ánh giá rớt, trong một bữa ăn tại nhà hàng, món ăn ngon thôi thì vẫn chưa đủ, mà còn cần sự thu hút, đẹp mắt, khiến người nhìn thôi là đã muốn ăn." Người thông báo lại tiếp tục nói.
"Chỉ vì cái trang trí sao? Thật phiền phức, ăn ngon là được rồi cần gì trang trí, ăn chứ có phải để nhìn đâu? Ăn vào rồi cũng bầy nhầy ra." Lương Tín Nhân thầm nghĩ trong đầu, theo hắn thì chỉ cần có ăn ngon là được, không cần phải đẹp mắt chi có mắc công.
"Bây giờ ba người được tuyển thì hãy đi theo tôi, những người khác có thể lấy lại món ăn của mình mà thưởng thức, sau đó là rời đi." Người ghi chép nói, rồi sau đó dắt ba người được tuyển đi.
Lương Tín Nhân thấy vậy liền cũng đi ra ngoài luôn, không có ở lại để thưởng thức món ăn mình nấu, vì hắn vẫn còn cần đi tìm việc khác, mặc dù có thể để vào ngày mai, nhưng hiện tại đang rảnh mà, về nhà cũng không có gì làm ngoài đè đầu cưỡi cổ, thôi thì đi tìm việc cho nó khỏe.
Lương Tín Nhân sau khi đi ra, thì đám người còn lại trong phòng vẫn tiếp tục ăn lấy sản phẩm mà mình đã chế biến, nhưng vẫn có một món không ai đụng, đó là của Lương Tín Nhân.
Một người trong đó phát hiện liền hỏi: "Món của ai này, sao không tới lấy?"
Cả đám người cũng chú ý lấy, nhưng lại không có ai lên tiếng trả lời.
"Món này của ai nè, không tới lấy là tôi lấy ăn luôn đấy."
Vẫn không có ai trả lời.
Thấy vậy người này liền tiến lên phía trước, tới gần món ăn rồi đưa tay ra lấy món ăn, người này cũng không lập tức ăn mà chờ chủ nhân của món ăn này lên tiếng, nhưng vẫn không có ai trả lời, cuối cùng người này mới cầm nĩa lên, đâm vào cục thịt rồi bỏ vào miệng.
Vừa vào miệng, nước sốt được rưới bên ngoài bề mặt thịt đã ngấm vào trong miệng, nước sốt có vị ngọt nhẹ, và vị cay của tương ớt, sau đó người này cắn nhẹ vào miếng thịt, nước sốt được trộn lẫn vào bên trong miếng thịt b·ị đ·âm liền chảy ra ngoài, hòa trộn với từng gân thịt, làm cho người ăn cảm thấy hài hòa, không có bị chất thịt che lấp.
"Ngon vờ lờ." Người này nói, sau đó liên tục đớp, cho đến khi miệng đầy, không chứa nỗi nữa thì mới thôi.
Người bên ngoài thấy hắn ăn như giặc vậy cũng thấy lạ, sau đó tiến lên phía trước, cầm theo cái nĩa đâm lấy miếng thịt rồi bỏ vào miệng, sau đó mọi người liền cảm thấy bất ngờ trước món ăn này.
"Ngon ghê."
"Đúng vậy, ngon thật."
"Không biết người nào làm?"
.......................
Dần dần càng nhiều lời khen, cho đến khi đĩa thịt bị ăn hết, mọi người vẫn không biết ai là người nấu món này, dù sao người tham gia ứng tuyển cũng gần hơn 20 người, mà cũng toàn là người lạ.
Trong khi mọi người đang hỏi thăm người này thì người này hiện tại đang tìm việc hết từ tiệm này sang tiệm khác nhưng vẫn không có tiệm nào là phù hợp với yêu cầu của hắn, Lương Tín Nhân không khỏi đau đầu.
Có vẻ như bản thân hắn không phù hợp làm ở các nhà hàng, thế là hắn bắt đầu chuyển qua tìm kiếm chỗ làm ở các quán ăn bình thường, như quán ăn gia đình chẳng hạn, thế thì điều này có vẻ sẽ dễ dàng hơn là nhà hàng cao cấp.
"Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình." Đã có câu ca dao thế này rồi thì cứ làm theo thôi, không cần phải tham làm chi.
Đến cuối ngày Lương Tín Nhân cũng tìm được một quán ăn gia đình, lạ là cái quán này còn nằm gần nhà hàng Lăng Nhạc nữa chứ, hắn không khỏi cảm thán: "Biết vậy lúc đầu lựa chọn luôn ngay chỗ này, đỡ phải mắc công,."
Ở đây chỉ cần phỏng vấn là xong, giờ làm thì Lương Tín Nhân theo điều kiện của bản thân rồi nói với chủ quán ăn, chủ quán ăn cũng đồng ý, lương mỗi tháng là 15 triệu, nếu như làm theo thời gian lúc vô học thì còn 5 triệu, và công việc bắt đầu vào ngày mai lúc 9 giờ sáng cho tới 9 giờ tối, chuẩn 12 tiếng nên chỉ có thể một tuần làm 4 ngày.
Sau khi trở về, thời gian đã là 7 giờ tối, Lương Tín Nhân lần nữa bắt tay vào làm đồ ăn tối, lần này hắn cũng mời Hồ Điệp lên ăn, vì sắp tới còn phải dựa vào nàng giúp đỡ cho Lê Hiền Hòa mà.
Trong bữa cơm 3 người, Lương Tín Nhân nói với Lê Hiền Hòa: "Anh đã tìm được công việc, từ 9 giờ sáng cho tới 9 giờ tối, trong khoảng thời gian đó em ở nhà cẩn thận, nếu thấy chán thì có thể xuống nói chuyện với chị Điệp, muốn đi làm thì nhớ thông báo cho anh biết."
"Ừm, anh yên tâm." Lê Hiền Hòa cười nói.
"Lần nữa nhờ chị chăm sóc." Lương Tín Nhân cười nói với Hồ Điệp.
"Không có gì, em cứ yên tâm đi làm." Hồ Điệp nói
Tiếp đó bữa ăn vẫn cứ tiếp tục cho đến gần 8 giờ thì Hồ Điệp xin phép về trước để còn đi làm, Lương Tín Nhân cũng không nói gì, mọi người đều có công việc của họ, không thể bắt người khác làm theo ý mình.
Cho tới cuối cùng ăn xong, Lương Tín Nhân vẫn là người phải rửa bát, hắn cảm thấy hai người con gái hắn quen như hai thái cực vậy, một người thì việc nhà cái gì cũng biết nhưng lại rụt rè với người khác, một người thì chỉ nằm đó mà xem hắn làm lại khá hòa đồng với người khác, trừ những người con gái tiếp xúc với hắn.
"Hòa, em vô tắm đi rồi đến khi nào em xong thì đến lượt anh." Lương Tín Nhân vừa rửa chén, vừa nói.
"Được thôi." Lê Hiền Hòa nói, rồi đứng dậy đi lấy đồ, sau đó đi vào phòng tắm.
5 phút sau Lương Tín Nhân cũng rửa chén xong thì cũng tự mình lấy đồ chuẩn bị đi tắm, hắn cứ như không mà bước vào phòng tắm, miệng nói: "Vợ, hay là mình tắm chung nha."
Người sau nghe thì quay mặt lại, mị nhãn như tơ, cười nói: "Tới đi chồng, em đợi nãy giờ.".
Tiếp đó trong phòng tắm là một hồi xuân quang, tiếng nước chảy và âm thanh cùng nhau hòa quyện vào với nhau.
Một tiếng sau, Lương Tín Nhân bế Lê Hiền Hòa từ trong phòng tắm đi ra, hai chân của nàng đã hoàn toàn đi không nỗi, Lương Tín Nhân cẩn thận lau người và mặc đồ cho nàng.
Nằm trên giường, Lê Hiền Hòa không khỏi cảm thán: "Sao càng ngày anh càng khỏe vậy? Lúc trước còn có thể khiến anh hai lần, nhưng càng về sau thì chỉ có một lần, anh uống thuốc à?"
"Uống thuốc cái đầu em, điều này chứng minh là anh khỏe mạnh thôi." Lương Tín Nhân cú vào đầu của Lê Hiền Hòa, hắn cũng không biết bản thân bị gì, từ lúc tu luyện Thiên Vương Tạo Hóa Quyết thì trong người hắn lúc nào cũng có một đám lửa, càng tu luyện, đám lửa ngày càng to và dựa vào quan hệ có thể khiến đám lửa nhỏ lại, nhưng đó vẫn là tạm thời, sẽ có lúc đám lửa này hoàn toàn bùng phát, nếu muốn hoàn toàn diệt đi đám lửa này thì phải dừng lại việc tu luyện Thiên Vương Tạo Hóa Quyết, nhưng điều này sẽ khiến hắn không thể gia tăng tu vi.
"Đây là con dao hai lưỡi hay là điều cần thiết để tăng tu vi?" Lương Tín Nhân tự hỏi trong đầu, sau đó liền không để ý nữa, quay qua ôm Lê Hiền Hòa vào lòng ngủ.