Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 67: Kiểm Tra Trình Độ




Chương 67: Kiểm Tra Trình Độ

Vũ Trọng sau khi ra ngoài, các đồng bọn của hắn cũng tụ tập lại nói này nói nọ: "Anh Trọng, chắc lẽ cứ để thằng Pháp này như vậy sao?"

"Không để hắn như vậy thì làm được gì hắn? Sòng bạc mặc dù là chúng ta mở, nhưng hắn là người cung cấp thủ đoạn thắng tiền cho chúng ta, nếu như không có hắn đầu tư 1 khoảng thì chúng ta chưa chắc đã được như bây giờ, t·huốc p·hiện thì cũng là hắn nhập vào." Vũ Trọng khó chịu trong người nói.

"Thế thì làm sao giờ?"

"Giờ chỉ có một cách để gia tăng lợi ích, đó là chiếm địa bàn, chỉ khi nào địa bàn của chúng ta mở rộng thì đến khi đó chúng ta mới có thể nhận được nhiều hơn, còn không thì đợi đến một lúc nào đó hắn đi hợp tác với những người khác, thì lúc đó lại rắc rối." Vũ Trọng nói

"Thế thì khi nào?"

"Chưa phải bây giờ, chúng ta cần lựa chọn thời gian và cái cớ để bắt đầu, chọn lấy những băng đảng yếu trước, từ từ mở rộng lên, trước tiên thì phải xử lý các con nợ trước." Vũ Trọng nói

"Vậy để em đi làm." Một người trong đám xung phong.

"Thế thì mày đi tra rồi làm đi, còn thằng kia thì nhốt lại." Vũ Trọng nói rồi đi chuẩn bị cho những việc khác.

Phía bên kia, sau khi Lương Tín Nhân hai người trở về nhà, Lương Tín Nhân sắp xếp lại đồ rồi sau đó tự thân xuống bếp nấu đồ ăn trưa, Lê Hiền Hòa thì nằm chình ình trên giường xem điện thoại, nhắn tin các thứ.

Sau 30 phút giọng của Lương Tín Nhân từ trong phòng bếp vang ra: "Hòa, em xuống mời chị Điệp lên ăn trưa đi."

"Ừm." Lê Hiền Hòa vâng lời và đi xuống dưới nhà Hồ Điệp mời chị lên ăn.

5 phút sau Lê Hiền Hòa trở lại phòng, đi sau là Hồ Điệp, nàng cứ nhìn qua nhìn lại căn phòng sau đó không khỏi nói: "Sao phòng nhìn khá giống phòng con gái vậy?"

"Hì hì, do em là người trang trí nên nó thành vậy đấy." Lê Hiền Hòa đi trước cười nói.

Đi vào chỗ bàn ăn, một mùi thơm từ trong bếp truyền ra, khiến cho hai người con gái bụng không khỏi kêu ọc ọc, hai người đỏ mặt che bụng, cười.

Sau đó Lương Tín Nhân cũng từ trong bếp đi ra, trên thân đeo tạp dề, hai tay cầm hai dĩa đồ ăn, rồi đi tới để trên bàn, rồi lại lần nữa đi vào bếp rồi trở ra, cứ như thế trên bàn dần đầy ấp đồ ăn, món nào cũng đẹp mắt và thơm ngon, hai người con gái không chịu được liền trước tiên động thủ.



"Ưm~ thật ngon!" Lê Hiền Hòa khen lấy.

"Đúng vậy, thật ngon, với tay nghề này của em thì có thể đi làm đầu bếp đấy." Hồ Điệp cũng khen rồi cho lời khuyên.

"Ha ha, không có gì, đây là các kỹ năng cơ bản nấu ăn mà mẹ em dạy thôi và các loại gia vị được dùng trong này đều là của mẹ em chế ra đấy." Lương Tín Nhân nói, đúng vậy, từ nhỏ khi lên cấp 2 Lương Tín Nhân đã bị mẹ bắt đi vào bếp, vì bà và Lương Thừa Hưởng lúc nào cũng bận rộn đi làm, không có thời gian để nấu cho hai anh em hắn ăn, nên mới bắt Lương Tín Nhân vào bếp, còn các loại gia vị thì hắn không biết từ đâu, nhưng cứ mỗi lần hết là bà lại từ đâu lấy ra đổ đầy

Mọi thứ bà làm đều trong thật đơn giản, nhưng nó lại ngon đến lạ thường.

"Chắc mẹ em là đầu bếp nhỉ?" Hồ Điệp hỏi.

"Không, mẹ em làm cà phê." Lương Tín Nhân trả lời.

"Chị nghĩ rằng mẹ em nên đi làm đầu bếp thì hợp lý hơn."

"Em cũng nghĩ vậy, nhưng có lần em hỏi thì bà nói rằng không có hứng thú." Lương Tín Nhân nhớ lại nói.

"Ồ."

"À, chị Điệp, kể từ mai em sẽ đi làm thêm, việc bữa sáng em sẽ làm cho Hòa, nhưng đến bữa trưa và bữa tối có lẽ sẽ làm phiền chị, về sau có gì em sẽ đền bù chị cho." Lương Tín Nhân nhờ vả Hồ Điệp.

"Không có gì, nhưng có vài buổi tối thì chị bận đi làm nên có lẽ tới hôm đó em tự xuống dưới bếp hâm lại thức ăn nha." Hồ Điệp nói với Lê Hiền Hòa.

"Em cảm ơn." Lê Hiền Hòa có chút ngại ngùng, trong khi mọi người bận rộn, thì nàng lại rảnh rỗi không có gì để làm, trong lúc bất giác nàng có suy nghĩ rằng bản thân cũng nên đi tìm việc làm.

"Thế em có cần đi làm không?" Lê Hiền Hòa hỏi.

"Em ư? Em làm được cái gì?" Lương Tín Nhân hỏi, câu hỏi có thể nó là đậm chất thẳng thắng, đâm vào nội tâm của Lê Hiền Hòa.

"Anh nói gì vậy? Em cũng biết làm chứ bộ." Lê Hiền Hòa không phục nói.



"Làm gì?"

"Làm.... làm....."

"Thấy chưa? Em vẫn chưa biết làm gì, vậy thì sao đi làm?"

..................

Hai người bắt đầu cãi nhau về vấn đề việc làm mà không để ý đến bên cạnh Hồ Điệp đang nhìn lấy, khuôn mặt của nàng mang theo vài nét vui vẻ, nhưng trong thâm tâm nàng lại trong có vẻ buồn bã.

"Được rồi, em có thể đi làm, nhưng chỉ làm cho đến khi bắt đầu đi học, và công việc phải nhẹ nhàng, lương bao nhiêu cũng được." Lương Tín Nhân nãy giờ nói đùa chứ thật ra thì Lê Hiền Hòa đi làm cũng được, tránh cho việc nàng ở nhà một mình rồi cảm thấy buồn.

"Anh cứ chờ đi, hứ." Lê Hiền Hòa tự tin nói

"Như chị thấy đấy, sau này có lẽ sẽ còn làm phiền chị." Lương Tín Nhân nói với Hồ Điệp.

"Không sao." Hồ Điệp nói.

Tiếp đó trong bữa ăn có nhiều cuộc trò chuyện diễn ra, bữa cơm cũng trở nên vui vẻ hơn bình thường.

Sau khi kết thúc, Lương Tín Nhân lần nữa ra ngoài, lần này hắn sẽ không mang theo Lê Hiền Hòa mà đi một mình, hắn muốn thử xem chỗ hôm qua hắn làm, có thời gian làm từ sáng cho tới tối luôn không, cho tiện, đỡ phải thay đổi địa điểm đi làm.

Quả nhiên là có nhưng công việc yêu cầu ngoài phỏng vấn hắn còn phải kiểm tra trình độ, vì đây sẽ trở thành công việc chính, chứ không phải là công việc làm thêm nữa, nhưng không sao, hắn có thể ký hợp đồng lao động 1 tháng hơn làm cả ngày, cho đến khi vô học thì chuyển thành làm tối thôi vậy.

Nhà hàng nơi đây có tên Lăng Nhạc, nghe nói nhà hàng này là chi nhánh của một nhà hàng lớn hơn ở phía Bắc đất nước, còn vì sao là tên này thì hắn không biết.

Lần kiểm tra này là yêu cần hắn làm ra một món ăn nào đó bất kì, sau đó đem lên cho người phụ trách nơi đây đánh giá món ăn, nếu như món ăn phù hợp, thì có thể được nhận vào, còn nếu không thì không cần nói cũng biết.

Tại vì là một nhà hàng, nên số người đăng ký công việc không hề ít, điều này khiến cho việc kiểm tra trình độ như một cuộc thi vậy, nấu món ăn ngon rồi đưa lên cho ban giám khảo.



Điều này nhằm đánh giá trình độ của người nấu, chứ không phải chỉ xem qua bằng cấp các thứ, điều này khiến Lương Tín Nhân khá vừa ý, chứ nếu đánh giá qua phỏng vấn và bằng cấp các thứ thì hắn đã không đạt đủ điều kiện rồi.

Phỏng vấn thì chỉ đơn giản như hỏi về thông tin cá nhân và một số câu hỏi chuyên môn, Lương Tín Nhân theo những gì Trần Xuyến dạy mà trả lời, còn đậu hay không thì hắn không biết, tiếp đó là bài kiểm tra trình độ.

"Mọi người hiện tại có mặt ở đây là để làm việc cho nhà hàng, và nhà hàng cần đánh giá món ăn của mọi người xem có phù hợp với tiêu chuẩn không, để tạo điều kiện cho mọi người trổ hết tài năng, thì nhà hàng sẽ mở kho chứa và cho phép mọi người tiến vào, mọi người có thể chọn lựa thứ mà mình muốn nấu như nguyên liệu, gia vị các thứ, sau đó trở ra bắt đầu chế biến món ăn, thời gian giới hạn là 1 tiếng, sau 1 tiếng, mọi người dừng lại và trình món ăn lên trên này, và chủ chi nhánh - Ông Phạm Tấn Hùng sẽ là giám khảo cho lần kiểm tra này." Người phỏng vấn nói và giới thiệu Phạm Tấn Hùng bên cạnh, người này nhìn tầm 46 tuổi, dáng dấp hơi mập, đầu hơi hói.

"Chào mọi người, mong mọi người hãy bộc lộ hết khả năng của mình để chế biến." Phạm Tấn Hùng nói, sau đó ngồi xuống.

"Luật chỉ có một, đó là không có luật nào cả." Người phỏng vấn nói

"Có nghĩa là có thể dùng những loại gia vị mà không có ở đây đúng không?" Lương Tín Nhân giơ tay lên hỏi, hắn chỉ hỏi vậy thôi chứ trên người hắn không mang gia vị của Trần Xuyến đưa, dù có thì cũng không dùng dù sao thứ này không biết Trần Xuyến còn nhiều hay không, nên để cho bản thân và người thân thưởng thức, hơn là để cho người lạ.

"Đúng vậy, mọi người có thể dùng những thứ có sẵn ở đây, hoặc là ở bên ngoài, nhưng với điều kiện là mọi thứ phải phù hợp, không thể gây ảnh hưởng cho người ăn." Người phỏng vấn nói.

Nếu như vậy thì Lương Tín Nhân có thể dùng gia vị của Trần Xuyến làm ra, hắn cũng không lo lắng về an toàn sức khỏe, nếu không an toàn thì hắn còn sống đến bây giờ mới lạ, và mọi gia vị đều có hình dáng y chang như gia vị đó.

"Có vẻ như mọi người đã hiểu rồi, vị vậy bây giờ chúng tôi xin tuyên bố, bắt đầu!!!"

Mọi người bắt đầu chen nhau lên lấy nguyên liệu và gia vị, người thì bắt đầu nấu nước sẵn rồi mới đi lấy nguyên liệu, chỉ có Lương Tín Nhân là đứng đó suy nghĩ xem là bản thân sẽ nấu món gì.

"Hmm, nên nấu món gì nhỉ? Nấu món mình giỏi ư? Nếu như vậy thì không cần phải chen, đợi bọn hắn lấy xong rồi đến ta vậy." Lương Tín Nhân thầm nói, rồi đứng đó đợi.

"Thanh niên kia, sao không đi lựa chọn nguyên liệu và gia vị?" Phạm Tấn Hùng nhìn thấy Lương Tín Nhân không di chuyển liền nghi ngờ hỏi.

"Em không biết thưa sếp, thanh niên này 18 tuổi xin vô đây để làm việc." Người phỏng vấn nói

"18 tuổi sao, thế phỏng vấn thế nào?"

"Những câu hỏi thì được trả lời không giống người khác cho lắm nhưng trình độ chuyên môn vẫn ổn, nó giống như được học từ gia đình và kinh nghiệm hơn là từ các sách vở và đầu bếp chuyên nghiệp."

"18 tuổi, học từ gia đình, trình độ chuyên môn vừa đủ, chắc không đạt chỉ tiêu rồi, dù sao nhà hàng của chúng ta có chi nhánh khắp cả nước, tiền lương cũng cao nên để nhận được mức lương như thế thì cần người có trình độ đủ cao để nhận, chứ thể vừa đủ, nhưng mong sao thanh niên này có thể dùng hết sức để chế biến." Phạm Tấn Hùng giải thích, nhà hàng càng cao cấp, càng phải chắc chắn về trình độ của nhân viên, chứ không thể lơ tơ mơ được.

Sau 5 phút, mọi người có vẻ như đã lấy đủ đồ, nên Lương Tín Nhân mới bước lên lấy nguyên liệu cho món ăn của hắn