Chương 5: Cổ Ngữ
”cạch.”
Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có tiếng mở cửa, người mở cửa tiến vào, nhìn thấy hắn đang ngồi trầm tư cũng cảm thấy bất ngờ, mở miệng nói:
”Ồ, hôm nay dậy sớm thế, ta cứ tưởng mi sẽ nằm tới lúc đi học luôn chứ. Nếu đã dậy rồi thì vệ sinh, xuống dưới ăn sáng rồi đi học. Không cần nhịn ăn sáng.”
Người nói chuyện là em của Lương Tín Nhân, Lương Chính Đạo. Tên của hai anh em là được người ông mới mất năm ngoái đặt cho lúc mới sinh ra. Tuy là hai anh em nhưng xưng hô của cả hai đối với nhau cũng thật kỳ hoa.
Mặc dù hai bọn hắn ngủ chia phòng nhưng tủ đồ của cả hai lại nằm ở phía phòng của Lương Tín Nhân, nên mỗi sáng lấy đồ, em của hắn cũng ghé sang đây lấy.
”Ừ. Mi lấy đồ tiếp đi, ta đi vệ sinh.” Lương Tín Nhân trả lời.
Nói xong hắn cũng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rồi tiếp đó ăn sáng.
Trong bữa ăn, hắn vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ về những gì xuất hiện trong đầu hắn sáng nay. Nhưng giấc mơ mà hắn gặp được hôm qua hoàn toàn như lại không nhớ điều gì cả, hắn cũng thấy thật kỳ quái.
”Những ký tự đó thật giống” Lương Tín Nhân nói thầm.
Nghĩ tới đây, hắn dự định ăn xong, lại một lần nữa ghé sang phòng sách của ông nôi. Hắn nhanh chóng càn quét mọi thứ trên bàn.
Đặt đồ xuống, hắn đứng lên đi ra ngoài cửa, nhưng lúc này mẹ hắn - Trần Xuyến bỗng gọi hắn lại:
”Đang rảnh thì chở em đi học giúp mẹ.”
Ý định đi sang phòng sách bị cắt đứt nửa chừng. Không còn cách nào, hắn cũng chỉ dời việc đó sang buổi chiều.
”Dạ.”
Cứ thế Lương Tín Nhân chở em hắn đi học xong, cũng tự mình chạy xe tiến đi học.
Do việc khoảng cách từ nhà đến trường khá xa, việc đi lại của hắn tốn tầm hai mươi phút để đến nơi. Trong cái không khí lạnh buốt đầu tháng giêng này, việc lái xe dẫn tới hai tay của hắn trở nên lạnh cóng, cơ thể phát run.
Đến nơi, hắn lập tức chạy lên lớp học của mình, ngồi vào chỗ, co người lại để cơ thể trở nên ấm. Bây giờ lớp học cũng chỉ mới có vài người đến nên bên trong lớp học vẫn là một bầu không khí lạnh.
Dần dần mọi người tới đông hơn và lớp học trở nên náo nhiệt.
Lúc này bên cạnh hắn vang lên tiếng nói:
“Ê mày, mày làm bài, học bài chưa? Nếu làm bài rồi thì đưa vở tao mượn chép.”
Người nói là một đứa trong nhóm bạn của Lương Tín Nhân - Thanh Hiển, dáng cao, đeo mắt kính, đang nhe răng cười nói với hắn.
”Mày nhìn mặt tao thế này giống như có làm không.”
Lương Tín Nhân trơ cái mặt của mình lên nhìn về phía Thanh Hiển nói.
”Đệt. Ít ra mày cũng soạn bài rồi chứ!!“
"Không. Vẫn chưa. Hôm qua tao bận đi "Đá ph*" nên không có thời gian."
"Anh Lương lại "Đá ph*" rồi~. Một tuần 6 lần à."
Lương Tín Nhân ưỡn ngực lên nói phét: "Đó là còn ít."
Câu nói bên trong của hai đứa dần dần xuất hiện những từ ngữ thô tục. Không còn cách nào, giới trẻ mà.
Dần dần nhóm của hắn tụ lại ngày càng đông. Cùng với thời gian gần Tết nhiều ý kiến được đưa ra trước khi nghỉ tết.
"Trước khi nghỉ tết thì cả nhóm đi leo núi không? Mặc dù tao sống ở đây từ lâu rồi nhưng chưa có dịp leo núi Langbiang lần nào." Người đưa ra ý kiến là Hoàng Sơn, cũng là một trong những đứa trong nhóm Lương Tín Nhân.
Tiếp đó nhiều ý kiến được đưa ra như: BBQ, cắm trại, du lịch,.... Nhưng vẫn chưa có một kết quả nào.
"Reng~Reng~."
Lương Tín Nhân chuẩn bị nêu lên ý kiến của mình thì tiếng chuông bỗng vang lên. Mọi người chen đẩy nhau về lại vị trí của mình và tiết học bắt đầu.
Hai tiết đầu tiên là hai tiết Văn Học, trong môn này, hầu như mọi người không ai lên tiếng, chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên. Do một phần là không soạn bài, một phần là không biết phát biểu, nên mỗi lần tới tiết này là lặng như quê.
Lương Tín Nhân giờ phút này đầu óc cũng luôn nghĩ về những ký tự hồi sáng.
"Này!"
Lương Tín Nhân giật mình, thoát khỏi thất thần, khuôn mặt ngơ ngác nhìn sang, thì người gọi là bạn cùng bàn của hắn, Hoàng Quỳnh.
"Mày sao thế? Sáng giờ cứ lơ ngơ. Chuẩn bị thôi, tiết tiếp theo là Lịch sử đấy."
Lương Tín Nhân gật đầu, đáp: "Được, mà tao quên sách ở nhà rồi, mày có thể cho tao xem chung được không??"
"OK" Hoàng Quỳnh đáp.
Khi Hoàng Quỳnh mở sách ra, thì bên trong rơi ra một tờ giấy, tờ giấy nhìn khá cũ, nhưng nó lại được kẹp rất thẳng.
Lương Tín Nhân cuối người xuống, nhặt lên tờ giấy. Trong lúc cầm lên, hắn vô tình liếc qua thứ được ghi trên giấy. Lúc này hắn đứng hình, nhìn kỹ lại lần nữa, hắn nhận ra trên đó có vài chữ khá giống với ký tự hồi sáng.
Lương Tín Nhân lập tức nhìn sang phía Hoàng Quỳnh, đưa tờ giấy, tay chỉ vào các chữ cái, hỏi:
"Tờ giấy và những chữ cái này là thế nào?"
"À- đó hình như được gọi cổ ngữ. Ông nội tao bảo thế. Hôm qua tao có đi thư viện mượn sách, lúc mượn về thì thấy trong đó đã kẹp tờ giấy này. Tao tính hôm nay đi trả."
"Cổ ngữ?" Lương Tín Nhân thì thầm.
"Thế nó có liên quan gì đến lịch sử Việt Nam ta không?" Lương Tín Nhân lại hỏi.
"Ông tao nói rằng, chữ này có thể là loại chữ viết ngày xưa, hoặc có thể là xa xưa hơn nữa, nghe nói nó thuộc về chữ viết của các đời Vua Hùng, nhưng vẫn chưa có ai chắc chắn."
"Vua Hùng!!!!!" Lương Tín Nhân chấn kinh.