Chương 55: Cho Ta Thắt Dây Giày Đã.
Sau khi đọc xong thì Lương Tín Nhân phát hiện rằng, cuốn sách này cũng không được trọn vẹn, bên trong chỉ bao quát phần đơn giản của từ Việt cổ, còn những từ khó như trong trí nhớ của hắn thì hoàn toàn không có, nhưng cũng không biết vì một lý do nào đó, những từ được khắc ghi trong đầu lại có thể tự chuyển hóa qua lại giữa Tiếng Việt và Việt cổ, nhưng nếu như là nhìn từ ngoài đời hay là nói thì Lương Tín Nhân lại hoàn toàn không hiểu, chẳng lẽ là do hư ảnh kia đã giúp hắn cải tạo sao?
Có vẻ như mọi thứ không đơn giản như hắn nghĩ, còn vẫn rất nhiều điều bí ẩn ở đây, nhưng hiện tại bản thân hắn vẫn chưa có khả năng để tìm hiểu ra.
Bỏ qua những suy nghĩ đó, Lương Tín Nhân quay trở lại với việc xếp đồ, đây là lần đầu tiên hắn gọi là nhập học nên cũng không biết làm thế nào, nên cũng đành xách theo cái vali to đùng đi theo cho chắc, chỉ là hành lý nhiều hơn một chút mà thôi.
Đến chiều, Lương Tín Nhân cầm theo những cuốn sách đã mượn lúc đó lấy xe và bắt đầu chạy đi đến thư viện, đến nơi đây Lương Tín Nhân vẫn cảm thấy nơi này thật yên tĩnh, là một nơi lý tưởng để học hành, đó chỉ là lúc trời còn sáng thôi, chứ lúc tối thì sự yên tĩnh này có chút đáng sợ, và hiện tại cũng chiều chiều rồi, gần với tối.
Lương Tín Nhân dần bước vào bên trong thư viện, nhìn xem xung quanh, vẫn vắng vẻ như bình thường, cho đến khi hắn đưa mắt đến vị trí thủ thư thì nơi đó vẫn như cũ, vẫn là một ông lão đang ngồi đó, cúi đầu xuống để đọc sách hay ngủ gì đó hắn không biết, Lương Tín Nhân dần di chuyển tới.
Tại vị trí thủ thư, Huỳnh Vân đang ngồi đó, kể từ lúc Lương Tín Nhân bước vào thư viện hắn đã phát hiện ra được, nhưng với thân phận là một người bình thường, thì hắn sẽ làm như bản thân là một lão già vậy, cho đến khi Lương Tín Nhân gọi thì hắn mới phản ứng lại.
"Vân lão." Lương Tín Nhân gọi.
"Hả? Ai vậy?" Huỳnh Vân giả bộ như là không nhớ.
"Cháu đến trả sách." Lương Tín Nhân nói.
"Sách nào? Đưa xem, với đưa thẻ thư viện ra." Huỳnh Vân nói
Lương Tín Nhân tiếp đó cầm chồng sách để lên bàn, rồi từ trong túi quân móc ra thẻ thư viện đưa cho Huỳnh Vân, thẻ thư viện là hắn làm từ lần trước khi mượn đống sách này.
Huỳnh Vân nhận lấy thẻ thư viện rồi sau đó đối chiếu với sổ ghi chép, một lúc sau Huỳnh Vân nói: "Trả sách trễ thời hạn 3 tháng, nên đóng tiền phạt là 50 ngàn vào trong quỹ sách."
"Ạc" Lương Tín Nhân không biết rằng bản thân mượn so thời hạn lâu như vậy, 50 ngàn đủ tiền cho đầy bình xăng đấy.
Lương Tín Nhân lủi thủi móc trong túi ra 50 ngàn bỏ vào thùng quỹ của thư viện.
Lúc này thì Huỳnh Vân hỏi Lương Tín Nhân: "Cuốn sách dịch thế nào?"
"Sách dịch rất chuẩn ạ, nhưng bên trong có vẻ như toàn là tư đơn giản." Lương Tín Nhân nói ra suy nghĩ của hắn.
"Mày nghĩ ông thu thập mấy thứ này dễ lắm đấy, nếu như mà biết hơn được thì đố mà ông cho mày mượn, đây là một số ít chữ mà người ta đã tìm được, ông cũng sao chép theo thôi." Huỳnh Vân hừ nói.
Lương Tín Nhân nghe vậy thì gãi đầu cười hì hì, hắn cảm thấy Huỳnh Vân nói rất đúng, thứ này giờ đây mà muốn tìm là không hề dễ khi trên mạng không hề có bất kì thông tin gì về từ Việt Cổ, nếu như biết hơn nữa thì thứ này có thể trở thành bảo vật rồi.
"Thế ông đã sao chép thứ này ở đâu?" Lương Tín Nhân tò mò hỏi.
"Sao chép thì chỗ nào cũng có, nhưng chắc nhất thì nên tới Bảo Tàng Lịch Sử Quốc Gia, ở đó đủ chi tiết hơn bên ngoài." Huỳnh Vân đưa ra địa chỉ.
"Vân Lão đã đến đó rồi sao?" Lương Tín Nhân tiếp tục hỏi.
Huỳnh Vân nghe vậy liền không tự chủ được nhớ tới lúc đó, những ký ức đã cũ nhưng có chút mới mẻ hiện lên trong đầu hắn, miệng nói: "Đã từng đến đó vài lần cùng với vài người."
Ngây người một lúc vậy hắn cũng lần nữa trở lại như bình thường nói với Lương Tín Nhân: "Mọi chuyện xong rồi thì đi về đi, nhớ cẩn thận." câu nói bên trong chứa đầy ẩn ý nhưng Lương Tín Nhân cho là quan tâm bình thường, nên cũng chỉ chào hỏi rồi ra về.
Sau khi Lương Tín Nhân biến mất Huỳnh Vân không khỏi tự chủ nói nhỏ: "Quái lạ, đã vài tháng trôi qua rồi nhưng tiểu tử này vẫn ở tứ đoạn đỉnh phong là thế nào?" Lúc Lương Tín Nhân thoát khỏi tầng hầm thì Huỳnh Vân lúc đó đã nhìn thấy khí tức trên người Lương Tín Nhân là tứ đoạn đỉnh phong, nhưng đến bây giờ vẫn không tiếp tục tăng.
Có vẻ như Huỳnh Vân chỉ để ý đến kết quả nhưng không để ý đến quá trình cũng như là phong hiểm mà Lương Tín Nhân phải gánh theo do lấy được Ấn Ngọc cũng như là việc Thái Nhất c·hết.
Lý do Huỳnh Vân để cho Lương Tín Nhân c·ướp lấy Ấn Ngọc chủ yếu là có hai nguyên nhân, thứ nhất là để thực hiện lời hứa, thứ hai là Ấn Ngọc này khi vào tay Cục Đặc Biệt cũng chỉ là để giúp người trong tổ chức gia tăng tu vi chứ không có gì đặc biệt hơn.
Mặc dù lấy về để tăng tu vi nhưng đây cũng là một thứ quý giá ở thời đại mạt pháp thế này, nếu như để Cục Đặc Biệt phát hiện ra thì vẫn b·ị b·ắt như thường, quá đáng lắm thì rơi vào những tội danh lớn hơn nên lúc nãy hắn mới cảnh báo Lương Tín Nhân cẩn thận, nhưng có vẻ thằng này không nghe.
Ở một phía khác, tại trong một căn nhà hoang trên Đà Lạt, nơi đây là địa điểm tập trung của Nhánh 3 của Tổ Tham Lang tại đây, đang đứng lấy sáu người, trong đó có ba người mà Lương Tín Nhân sẽ biết đó là Phạm Đăng, Ngọc Bình, và Vũ Phước.
"Đã 3 tuần kể từ Thái Đỉnh ca cho ra tử lệnh, chúng ta cần phải thực hiện." Phạm Đăng nói.
"C·hết tiệt, cũng tại cái tên kia mà khoảng thời gian chúng ta chỉ có đi điều tra, không có cơ hội làm nhiệm vụ khác để tăng cấp theo đó cũng không có tiền để dùng." Vũ Phước bực mình nói.
"Nhưng cuối cùng thì tên kia lại là người bình thường, không có khả năng g·iết Thái Nhất." Ngọc Bình nói.
"Được rồi, dừng lại, việc bây giờ là cử ai đi g·iết tên kia, cầm thủ cấp hắn về đưa cho Thái Đỉnh ca, tao nói trước là tao không đi." Phạm Đăng nói.
"Chỉ là một người bình thường thôi mà, ai đi chả được." Ngọc Bình tùy ý nói.
"Hay để tao đi cho, tại nó mà tao kiềm chế gần mấy tháng, tao cần đi xả." Vũ Phước nói, sau lần bị Lương Tín Nhân đánh lén trọng thương, Hắn đã tốn gần 3 tháng để chữa thương, với một người ham muốn đánh nhau như hắn thì điều này như một loại giày vò vậy.
"Mọi người thấy thế nào?" Phạm Đăng hỏi ý kiến của mọi người xung quanh.
"Cứ theo ý hắn đi, tao không ý kiến."
"Tao cũng vậy."
....
"Có vẻ như mọi người không có ý kiến, nên mày đi đi." Phạm Đăng ra lệnh nói.
"Không cần mày phải ra lênh, hừ." Vũ Phước hừ nói, hắn là một người đam mê đánh nhau cũng như có thể phục tùng một người nào đó, nhưng điều kiện là người kia phải mạnh hơn hắn và có thể khiến hắn chịu phục, còn không thì dù có g·iết hắn, hắn cũng không theo, nói xong hắn liền quay lưng đi.
"Tên này cứ thái độ như thế thì có ngày c·hết sớm." Ngọc Bình lắc đầu nói.
"Kệ hắn đi." Phạm Đăng mặc kệ nói.
Lương Tín Nhân sau khi ra khỏi thư viện cũng thân một mình dạo lấy xung quanh bờ hồ, cho đến thời gian ăn tối thì hắn mới trở lại, vì ngày mai hai người bọn hắn đi lúc 7 giờ sáng, tại vì sao lại 7 giờ sáng thì là do Lê Hiền Hòa đặt vé đấy.
Nàng muốn đi lúc đó để tầm chiều thì tới nơi, tới rồi thì cả hai sẽ đi chơi, đi ăn các thứ có đến tối, đến tối cả hai lại tìm lấy nhà nghỉ để qua đêm, sáng hôm sau nữa thì đi báo danh cho nó khỏe, Lương Tín Nhân cũng không hoàn toàn hiểu lý do lắm nhưng nếu như nàng đã đặt rồi thì hắn cũng theo lấy.
Theo như truyền thống tại nhà, Lương Tín Nhân đi đến trước đền thờ ông nội để thắp nhang, cầu cho việc đi đường sẽ bình an, do tiện đường hắn cũng ghé qua phòng sách, cũng là một khoảng thời gian hắn không ghé qua để lâu dọn, tương lại đây hắn sẽ xuống dưới Sài Gòn học nên việc dọn lấy phòng sách là không có ai chỉ có thời gian rảnh trở về mới dọn được, nên trước khi đi hắn muốn dọn một lần.
Do mọi thứ không đến nỗi dơ nên việc dọn dẹp cũng rất nhanh hoàn thành.
Lúc này trời cũng đã tối, người hầu như là không còn một ai, Lương Tín Nhân đang trên đường về nhà.
Bỗng lúc này, một thân ảnh xuất hiện từ sau lưng hắn, thân ảnh đó đưa lấy nắm đấm, đấm vào sau gáy của Lương Tín Nhân, kiểu đấm này là kiểu muốn đấm một phát cho Lương Tín Nhân gãy cổ, t·ử v·ong ngay lập tức.
Lương Tín Nhân đang đi trên đường thì thấy phía dưới chân, dây giày bị tuột ra liền theo bản năng lập tức cúi người xuống để thắt lại, ngay tại đó bên tai bỗng nhiên truyền lấy một tiếng xé gió.
Vù!
Lúc này sau lưng thân ảnh cũng lập tức truyền tới khí tức của người tu luyện, Lương Tín Nhân phát hiện ra điều đó, ngay lập tức xoay người lại đi lui về phía sau, dây giày vẫn chưa kịp thắt.
"Là ai?" Lương Tín Nhân hô lấy, kiểu như di chuyển mà không truyền tới tiếng động cũng không có khí tức thì hắn biết đó là Vô Ảnh Bộ, nhưng nếu đã diễn rồi thì phải diễn cho tới cùng, hắn giả vờ không biết.
"Ồ? Ăn may à." Thân ảnh lúc này xuất hiện bất ngờ nói.
Lương Tín Nhân nhận biết âm thanh này không khỏi nói: "Là ngươi?"
Vũ Phước nghe Lương Tín Nhân nói vậy cũng làm bất ngờ: "Ngươi biết ta?"
"Biết chứ, hôm qua ta đi ngoài đường liền nghe được giọng của ngươi, ngươi lừa con gài lên giường rồi không chịu trách nhiệm người đây mà." Lương Tín Nhân cười đùa nói.
"Con mẹ mày." Vũ Phước nghe xong liền nổi giận đùng đùng, muốn lao tới đánh g·iết Lương Tín Nhân.
"Chờ đã." Lương Tín Nhân giơ tay ra chặn lại.
"Có chuyện gì nói đi, xem như lời trăn trối cuối cùng của ngươi."
"Có thể cho ta biết tại sao không? Ta chỉ là một người bình thường thôi mà."
"Tại vì mày phiền."
"Cái lý do củ chuối gì vậy?"
"Giờ thì c·hết đi." Vũ Phước lần nữa lao lên.
"Chờ đã."
"Chuyện gì nữa?"
"Cho ta thắt lại dây giày đã." Lương Tín Nhân chỉ xuống dưới chân.