Chương 56: Vũ Phước Chết
"Không cần, ngươi cứ để đó mà làm lý do cho c·ái c·hết của ngươi đi." Vũ Phước nói, rồi cũng theo đó lao đến chỗ của Lương Tín Nhân.
"Làm ngươi ai làm thế." Lương Tín Nhân than vãng một cái, nhanh chóng cởi giày ra vứt sang một bên, nếu như mang theo đôi giày này, không may vấp phải thì lúc đó là bỏ luôn cái mạng.
Vũ Phước lao lên, không có vận dụng nhiều tu vi đấm ra một đấm, theo hắn nghĩ trước mắt Lương Tín Nhân chỉ là người bình thường, thì chỉ cần nhẹ nhàng một đấm là có thể g·iết c·hết hắn.
Lương Tín Nhân cũng phát hiện ra điều đó, liền âm thầm cười trong lòng, sau đó hắn giả vờ di chuyển chậm chạp, chân tay lúng túng, nhưng phía sau lưng thì lại đang âm thầm vận dụng tu vi, muốn làm cho Vũ Phước một điều bất ngờ, nếu như đối phương đã muốn g·iết hắn thì bây giờ hắn chỉ có việc chống trả, đối phương tu vi là ngũ đoạn, hắn chỉ có tứ đoạn gần tới ngũ đoạn, chỉ cần đối phương sơ hở thì hắn có thể ăn được, nhưng nếu như một phát này đánh không xong thì hắn sẽ rơi vào bị động.
Vũ Phước thấy Lương Tín Nhân lúng túng thì cũng cười thầm: "Quả nhiên là người thường." nhưng trong lòng vẫn mang theo vài phần cảnh giác, từ lần trước khi bị Lương Tín Nhân đánh lén, hắn đã cẩn thận hơn, không còn quá tự đại nữa.
Nắm đấm của Vũ Phước càng ngày càng tới gần, khi nắm đấm còn cách Lương Tín Nhân một mét Lương Tín Nhân liền vào thế, theo đó cũng đấm ra một quyền, bộc phát tu vi: "Đệ Nhất Thức."
Phía bên kia Vũ Phước cũng phát giác ra: "Không tốt." nhưng quyền đã xuất liền không thể thu, như vậy hắn cũng chỉ có gia tăng lực đạo vào nắm đấm, ngay lập tức lực đạo phía trên nắm đấm của hắn được tăng lên bốn lần, trên thân tu vi cũng không còn giữ lại nữa mà toàn bộ bộc phát ra ngoài.
"Bị phát hiện rồi sao? Quả nhiên đã cẩn thận hơn." Lương Tín Nhân nhận ra được sự thay đổi trong nắm đấm liền âm thầm.
Tiếp sau hai bên nắm đấm đụng lấy nhau, không khí xung quanh vang dội, hai cổ lực lượng v·a c·hạm lấy nhau, tiếp đó hai người bị cỗ lực lượng này đánh bật ra.
Lương Tín Nhân thì không có bị lui nhiều lắm, do bản thân hắn đã chuẩn bị lấy đầy đủ, bên vũ Phước thì lui lại khá xa mặc dù đón đỡ được nhưng do lực lượng bộc phát tức thời không đủ để đối lại nên bị đẩy lui, cánh tay có chút tê tê.
"Không ngờ ngươi lại ẩn nhẫn tới vậy." Vũ Phước nhìn Lương Tín Nhân nói, khi hai cỗ lực lượng v·a c·hạm hắn đã cảm nhận được trên thân của Lương Tín Nhân truyền tới khí tức của tu vi tứ đoạn, gần với ngũ đoạn.
"Ta cũng không ngờ ngươi lại có thể phản ứng nhanh tới vậy." Lương Tín Nhân nói.
"Đó là kinh nghiệm tích lũy từ những trận đấu sinh tử." Vũ Phước tự hào nói.
"Trận đấu sinh tử cái mẹ ngươi, không phải là bị ta đánh lén sợ nên vậy chứ gì." Lương Tín Nhân chửi lấy trong lòng.
"Không cần nói nhảm nữa, tới tiếp đi." Vũ Phước âm trầm nói, hắn muốn nhanh chóng g·iết người này, người này tâm tư quá sâu, đã vậy tu vi cũng không kém, và tổ chức đã muốn g·iết hắn thì cần phải hoàn thành, nếu để hắn sống thì đối với tổ chức sau này sẽ là vật cản trở, sau khi nghĩ xong Vũ Phước lần nữa lao lên, hắn lần này sẽ dùng hết toàn lực.
Các đó không xa, trong nhà Lương Tín Nhân, đang chuẩn bị lên giường ngủ Lương Thừa Hưởng bỗng nhiên cảm nhận được sự v·a c·hạm của hai cỗ lực lượng liền không khỏi làm lạ, bình thường thì tại một nơi như thế này sẽ không có người tu luyện, hắn bắt đầu nhắm mắt lại đưa ý thức đi xa để cảm nhận lấy, nhưng điều kỳ lạ là mặc dù đưa ý thức đi xa nhưng trên người hắn khí tức vẫn như cũ, không hề bộc phát.
"Ngũ đoạn và tứ đoạn đỉnh phong, hửm, thằng con với thằng nào đánh nhau vậy." Lương Thừa Hưởng phát hiện ra là Lương Tín Nhân và một người khác đang đánh nhau, tiếp hắn liền xoay người đi tới tủ đồ, mở lấy ngăn ẩn trong đó, lấy ra một chiếc điện thoại và một dãy số lạ, sau đó liền nhắn lấy một đoạn tin ngắn rồi lại bỏ mọi thứ về lại vị trí cũ, chui lên giường ngủ.
Phía bên ngoài Lương Tín Nhân tiếp tục đối chiến với Vũ Phước, hắn chỉ có thể bị động phòng thủ, còn Vũ Phước thì đang điên cuồng t·ấn c·ông, dần dân v·ết t·hương trên người hắn càng ngày càng nhiều.
Vũ Phước đáng ra là có thể sử dụng Vô Ảnh Bộ để đánh Lương Tín Nhân một cánh nhanh chóng, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn đang xả hơi và h·ành h·ạ lấy Lương Tín Nhân, vì theo hắn thấy Lương Tín Nhân chỉ có thể phòng thủ không thể tần công hắn, chỉ cần tiếp tục mài cho đến khi Lương Tín Nhân hết khí lực là xong.
Lương Tín Nhân biết bản thân không thể chống cự được lâu nữa liền chuyển sang phản công, do công pháp tần công của hắn không được nhiều chỉ có mỗi Thiên Vương Tạo Hóa Quyết 18 Thức - Hai thức đầu, nên hắn chỉ có thể dùng đệ nhất thức để đánh trả.
Mỗi một nắm đấm của Vũ Phước đánh tới Lương Tín Nhân liền dùng Đệ Nhất Thức để đánh trả, đồng thời tìm lấy sơ hở xung quanh nhưng để hắn phải thất vọng là Vũ Phước quá cẩn thận, chỉ cần Lương Tín Nhân đón lấy nắm đấm của hắn thì hắn cũng ngay lập tức lui ra sau, sau đó lại phát động t·ấn c·ông.
Do chống trả quá nhiều, cánh tay của Lương Tín Nhân dần trở nên run run, không còn chống đỡ được nữa, khí trong cơ thể cũng dần đến trạng thái cạn kiệt
"Không xong, cứ tiếp tục thế này ta sẽ c·hết, phải nghĩ cánh thôi." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Vũ Phước tiếp tục t·ấn c·ông Lương Tín Nhân, 5 phút sau Lương Tín Nhân chân khụy xuống dưới đất, nhìn như đã đến giới hạn, nhưng Vũ Phước vẫn không buông tha mà tiếp tục đánh, qua thêm một hai đấm thì Lương Tín Nhân nằm bệt trên đất, khí tức như đã biến mất, thở lấy hồng học.
"Tiểu tử, ngươi cũng khá là lì đòn đấy, đánh tới bây giờ mới chịu gục." Vũ Phước đứng ở bên đối diện nói.
Lương Tín Nhân không trả lời mà vẫn nằm đó thở.
Vũ Phước thấy vậy liền cười cười, đi tới gần Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân vẫn không có động tĩnh gì, Vũ Phước cười càng tươi hơn.
Rồi hắn bắt đầu giơ chân lên, sút một cú vào bụng Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân bị đá trúng, cơ thể liền bị đá bay ngược lại phía sau, trong túi lúc này có rơi ra một vật.
Vũ Phước thấy thứ gì rơi ra liền cũng tò mò nhặt lên xem, hắn không lo bản thân sẽ bị Lương Tín Nhân đánh lén, vì này giờ đánh nhau, không hề có khí tức nào khác xuất hiện quanh đây.
Tay nhặt vật đó lên, Vũ Phước liền không khỏi bất ngờ, vật này đã từng chính tay hắn nhận được, nhưng lại để đánh mất do lơ là cảnh giác, vật này là Ấn Ngọc.
Trên Ấn Ngọc bây giờ có bao trùm lấy một cổ khí xung quanh, Vũ Phước cũng nhận ra điều này liền không khỏi nổi lên lòng tham, nếu như hấp thu khí tức trên này thì có thể bản thân hắn sẽ bước vào lục đoạn tu vi, đến lúc đó hắn không cần phải ở cái nơi rách nát này làm việc nữa.
Việc hắn cầm lấy Ấn Ngọc cũng không có ai nghi ngờ, tại vì mọi người nghĩ rằng tiểu tử này chi là một người bình thường không thể nhận được Ấn Ngọc.
Trong lúc Vũ Phước đang rơi vào trạng thái suy nghĩ, lúc này Lương Tín Nhân đã động thủ, dựa theo kế hoạch của hắn, hắn liền vận dụng lấy Vô Ảnh Bộ và Đệ Nhị Thức, mặc dù Vô Ảnh Bộ hiện tại không giúp hắn che đậy lấy khí tức nhưng thứ này lại nhanh, có thể giúp hắn xuất hiện lấy sau lưng Vũ Phước.
Lương Tín Nhân từ dưới đất biến mất, sau đó xuất hiện tại sau lưng Vũ, dồn hết tất cả khí còn lại trong cơ thể đánh về sau lưng Vũ Phước.
"Đệ Nhị Thức."
Vũ Phước bỗng nhiên cảm nhận được một cổ khí tức xuất hiện sau lưng liền thoát khỏi suy nghĩ, sau lưng truyền tới tiếng nói, hắn liền vận dụng tu vi, quay lưng lại để đón đỡ, nhưng đã trễ, nắm đấm của Lương Tín Nhân đã đụng chạm tới lưng của hắn, mặc dù đã phòng bị được một chút, nhưng cổ lực lượng này quá lớn, đã đánh nát nó và tiếp tục v·a c·hạm vào người.
Ầm!!!!
"Aaaa!!" Vũ Phước la lên một cách đau đớn, nắm đấm của Lương Tín Nhân v·a c·hạm vào v·ết t·hương cũ của hắn, lại lần nữa đục lủng.
Vũ Phước cảm nhận được một cổ quen thuộc truyền tới, sau khi b·ị đ·ánh lui về phía sau, hai tay không khỏi ôm lấy v·ết t·hương, ánh mắt căm tức nhìn Lương Tín Nhân.
"Là ngươi? Ngươi vẫn không c·hết?" Vũ Phước phẩn hận nói, từ tay của Lương Tín Nhân cầm Ấn Ngọc cho đến vị trí v·ết t·hương, từ đó có thể nói lên, người áo đen trước đây đánh lén hắn là Lương Tín Nhân.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Lương Tín Nhân yếu ớt nói.
"Thằng chó, chính mày đã khiến tao sơ xác thế này, mày nên trả giá." Vũ Phước nói.
"Không ngờ, cú lúc này cũng không thể g·iết được ngươi, Quả nhiên người xấu sống lâu, người tốt thì c·hết sớm." Lương Tín Nhân âm trầm nói, nói xong bản thân hắn cũng không còn khí lực nữa mà ngã xuống, ngất ngay tại đó, xương cánh tay vỡ vụn.
Vũ Phước thấy Lương Tín Nhân hoàn toàn c·hết ngất thì không khỏi thở dài, bản thân hắn đang bị trọng thương, nếu như Lương Tín Nhân còn sức bồi thêm một phát nữa thì hắn hoàn toàn có thể c·hết, sau đó hắn dần dần đi tới chỗ Lương Tín Nhân nhưng vẫn phòng bị.
Tiểu tử, ngươi nên cảm thấy tự hào khi có thể g·ây t·hương t·ích cho ta, bây giờ thì c·hết đi." Vũ Phước dồn sức vào cánh tay, muốn g·iết Lương Tín Nhân.
Cánh tay đập về phía Lương Tín Nhân, nhưng khi sắp kết liễu Lương Tín Nhân thì một bàn chân dơ ra, chặn lấy tay hắn tiếp tục tiến tới.
Vũ Phước phát giác liền ôm thương thế lui lại nói to: "Ai?"
"Hừm hừm, không tệ, không tệ, có vài nét giống với đại ca khi xưa." Người xuất hiện đánh giá Lương Tín Nhân, người này không ai khác là Huỳnh Vân.
"Ngươi là ai?" Vũ Phước thấy Huỳnh Vân không để ý tới hắn liền tức giận nói.
"Vũ Phước, Tổ Tham Lang chi nhánh 3 nhỉ? Giờ ngươi đã b·ị b·ắt." Huỳnh Vân nhìn Vũ Phước nói.
"Hừ, muốn bắt thì có ngon bắt được ta đã." Vũ Phước hừ ni, rồi hắn dùng lấy Vô Ảnh Bộ chạy trốn.
"Ngươi nghĩ dùng Vô Ảnh Bộ là có thể chạy trốn sao? Thứ đó chỉ có thể qua mặt người cao hơn 3 tiểu cảnh giới trở xuống, đối với người cao hơn thì hoàn toàn vô dụng." Huỳnh Vân không quan trọng nói, rồi tại chỗ biến mất, lần nữa xuất hiện tại một vị trí không xa, giơ ra nắm đấm, đấm vào không khí.
Tại cùng vị trí đó, một tiếng la vang lên
"Aaa!!"
Vũ Phước xuất hiện, rơi xuống đất, đây là lần thứ hai hắn thi triển Vô Ảnh Bộ liền bị phát hiện, hắn không khỏi nghi ngờ là bản thân đã bị nguyền rủa à.
"Nói đi, tổng bộ ở đâu?" Huỳnh Vân xuất hiện trước mặt Vũ Phước hỏi.
"Đừng có mơ mà để ta nói." Vũ Phước cứng đầu nói.
"Thế thì bản thân ngươi không có tác dụng gì, vậy thì c·hết đi!" Huỳnh Vân không thương tiếc nói, với những tên đạo tặc này thì cần phải g·iết, không thể để cho bọn hắn đẻ trứng.
Vũ Phước thấy Huỳnh Vân ra tay, muốn chống đỡ nhưng chống đỡ cũng là vô dụng, vì bản thân hắn giờ đã hết đà.
Ầm!!
Vũ Phước nằm trên đất không còn khí tức, Huỳnh Vân đi tới móc trong túi Vũ Phước ra Ấn Ngọc rồi ném lại vị trí Lương Tín Nhân, sau đó xách theo Vũ Phước đi, để lại Lương Tín Nhân nằm ở đó.