Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 54: Tử Lệnh




Chương 54: Tử Lệnh

Mặc dù không biết lý do tại sao bị ghim, nhưng có vẻ mọi thứ cũng không tồi tệ đến vậy, Lương Tín Nhân cũng không hỏi nữa mà đổi lấy một chủ đề khác để nói chuyện.

Một người lái xe nghe, một người ngồi sau nói chuyện để g·iết thời gian cho tới khi đến trường.

Đến trường thì vẫn như thường ngày là học từ sáng tới trưa, tới buổi trưa thì Lương Tín Nhân đã lấy ra túi chườm đá, cảm giác như được giải thoát vậy, ăn trưa xong lại tiếp tục học cho tới chiều.

Buổi chiều này sao khi học xong, Lương Tín Nhân đi xuống dưới sân trường chào tạm biệt Lý Thiên Hương dù sao cũng đã hết ba ngày giới thiệu trường rồi, lần này hắn đi một mình, Lương Tín Nhân cảm thấy người này không tệ, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, kèm theo là rất tốt với bạn bè, nhưng đó chỉ là đối với người quen và người tốt với nàng, còn những người có ý đồ xấu thì nàng thậm chí còn chửi vào mặt hắn.

Lương Tín Nhân tiến tới gần Lý THiên Hương nói: "Hẹn chị tại dưới đó."

"Chị cũng mong chờ em sẽ nhập học tại đó, đến lúc đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian trò chuyện hơn." Lý Thiên Hương cười nói.

"Ý chị là trò chuyện ở đâu?" Lương Tín Nhân nham hiểm cười, câu nói của hắn chứa đầy ẩn ý.

"Ở chỗ bạn gái em." Lý Thiên Hương cũng nói đùa.

"Lúc đó thì chúng ta sẽ trò chuyện ba người." Lương Tín Nhân không thua kém nói.

"Hừ, lưu manh." Lý Thiên Hương hiểu được điều gì đó liền hừ một cái, rồi cũng quay người mà đi để Lương Tín Nhân đứng đó nhìn lấy bóng dáng của nàng, đặc biệt là cái thứ đung đưa qua đung đưa lại, đầy gợi cảm đó.

"Mọng nước." Lương Tín Nhân thầm nghĩ và tiếp tục nhìn cho đến khi không còn thấy nữa, rồi cũng quay người đi về.

Lý Thiên Hương đi trước đó cũng cảm nhận được có ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ của nàng, nhưng đã đi rồi cũng không thể quay lại, và có nhắc hắn đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ tiếp tục nhìn, thôi thì mặc kệ vậy.

Lương Tín Nhân sau khi về lớp thì kêu Lê Hiền Hòa dọn đồ đi về, hắn lần này chở lấy Lê Hiền Hòa về, rồi bản thân cũng tự lái xe về nhà.



Về đến nhà thì không ai nói gì, mọi người ai cũng hiểu ý, chỉ có cha hắn miệng nhắc nhở lấy: "Làm gì cũng tiết chế lại, với lại dùng biện pháp an toàn." rồi cũng không nói gì nữa.

Lương Tín Nhân trong lòng như muốn khóc vậy, vì tránh để cha mẹ lo lắng nên mới cố ý trốn tránh về nhà, nhưng ai ngờ lại bị họ hiểu lầm là làm chuyện bậy bạ, nhưng không còn cách nào, hắn không thể kể là mình b·ị đ·ánh, hay những thứ khác, nên cũng chỉ có gật đầu nghe lời.

Sau đó là đến bữa tối, xong bữa tối thì lại lên lầu chơi máy tính, trò chuyện nhắn tín các thứ, rồi đến gần 10 giờ thì leo lên giường ngủ.

Tiếp đó một khoảng thời gian dài, Lương Tín Nhân chỉ làm một người bình thường, sáng 6 giờ dậy, tới 6 giờ 20 thì đi qua đón Lê Hiền Hòa, tới 6 giờ 50 thì có mặt tại trường, sau đó là học một phát cho tới trưa, rồi từ trưa cho tới chiều, chiều lại chở Lê Hiền Hòa về rồi cũng tới lượt hắn về, tới tối thì làm gì cũng được, rồi lại 10 giờ đi ngủ.

Thời gian tiếp tục trôi cho đến ngày 24 tháng 6 cùng năm, trong khoảng thời gian đó cả hai tổ chức liên tục quan sát Lương Tín Nhân nhưng vẫn không thu thập được bất cứ thông tin gì, Cục Đặc Biệt đã từ bỏ giá·m s·át nhưng phía bên Tổ Tham Lang chi nhánh Sài Gòn vẫn cử người lên trên Đà Lạt để giá·m s·át hắn.

"Sao rồi, đã có thông tin gì mới về người đã g·iết Thái Nhất và Ấn Ngọc ở đâu chưa." Người thủ lĩnh trong đám đó nói.

"Vẫn chưa ạ, Bên Cục Đặc Biệt đã từ bỏ việc giá·m s·át tên kia, và vẫn đang trong quá trình tìm kiếm nơi rơi xuống của Ấn Ngọc." Phạm Đăng nói.

"C·hết tiệt, chỉ là cái chuyện cỏn con thế này mà tụi mày vẫn không làm được." Người thủ lĩnh nổi giận nói.

"Đại ca, bên Cục Đặc Biệt chỉ có người có thân phận mới được truy cập vào bộ phận giá·m s·át để tìm kiếm, những người chúng ta cài vào chưa có người có được thân phận như trên cả, vả lại bên kia có giá·m s·át vẫn không tìm thấy được người nói chi là chúng ta." Phạm Đăng giải thích.

"Tao không cần tụi mày giải thích, thứ tao muốn là kết quả, nếu như không tìm thấy, thì g·iết quách tên kia để tế lấy đệ đệ tao, dù sao tên kia cũng chỉ là một người bình thường, chuyện c·hết một người bình thường như chuyện thường trong quận, nên chỉ cần tạo lấy một h·iện t·rường v·ụ á·n giả thì mọi người sẽ tin lấy." Người thủ lĩnh nói.

"Đúng là như vậy, nhưng Thái Đỉnh ca ...." Phạm Đăng nói.

"Không có nhưng nhị gì cả, làm đi, tụi nó cũng chỉ là người Việt thôi, người Việt thì nên phụ thuộc lại người Hoa, khi xưa là vậy và bây giờ cũng phải vậy." Thái Đỉnh nói.

"Ngươi là cái thá gì, khi xưa bị bọn tao đánh cho chạy mà bây giờ làm như.." Phạm Đăng nghe vậy trong lòng cảm thấy không phục, hắn gia nhập vào tổ chức này là để làm giàu, chứ không có ý định bán nước, nhưng người Trung trước mắt lại là cấp trên của hắn, hắn không thể cãi lời lại.



"Đã rõ."

"Tốt, đi đi." Thái Đỉnh nói xong rồi cũng biến mất tại đó.

Bên phía Lương Tín Nhân vẫn không biết Tổ Tham Lang đã ra tử lệnh cho hắn, vì hôm nay là ngày thi, sau khi đón Lê Hiền Hòa tới trường, LƯơng Tín Nhân cũng tới phòng thi của hắn, phòng thi được sắp theo thứ tự từ A đến Z nên một phòng có thể có nhiều người trùng tên hắn.

Tại vì thời gian trước khi vô thi còn tận 30 phút, lúc này có nhiều người đang mở vở ra tiếp tục ôn bài, vài người còn có quầng thâm dưới mắt, trông có vẻ đờ đẫn.

"Anh Lương, học bài chưa?" Trường Vũ lúc này xuất hiện bên cạnh, hỏi hắn.

"Chưa. Còn mày?" Với một người tu luyện như hắn thì việc học dễ như trở bàn tay, chỉ cần lật sách vở ra nhìn qua một lần là sẽ nhớ, ba môn bắt buộc đầu tiên thì có Anh với Văn là dễ nhớ Toán thì cứ áp dụng công thức là ra, nhưng công thức là gì và cách áp dụng thì không ai nói, còn ba môn tự chọn thì chỉ là Sử, địa các thứ thì đơn giản, chỉ cần nhớ chứ không cần học.

"Tao học rồi, nhưng vô hay không thì không biết" Trường Vũ trả lời một cách tự tin.

"Ừ, mày nên học vào, không thì bị Trâm Anh bỏ xa đấy." Lương Tín Nhân cổ vũ nói.

"Cần mày nói à? Thôi tao cũng quay lại phòng thi xem lại bài đây." Trường Vũ lo lắng nên lần nữa quay trở lại phòng thi xem lại bài lần nữa.

Tiếp đó thời gian, ngoài chờ đợi thì cũng là thi thố, cho đến ngày 27 tháng 6 thì tổ hợp thi cũng đã kết thúc, thời gian tiếp theo là chờ đợi điểm thi rồi giấy báo nhập học của các trường đại học, cần hơn hai tuần để có thể biết điểm thi, trong khoảng thời gian đó, ngoài đi chơi với Lê Hiền Hòa, Lương Tín Nhân còn tụ tập lại với đám bạn để làm tiệc.

Kể từ bây giờ thời gian để cho cả đám lần nữa tụ họp sẽ giảm xuống nên đây cũng có thể xem như là tiệc chia tay cũng như là chúc mùng, mong cho mọi người đậu trường yêu thích.

Hai tuần sau, điểm thi cuối cùng cũng có, điểm tổ hợp ba môn của hắn khá cao, do các môn tổ hợp của hắn chủ yếu là ghi nhớ là được, không cần phải tính toán gì nhiều, dư sức để vào trường đại học, những người khác cũng như vậy chỉ có Trường Vũ là điểm xuýt xoát, nhưng nhờ có điểm nghề nên nó cũng kéo lên thêm được 1,5 điểm.

Lương Tín Nhân gửi tin vào trong nhóm: "Thế nào rồi tụi mày?"



Bảo Khánh: Tao nghĩ là tao ổn.

Hoàng Sơn: Tao cũng vậy.

.....

Trường Vũ: Tao nghĩ rằng tao cũng khá ổn, mặc dù khá thấp nhưng trường tao cũng không lấy cao, nên cũng có khả năng.

Lương Tín Nhân: Thế thì tốt quá.

Cuộc trò chuyện đơn giản là để hỏi thăm các thứ đơn giản thôi.

Lương Tín Nhân cũng có nhắn tin hỏi Lê Hiền Hòa và Nguyễn Kiều Thương, nhưng có vẻ như cả hai điểm cũng khá cao, dù sao cũng đều là học sinh giỏi, chuyện bây giờ là đợi giấy báo nhập học và cùng nhau đi xem nhà.

Lương Tín Nhân đang suy nghĩ thế nào về việc xem nhà, nên lựa hai ngày khác nhau để đi xem, không thể để hai nàng gặp mặt lúc này được, vẫn còn quá sớm, nhưng nếu như đi hai ngày khác nhau thì hắn cần phải lên xuống hai lần, khá là tốn thời gian, nhưng có vẻ như điều này là bắt buộc.

Vài ngày sau, cuối cùng thông báo nhập học cũng đến với mọi người, ai ai cũng đậu lấy nguyện vọng đầu tiên, rồi chuyện gì đến rồi cũng đến, lần lượt hai tin nhắn từ hai người khác nhau tới điện thoại Lương Tín Nhân,nhưng lại có cùng chung nội dung là cùng đi báo danh rồi tiện thể đi xem nhà.

Lương Tín Nhân đang lo lắng là nên chọn thời gian nào để đi xem thì cả hai lại lần nữa gửi lấy tín nhắn, thời gian bọn họ đã định rồi, Lê Hiền Hòa thì định một tuần sau, Nguyễn Kiều Thương thì do cha nàng quá quan tâm nàng nên cần phải căn dặn nhiều thứ nên là hai tuần sau mới có thể đi, lúc đầu Lê Long còn muốn đi chung nữa, nhưng bị Nguyễn Kiều Thương từ chối.

Thế là thời gian đã được định lấy, giờ chỉ còn là quá trình thực hiện nữa thôi là xong.

Lương Tín Nhân liền hít lấy một hơi thật sâu, chuẩn bị cho việc sẽ làm, hoàn thành tốt thì ngon, nhưng xảy ra lỗi lầm một phát thôi là đi luôn cả đời.

Thời gian lần nữa trôi cho đến trước ngày hẹn với Lê Hiền một ngày, lúc này Lương Tín Nhân đang chuẩn bị đồ, thì cánh tay có quơ qua quơ lại đụng đến một cuốn sách làm cho nó ngã xuống.

Lương Tín Nhân liền cúi người xuống để nhặt lên thì nhận ra cuốn sách này, đó là cuốn sách dịch của Huỳnh Vân, cũng đã một khoảng thời gian dài kể từ lần hắn mượn, xong cũng là một khoảng thời gian hắn không đụng vào, bây giờ cầm lên thì mới nhớ tới là cần phải đi trả lại cuốn sách này.

Vì ngày mai là phải đi rồi nên Lương Tín Nhân liền quyết định rằng chiều nay sẽ đi trả luôn, những thứ được ghi trong sách thì hầu như hắn đã xem qua hết, có một vài chỗ nhớ, có một vài chỗ thì không hoàn toàn hiểu nhưng vẫn cố mà ghi nhớ.