Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 53: Nhận Nhầm




Chương 53: Nhận Nhầm

Lương Tín Nhân theo mọi người đi ăn trưa, đến chiều thì trở lại phòng học để học ôn thi, nhưng vì cánh tay còn đang ở trạng thái giả bộ thì việc chép bài, Lương Tín Nhân đành nhờ lấy Lê Hiền Hòa.

Với người tu luyện như hắn, thì việc học hành đã không quan trọng nữa, nhưng hắn vẫn cần học để lấy cho gia đình hắn một câu trả lời vì những gì họ đã giúp cho hắn ăn học, còn lại là để hoàn thành nốt quản đời học sinh của hắn, cuộc đời học sinh chỉ có lấy một lần, những khoảnh khắc vui tươi nhất, ngây thơ nhất cũng là ở đây, khi mọi thứ qua rồi thì đến lúc muốn cũng không quay lại được, lúc đó chỉ còn là những kỷ niệm.

Cho đến hết tất cả tiết học trong ngày hôm nay, lúc ra về Lương Tín Nhân gửi lấy một tin nhắn cho gia đình hắn rằng, hắn hôm nay không về, sẽ ở bên nhà Lê Hiền Hòa cho đến ngày mai, hắn không muốn cha mẹ lần nữa lo cho hắn, mới cách đây chưa được hai tháng thì gãy tay, lần này mà vác thêm hai cái tay thế này về nữa thì có bị cãi lương tới tối mất, để tới mai tay lành lại hẳn về.

"Giờ sao anh về?" Lê Hiền Hòa hỏi, nàng là được Lương Tín Nhân chở đi học, nếu như nàng về nhà thì Lương Tín Nhân làm sao đem se trở về khi cánh tay thế này.

"Đi nhà em, để mai khỏi rồi về cũng được." Lương Tín Nhân ngại ngùng nói, dù sao hắn vẫn chưa xin phép lấy hai bác để ở lại.

"Được không? Cha mẹ em còn ở nhà." Lê Hiền Hòa đỏ mặt nói.

"Để xíu nữa anh xin hai bác thử." Lương Tín Nhân nói

Lê Hiền Hòa nghe vậy cũng liền gật đầu, rồi vẫn như cũ, Lê Hiền Hòa chở, còn hắn ngồi lấy phía sau, đi về nhà nàng.

Đến nơi, cả hai liền cùng nhau đi xuống và đi vào nhà, như thường lệ, về là phải chào, Lê Hiền Hòa chào lấy mọi người trong nhà.

Lê Chân Ngọc nghe thấy tiếng chào, liền cũng từ trong phòng bếp mà bước ra để đón, ra đến nơi thì nàng nhìn thấy Lương Tín Nhân đang đứng bên cạnh Lê Hiền Hòa với khuôn mặt tươi cười và có vài phần ngại ngùng, nàng liền cười nói: "Ừm, con đã về."

"Cháu chào bác, hôm nay cho cháu xin phép ở lại đây một hôm." Lương Tín Nhân lúc này mới chào hỏi và xin phép ở lại.

"Ô, sao vậy cháu." Lê Chân Ngọc hỏi lấy lý do.

"Hai tay cháu có chút v·ết t·hương, không tiện về nhà, nên cháu xin phép ở lại một hôm, cho đến ngày mai cháu sẽ về." Lương Tín Nhân giải thích.

Lê Chân Ngọc ánh mắt cũng theo đó nhìn về phía cánh tay của Lương Tín Nhân thì thấy tại đó đang chườm lấy túi đã, đá bên trong đã tan thành nước cả rồi nhưng vẫn lạnh.



"Được, thế cháu vào nhà đi, Hoàng cha nó đi làm, xíu nữa mới về, còn anh trai nó thì trở về lại Sài Gòn đi làm rồi." Lê Chân Ngọc cho phép Lương Tín Nhân vào.

"Cháu xin phép ạ." Lương Tín Nhân mở miệng nói.

Lương Tín Nhân bước vào bên trong nhà, bỏ lấy đồ trên người xuống, đến chỗ ghế sofa mà ngồi xuống tại đó, mới đầu hắn có chút ngại ngùng, nhưng theo thời gian càng quen thuộc hắn chuyển sang nằm rồi các tư thế khác, thoải mái như đang ở nhà vậy.

Lê Hiền Hòa thì không nói gì, cũng theo hắn nằm rồi ngồi luôn, Lê Chân Ngọc thấy vậy cũng không biết nói gì, mà tiếp tục làm lấy đồ ăn.

Thời gian trôi qua cho đến chiều tối, Võ Hoàng cũng đi làm về, hắn tiến vào trong nhà, chào lấy vợ mình rồi ánh mắt liếc sang bên ghê thì thấy Lương Tín Nhân đang nằm ngủ tại đó, trong lòng hắn còn có Lê Hiền Hòa, tự nhiên như ở nhà vậy.

Võ Hoàng không khỏi ho lên một phát để đánh thức cả hai, nhưng có vẻ như là hơi nhỏ nên cả hai không b·ị đ·ánh thức : "Người còn muốn chiếm tiện nghi con gái ta tới bao giờ nữa." Võ Hoàng thầm nghĩ, rồi hắn tiến lại gần ghế sofa, chân đá đá tạo ra tiếng động.

Vì bị tiếng động làm phiền, cả hai liền thức giấc dậy, theo đó là mở mắt ra, thì nhìn thấy Võ Hoàng đang đứng đó nhìn.

Lê Hiền Hòa thì xấu hổ, đỏ mặt, nhanh chóng ngồi dậy, Lương Tín Nhân thì cười cười nói: "Chào bác, hôm nay cháu xin phép ở lại một hôm."

Võ Hoàng thấy Lương Tín Nhân không biết xấu hổ nói vậy liền không biết nói gì hơn, mà chuyển sang hỏi lấy lý do.

Lương Tín Nhân lại lần nữa kể lấy lý do, tất nhiên là Võ Hoàng không tin, một người tu luyện làm sao có thể b·ị t·hương đơn giản như vậy được, suy nghĩ của hắn lại giống như Lê Chân Ngọc lúc đó suy nghĩ, nhưng sẽ không nói ra, mà xem như là thật.

"Mày tính ở với con gái tao thì nói rõ ra, còn bị đặt viện cớ." Võ Hoàng thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng thì nói khác: "Ừ, giờ thì chuẩn bị ăn tối đi."

Lương Tín Nhân cùng Lê Hiền Hòa liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi tập trung lại tại bàn cơm.

Trong bữa cơm, như nghĩ tới điều gì Võ Hoàng hỏi Lê Chân Ngọc: "Thằng anh đi làm rồi phải không vợ?"

"Ừm, đúng vậy." Lê Chân Ngọc trả lời.



"Thế thì, Nhân con, tối nay ngủ tại phòng thằng anh đi." Võ Hoàng đưa ra đòn phủ đầu ngăn cản việc Lương Tín Nhân lò mò với con gái hắn.

Lương Tín Nhân hiện tại mà biết lấy Võ Hoàng đang nghĩ gì thì chắc thổ huyết mất, ý định ban đầu của hắn chỉ đơn giản là trốn về nhà mà thôi, nay bị suy nghĩ như lưu manh vậy.

Sau bữa cơm Lương Tín Nhân mượn lấy một bồ quần áo của anh Lê Hiền Hòa để đi tắm rồi mặc vào, hắn không thể cứ mặc lấy một bộ đồ học sinh cho đến ngày mai được như vậy thì sẽ rất là dơ.

Tới tối 9 giờ, Lương Tín Nhân liền lên giường đi ngủ, Lê Hiền Hòa ngủ ở phòng bên cạnh, có chút mong chờ lại có chút thấp thỏm, Võ Hoàng thì vẫn chưa ngủ, hắn đang canh chừng lấy, sợ rằng tối tối, Lương Tín Nhân không kìm được thú tính mà qua bên phòng Lê Hiền Hòa thì không được, Lê Chân Ngọc thấy Võ Hoàng như vậy cũng không khỏi lắc đầu thở dài, nàng nhớ rằng từ lúc nàng mang thai lần hai, lại là con gái thì Võ Hoàng liền bỏ qua thằng anh mà dành hết sự quan tâm cho đứa em gái, vì Lê Hiền Hòa có vài nét giống với mẹ nàng nên Võ Hoàng càng yêu thương hơn, dần dần trở thành con gái nô, chỉ cần nàng muốn gì thì hắn sẽ mua cho bằng được, thằng anh thấy vậy cũng ghen tị.

Thế là Võ Hoàng đứng đó cả tối, Lê Chân Ngọc thì ngủ bên cạnh, Lương Tín Nhân thì ngủ như c·hết trong phòng.

Võ Hoàng thấy mọi chuyện có vẻ ổn, đang tính quay lại giường đi ngủ, thì lúc này lại có tiếng động phát ra, hắn liền trở lại vị trí cũ để canh chừng.

Một lúc sau thì bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đang thấp thỏm mà đi, Võ Hoàng liền lập tức lao tới chặn lại, miệng hô: "Tiểu tử, trở về lại phòng đi, hôm nay ngươi sẽ không được như ý đâu." Võ Hoàng cảm thấy tự hào khi đã chặn lại được điều lạ xảy ra.

"Ể? ba?" Người kia nói

"Ba?" Võ Hoàng bất ngờ, rồi hắn di chuyển ánh mắt đến người trước mặt thì không khỏi lần nữa bất ngờ, nói: "Sao con lại ra đây?"

"Con... con đi vệ sinh." Lê Hiền Hòa viện cớ nói.

"Nhưng phòng vệ sinh ở phía ngược lại mà." Đỗ Hoàng chỉ lấy phía sau.

"A, a.... do tối quá còn nhìn không rõ. Thôi con đi trước đây." Lê Hiền Hòa biết rằng bản thân đã lộ, nên nhanh chóng trốn lấy, để lại Võ Hoàng đứng đó với vẻ mặt cứng đờ.

Một lúc sau Võ Hoàng mới tỉnh lại, thở dài, thầm nói: "Con gái lớn không giữ được, vả lại thằng kia rót thứ thuốc mê gì cho con tao thế." Hắn đổ lỗi cho Lương Tín Nhân.

Đau lòng quá, Võ Hoàng liền trở về lại giường và ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau, vì không cần tu luyện, nên hơn 6 giờ một chút Lương Tín Nhân mới thức dậy, lâu lâu hắn mới có cảm giác được như vậy, nhưng kể từ bây giờ cho đến hết bị nghi ngờ thì hắn phải làm lấy điều này thường xuyên hơn.

Lương Tín Nhân đứng dậy khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh thân thể, sau đó thay lại bộ đồ học sinh hôm qua, rồi mới ra khỏi phòng tắm.

Đến nhà bếp thì hắn thấy Lê Chân Ngọc đã dậy sớm nấu lấy đồ ăn cho gia đình, Lê Chân Ngọc cũng nhìn thấy Lương Tín Nhân liền nhờ lấy hắn đi đánh thức Lê Hiền Hòa dậy, Lương Tín Nhân cũng nghe lời mà đi.

Lê Hiền Hòa thì tại vì hôm qua ngủ muộn cực kỳ nên sáng nay nàng có vẻ như là buồn ngủ, tới bây giờ vẫn chưa thức dậy, đến lúc Lương Tín Nhân vào kêu nàng dậy ăn sáng thì nàng mới bắt đầu ra khỏi giường.

Bên Võ Hoàng thì do là người tu luyện nên việc ngủ trễ không là gì đối với hắn, nhưng do công việc nên mỗi lần đều cần phải dậy sớm để chuẩn bị cho việc đi làm, cũng như là hồi xưa hắn hay chở lấy Lê Hiền Hòa đi học nên đây cũng trở thành thói quen rồi.

Cả 4 người tập trung tại bàn ăn để ăn sáng, trong bữa ăn Lương Tín Nhân luôn cảm nhận được một ánh mắt g·iết người từ phía Võ Hoàng, hắn cũng liền trở nên bối rồi, không biết bản thân đã làm gì mà khiến cho Võ Hoàng nhìn hắn như vậy.

Lê Hiền Hòa thì biết lý do vì sao, nhưng nàng không thể nói ra, vì điều này rất xấu hổ.

Vì để trốn tránh việc bị nhìn, Lương Tín Nhân liền hối Lê Hiền Hòa ăn xong nhanh, rồi nhanh chóng đi đến trường, hắn sợ nhìn chập hồi Võ Hoàng không chịu được mà lao ra g·iết hắn.

Lê Chân Ngọc hỏi Võ Hoàng: "Thế nào? Hôm qua hắn lén qua à?"

Võ Hoàng nghe vậy liền không khỏi trở nên buồn bã, nói: "Không phải, là con gái lén qua."

"Cái gì? Nàng lén qua?" Lê Chân Ngọc bất ngờ với câu trả lời.

"Chắc chắn là thằng kia cho nó uống bùa mê thuốc lú rồi nên mới hành động như vậy." Võ Hoàng vẫn tiếp tục đổ lỗi cho Lương Tín Nhân.

"Hắt xì!!!"

Đang ngồi phía sau xe Lương Tín Nhân bỗng nhiên hắt xì lấy một hơi, Lê Hiền Hòa đằng trước nghe vậy liền quan tâm hỏi: "Sao vậy? Cảm à."

"Sao mà cảm được, chắc là do có ai nhắc. Mà em biết tại sao sáng nay ba em lại nhìn anh như vậy không?" Lương Tín Nhân nghi ngờ hỏi

"Ai biết." Lê Hiền Hòa trốn tránh nói, nàng không thể nói là do nàng nên Lương Tín Nhân bị ghim.