Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 4: Giấc Mơ Kỳ Lạ




Chương 4: Giấc Mơ Kỳ Lạ

Trở về lại nơi bà nội của hắn, hắn dự tính đem chìa khoá trả lại nhưng bà nội của hắn lại lắc đầu, nói khẽ: “Con cứ giữ lại mà dùng, lúc nào cần cũng có thể mở ra, hoặc con có thể dọn dẹp mọi thứ trong đó, chuyển thành phòng của mình.”

Nghe vậy Lương Tín Nhân cũng không nói gì, lấy tay lại, cất chìa khoá vào trong túi.

Trên đường trở về nhà, hắn hồi tưởng lại những chữ cái được ghi ở phía trên cuốn sách hắn mở ra, hắn cứ cảm thấy rằng những chữ cái này hắn đã nhìn thấy ở đâu đấy, nhưng hắn lại không nhớ được rằng đã nhìn thấy ở đâu.

Nghĩ tới đây hắn liền lắc đầu, ném đi những suy nghĩ này ra đằng sau.

Về đến nhà hắn lập tức chạy về phía phòng tắm, do trong quá trình dọn dẹp, không thể tránh khỏi việc bị bụi bẩn bám vào quần áo dẫn tới cơ thể trở nên khó chịu.

Sau khi tắm xong, hắn cảm thấy trở nên tươi mát hẳn. Lúc này điện thoại hắn lại tới một đầu tin nhắn, mở ra xem, người gửi được đặt tên là Mèo Hoang, trái lại hắn được gọi là Lão Sói.

Mèo Hoang: ”Khi nào thì anh xuống lại đây”

Đọc xong hắn cũng trả lời lại

Lão Sói: “Nay cũng tháng giêng rồi, đợi xem gần tới Tết có thời gian rảnh sẽ xuống.”

Mèo Hoang: “Thế lần này xuống thì ở lâu lâu xíu.”



Lão Sói: “Được.”

….

Tiếp đó hai đứa nhắn tin với nhau thêm một chút nữa rồi dần cuộc trò chuyện lại.

Mèo Hoang, đó là biệt danh mà Lương Tín Nhân đặt cho bạn gái hắn. Hắn và nàng gặp nhau lần đầu tiên là năm ngoái tại một buổi thực nghiệm “Một tháng làm học sinh đại học” tại đây mọi người phải tự giác, sống một mình như một học sinh đại học, việc ăn uống, đi lại cũng là tự bản thân lo.

Ở đây, Lương Tín Nhân một lần đi ngang qua phòng học của nàng, vô tình nhìn vào trong, hắn nhìn vào trong thì thấy nàng.

Khi về tới kỳ túc xá thì cũng biết được rằng phòng ở nàng nằm ở tầng dưới đầu hành lang. Sau đó, hai bọn hắn gặp nhau và quen nhau, cũng vài lần ghé nhà của nhau. Và cha mẹ của hai bên cũng dần dần biết nhau.

Kết thúc tin nhắn, Lương Tín Nhân nằm trên ghế, lên mạng đọc truyện, tiểu thuyết. Hắn thích đọc những bộ tiên hiệp, huyền huyễn.

Cứ chăm chú vào đọc, trời lúc nào không hay đã tối, cũng là thời gian cho bữa tối.

Ăn xong bữa tối, lần này Lương Tín Nhân ghé vào màn hình máy tính, lướt các trang mạng xã hội.

Hiện nay là thời đại 4.0, người người dùng mạng nơi các cuộc trò chuyện, tán gẫu nằm ở trên mạng internet.



Lương Tín Nhân cũng nằm trong số đó.

”Không học bài chuẩn bị cho ngày mai à” Sau lưng vang lên tiếng nói.

Lương Tín Nhân quay đầu lại thì thấy mẹ của hắn đang đứng đấy.

”Dạ nay không có bài” Hắn trả lời.

Không phải nói, đây là câu trả lời cửa miệng, quen thuộc của giới trẻ lúc bấy giờ, hay nói khác hơn là không muốn học.

Nghe vậy Trần xuyến cũng không nói gì khác, quay đầu đi.

Thấy vậy hắn cũng lần nữa quay đầu về phía máy tính.

Cứ thế thời gian trôi đi đến tối, nay là thời gian đi ngủ.

Lương Tín Nhân và em hắn chia phòng riêng mà ngủ.

Leo lên giường, hắn ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do hôm nay dọn đồ dẫn tới mệt mỏi nên hắn ngủ rất sâu.



Trong mơ, hắn tiến tới một địa phương kỳ lạ, nơi đây xung quanh nhìn như một chiến trường, rất nhiều t·hi t·hể nằm rải rác khắp nơi.

Xa đó là hai quân đoàn đang đánh với nhau. Nhưng nói hai quân đoàn thì lại cảm thấy không đúng, vì một bên là một quân đoàn gần hơn ngàn người, còn một bên chỉ có một người. Nhưng người này lại ngồi trên một con ngựa bằng sắt, tay cầm giáo. Một lúc sau giao người đó gãy, hắn tiện tay rút ngay bên đường bụi tre.

Một người đấu với hơn ngàn người, một cảnh tượng thật uy vũ.

Bỗng lúc này trước mắt hắn lại sáng lên, cảnh tượng thay đổi, lần này cũng là người đó, nhưng nhìn trưởng thành và chín chắn hơn, ngồi bên trên một con ngựa biết bay. Nhưng nhìn kỹ lại phía dưới cũng không phải là ngựa, con thú này bốn chân của nó đang bốc lửa, có hay cọng râu dài, trên đầu mọc một cái sừng.

”Ahhh…”

Sau lưng phát ra một tiếng thét, khi quay đầu lại, Lương Tín Nhân nhìn thấy một thanh trường kiếm đang tiến tới về chỗ mình, đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Lương Tín Nhân hốt hoảng, giật mình, nhắm mắt lại, nhưng một thời gian sau hắn không cảm thấy đau.

Mở mắt ra, bầu trời đã sáng, hắn nhìn thấy trần nhà được chiếu sáng bởi những tia sáng ban mai, sau lưng và trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

”Lại là giấc mơ kỳ quặc này” Lương Tín Nhân nói thầm.

Đúng vậy, chuyện này đã xảy ra nhiều lần. Lần thứ nhất xảy ra khi hắn năm 17 tuổi, kể từ lần đó sức khoẻ của hắn ngày càng đi xuống.

Nhưng bỗng lúc này, Lương Tín Nhân cảm thấy đau đầu, trong đầu dần dần xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, trên đó có những ký tự, chữ cái kỳ lạ.

Nhìn thấy những chữ cái này, Lương Tín Nhân bỗng nhiên đứng hình. Những chữ cái này có vài chữ giống hệt như chữ cái trong cuốn sách hôm qua.

”Chẳng lẽ nào….”