Chương 49: Ẩn Giấu
“Được rồi, đến đây ngồi xuống đi con.” Người trung niên vẫy tay, kêu Lương Tín Nhân đến cái ghế bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Chỗ đó ba ngồi với mẹ mà?” Lê Hiền Hòa hỏi.
“Không sao, có một bữa ấy mà, lâu lâu có khách qua, một bên trai và một bên gái, còn nữa ba muốn hỏi thằng nhóc này một số thứ.” Người trung niên nói
“Đến rồi, màn tra khảo.” Lương Tín Nhân thầm nghĩ, với bất kỳ gia đình có con gái nào mà quen lấy bạn trai, khi hai bên gặp nhau sẽ xuất hiện tình huống này, Lương Tín Nhân không ngờ bản thân lại đến nhanh thế, khi quen biết với Nguyễn Kiều Thương thì tình huống này không xảy ra, nên có thể nói đây là lần đầu.
“Thế thì con xin phép.” Lương Tín Nhân gượng cười nói, rồi đi đến bên ghế và ngồi xuống, tư thế có chút không được tự nhiên cho lắm.
“À mà hai bác tên gì ạ?” Lương Tín Nhân hỏi lấy.
Người sau nghe thì không khỏi kinh ngạc, nhìn về phía Lê Hiền Hòa hỏi: “Con không nói tên ba mẹ cho thằng nhóc này à?”
“Dạ, con quên, với lại do anh ấy không hỏi ấy.” Lê Hiền Hòa đổ lỗi cho Lương Tín Nhân.
“Tại sao lại là ta?” Lương Tín Nhân cảm thấy khó hiểu, tính nói gì đó nhưng bên cạnh là gia đình của em ấy nên Lương Tín Nhân chỉ còn việc ngậm miệng lại xem như lỗi của mình.
“Bác là Võ Hoàng, còn bác gái kia là Lê Chân Ngọc.” Võ Hoàng nói.
“Cháu là Lương Tín Nhân, học cùng lớp với em ấy.” Lương Tín Nhân.
Cả hai giới thiệu lấy bản thân rồi bắt đầu nhìn nhau, không nói gì, trước tình huống như vậy Lê Chân Ngọc chỉ đành mở miệng trước: “Ăn nhanh đi rồi để con nó nghỉ ngơi xíu rồi đi học.”
“Ừ, ăn đi.” Võ Hoàng nói.
Trong bữa cơm chỉ có lấy bốn người, không thấy anh của Lê Hiền Hòa đâu, có thể là đã đi làm hoặc làm gì đó rồi, nên chỉ Lương Tín Nhân và ba người, bữa ăn có vẻ như không được tự nhiên lắm, khi xung quanh không ai nói gì cả, chỉ có cắm đầu lấy mà ăn.
“Này Nhân, gia đình con ở đâu.” Võ Hoàng hỏi.
“Dạ, ở phường XX ạ.” Lương Tín Nhân thành thật đáp.
“Gia đình làm nghề gì?”
“Dạ, ba me con làm rượu.”
“Làm rượu? Ở phường XX?” Võ Hoàng nghe thế liền suy nghĩ lấy, chắc là để nhớ xem rằng ở đó có người như thế không, sau một lúc thì Võ Hoàng à lên : “À, làm rượu, nếu không nhầm thì con là Lương Thừa Hưởng đúng không?”
Lương Tín Nhân hoàn toàn bất ngờ khi Võ Hoàng lại biết cha hắn: “Đúng vậy, sao bác biết cha con?”
“Không những quen biết, bác còn là mối làm ăn của ba con đấy, vài hôm bữa ổng còn tới đây ngồi uống mà, phải công nhận là ổng uống ghê thật.” Võ Hoàng cảm thán nói.
“Ủa ba, sao con chưa từng gặp bác ấy?” Lê Hiền Hòa bên cạnh hỏi, mặc dù nàng đã từng đi đến nhà Lương Tín Nhân nhưng lần nào tới cũng chỉ gặp mỗi mẹ hắn là Trần Xuyến à, còn lại không thấy cha hắn đâu, nên khi biết Võ Hoàng quen biết cha Lương Tín Nhân thì nàng không khỏi bất ngờ.
“Thế lúc con ở nhà có từng thấy ba nhậu không?” Võ Hoàng hỏi ngược lại.
“Dạ không.” Lê Hiền Hòa đáp.
“Thế là đúng là con chưa từng gặp, ba và ổng chỉ gặp nhau lúc nhậu. Nhưng có vẻ con sẽ không nhớ, nhưng có lần đã gặp được ổng đấy và thằng nhóc này trước đó nữa.” Võ Hoàng nói
Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa nhìn lấy nhau, cố nhớ lại bản thân trước đó đã gặp nhau là khi nào, nhưng hoàn toàn lại không thể nhớ nỗi.
“Được rồi, không cần nhớ, lúc đó hai đứa chỉ mới có lớp 3, giờ thì sao mà nhớ nỗi khoảng thời gian đó."
Lương Tín Nhân nhớ lại câu nói mà lúc hắn bị đưa về đồn để lấy lời khai, ở nhà cha hắn không có nói gì nhiều nhưng bên ngoài tiếp xúc với người lại hoàn toàn rất nhiều, việc mà cha hắn bán rượu đã đưa bản thân ông ấy vào các mối quan hệ với nhiều loại người khác nhau, con người có thể kết bạn với nhau qua lời nói, tiếp xúc, thậm chí là uống rượu kết giao, khi say con người sẽ nói ra những lời thật lòng có thể dễ dàng hiểu lấy nhau, nhưng chuyện tốt đó không phải lúc nào cũng có, có những người với tu tưởng xấu thì việc nói thật chả khác nào cung cấp thông tin cho họ cả, nhưng làm ăn là làm ăn, phải có lấy phong hiểm.
"Thế sau này con muốn làm gì? Học kinh doanh để giúp ổng hay là theo thứ khác?" Võ Hoàng hỏi lấy.
"Cháu có dự tính theo ngành lịch sử." Lương Tín Nhân trả lời.
"Ngành lịch sử sao? Con muốn tìm hiểu thứ gì?" Võ Hoàng lại hỏi.
"Mọi thứ." Lương Tín Nhân thẳng thắn đáp.
Nghe Lương Tín Nhân nói vậy Võ Hoàng con mắt bỗng nhiên sáng lên, nhưng lại một lần nữa ảm đạm lại như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có Lê Chân Ngọc để ý đến.
"Thôi ăn cơm tiếp thôi." Võ Hoàng cười nói, kết thúc cuộc tra hỏi, hắn sẽ không hỏi là tại sao tại vì hắn đã biết được lý do.
"Ể? Đến đây thôi ư? Không phải chưa hỏi xong sao?" Lương Tín Nhân bất ngờ nghĩ thầm, nhưng nếu như mọi thứ kết thúc như vậy cũng tốt cho hắn, đỡ phải bị áp lực về mặt tinh thần.
Cả đám người tiếp tục lấy bữa cơm, lúc này bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt lên, trong bữa cơm Võ Hoàng thường xuyên hỏi lấy Lương Tín Nhân về Lương Thừa Hưởng, Lương Tín Nhân thấy Võ Hoàng trông khá thân thiết với cha hắn nên cũng thành thật biết gì nói đó, nhưng một số chuyện quan trọng vẫn phải giữ lại, như cách điều chế, buôn bán các thứ.
Sau bữa cơm, Lương Tín Nhân cùng Lê Hiền Hòa nghỉ ngơi lấy một khoảng thời gian, rồi bản thân lại tiếp tục đi học.
Lê Chân Ngọc, sau khi đưa đón lấy hai người Lương Tín Nhân đi xa cũng quay lưng lại đi vào trong nhà, tiến đến ghế sofa bên cạnh Võ Hoàng ngồi xuống nói: "Anh thấy thế nào?"
"Thằng nhóc này có thể tin được." Võ Hoàng trả lời.
"Anh có vẻ tin tưởng Lương Thừa Hưởng quá nhỉ."
"Anh chỉ tin ông ấy một chút, người mà anh tin tưởng hoàn toàn lại là người khác."
"Ai?" Lê Chân Ngọc hỏi
"Ông nội hắn, hay có thể nói là cha của Lương Thừa Hưởng, Lương Thành."
"Tại sao?"
*Cụ thể thì anh không thể nói, nhưng chỉ có một điều chắc chắn là, ông ấy cũng như là gia đình ông ấy sẽ không làm hại chúng ta, và ông ấy cũng với bọn chúng cũng xem như là thuộc hai mặt đối lập, miễn là bọn chúng không gây sự với ông ấy hay đất nước thì sẽ không ai ra tay." Võ Hoàng giải thích nói.
"Nhưng em nghe kể là ông ấy đ·ã c·hết." Lê Chân Ngọc nghi ngờ nói.
"Có thể c·hết hoặc là không. Ai mà biết được, với cảnh giới của ông ấy thì trừ khi tầm cỡ người đó ra tay, chứ không thì đừng nói là c·hết, trọng thương ông ấy là không thể."
"Cảnh giới cao vậy sao? Nhưng em thấy Lương Thừa Hưởng chỉ là một người bình thường mà?" Lê Chân Ngọc nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Lương Thừa Hưởng lúc đó mang theo khuôn mặt vui cười, hiền lành, tốt tính, trên thân không có khí tức ba động, cảm giác rất bình thường trong bình thường, còn phần người đó là ai không cần nói Lê Chân Ngọc cũng biết.
"Người bình thường? Chính cả con của ổng, ổng cũng không tiết lộ nói chi là chúng ta, anh chỉ biết là trong tất cả người con của Lương Thành, thì Lương Thừa Hưởng là người duy nhất có tư chất tu luyện, nếu như nói Lương Thừa Hưởng không tu luyện là không thể nào, chỉ có thể nói là trên người ổng có chứa lấy phương pháp ẩn giấu, hoặc là bị phong ấn mà thôi." Võ Hoàng suy luận nói.
"Nhưng vì cái gì lại phải ẩn giấu?"
"Anh không biết, điều đó chắc trong nhà Lương Thừa Hưởng, chỉ có một mình ổng biết." Võ Hoàng lắc đầu nói, xong lần nữa nói tiếp: "Nhưng có vẻ như sẽ không ẩn dấu được lâu nữa, khi con trai của ổng Lương Tín Nhân lại bắt đầu đi điều tra lấy lịch sử, trong khi hiện tại xung quanh mọi người đều sống như một người bình thường."
"Em nhớ được khi xưa người đó có nói rằng, "Thời đại trở về." đây rốt cuộc là có ý gì?" Lê Chân Ngọc nhớ lại.
"Anh không biết, đã 20 năm kể từ người đó nói, nhưng vẫn chưa có gì lạ xảy ra, có lẽ chúng ta vẫn nên đợi." Võ Hoàng nói.
"Đúng vậy, mong sao mọi thứ trong tương lai sẽ ổn." Lê Chân Ngọc cầu mong nói.
"Không sao, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ bảo vệ mẹ con em." Võ Hoàng ôm lấy Lê Chân Ngọc, người sau cũng theo mà ôm lấy.
Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa sau khi ra khỏi nhà và đi đến trường, trên đường đi Lê Hiền Hòa có hỏi lấy Lương Tín Nhân: "Anh, mình thật gặp nhau trước đó à?"
"Anh cũng không nhớ nữa, nhưng anh cũng thật bất ngờ khi biết được điều đó, hầu như càng trưởng thành chúng ta sẽ quên đi quá khứ trừ những sự kiện khiến cho bản thân cảm thấy ấn tượng, khắc sâu vào tâm, thì những thứ khác hầu như sẽ quên, cho nên mới cần những thứ như máy ảnh để ghi nhớ lại khoảng khắc," Lương Tín Nhân cảm thán nói.
"Ý anh là em không ấn tượng hả?" Lê Hiền Hòa âm thanh có chút mùi vị nói.
"Hả? Sao tự nhiên lại biến thành thế này." Lương Tín Nhân đen mặt thầm nghĩ. "Không phải, anh nghĩ rằng lúc đó bản thân không có để ý nhiều lắm đến mọi thứ xung quanh nên...." Lương Tín Nhân không biết trả lời sao cho vừa lòng nàng nữa nên lời nói càng về phía sau càng nhỏ.
"Hứ." Lê Hiền Hòa giận dỗi. hừ một cái.
Lương Tín Nhân cũng lấy làm đau đầu, tại sai con gái có những câu hỏi là không quan trọng đến vậy, chủ đề chính của câu chuyện thì lại không để ý, cứ để ý đến những chi tiết không thích đáng như vậy, thật là khó hiểu.
Từ lúc đó cho đến trường Lê Hiền Hòa liền không nói một lời nào nữa, Lương Tín Nhân thì đằng trước lái xe vừa suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ nàng khỏi giận, nhưng không thể cứ dùng một phương pháp là đi ăn được, điều đó chỉ có thể khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa.
Cho đến khi tới trường thì Lương Tín Nhân vẫn chưa thể nghĩ ra được biện pháp nào ổn cả, lúc này thì hắn thấy Trường Vũ xuất hiện, thằng này bản lĩnh hiểu gái có vẻ như là cao hơn Lương Tín Nhân, nên hắn cứ để Lê Hiền Hòa lên trước còn mình thì đi hỏi Trường Vũ.
"Vũ, mày biết làm sao dỗ gái không?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Nhiều. Xin lỗi này, đi ăn này,.... Mà mày làm Hiền Hòa dỗi à." Trường Vũ hỏi ngược.
"Ừ, lỡ miệng, ngoài đi ăn còn cái gì khác không?"
"Mua sắm."
"Tốn nhiều tiền."
"Xem phim thì sao? khá rẻ cũng khá dài thời gian."
"hmm, có vẻ được, để xíu nữa tao lên rủ thử." Lương Tín Nhân nói