Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 47: Gặp Mẹ Vợ Tương Lai




Chương 47: Gặp Mẹ Vợ Tương Lai

"Xin chào mọi người, chị biết là các em đang cảm thấy mệt mỏi, nên chị cũng sẽ giới thiệu ngắn gọn về trường mình, chị là Lý Thiên Hương, bên cạnh ba người lần lượt là Đặng Bảo Nhi, Hoàng Gia Bảo và Phan Huy, là đại biểu các ngành của trường đến đây để giới thiệu với các em, đầu tiên....." Lý Thiên Hương lần lượt giới thiệu lấy.

Theo như những gì Lý Thiên Hương nói, thì nàng học tại Trường Đại Học XXXXXX, chuyên ngành lịch sử năm 3, Đặng Bảo Nhi thì ngành kinh tế năm 3, Hoàng Gia Bảo và Phan Huy học ngành quản trị kinh doanh năm 3, điều lạ là Phan Huy không hề nói gì, chỉ đứng lấy phía sau Hoàng Gia Bảo, giống như là cận vệ vậy.

Lương Tín Nhân bên dưới vừa nghe giới thiệu, vừa lên mạng tìm hiểu địa chỉ và ngành lịch sử, ngôi trường này cách trường đại học của Nguyễn Kiều Thương khá gần, đồng thời ngành lịch sử là một ngành chuуên nghiên ᴄứu, tìm hiểu ᴠề những ᴠấn đề хảу ra trong quá khứ, ѕau đó phân tíᴄh, đánh giá, rút ra những kiến thứᴄ, quу luật, những bài họᴄ kinh nghiệm ᴄần thiết phụᴄ ᴠụ ᴄho ᴄuộᴄ ѕống hiện tại ᴠà tương lai, trong đó có môn học tùy chọn là đào tạo ngôn ngữ, chữ Hán gồm Hán - Việt Cổ và Hán - Việt, chữ Nôm.

Để hiểu lấy những gì xảy ra, cũng như là những gì được ghi lấy trong sử sách và các tài liệu xưa thì trước tiên là cần tìm hiểu lấy ngôn ngữ đó, tại Việt Nam vào Thời Kỳ Bắc Thuộc, Khi Giao Chỉ bị nhà Hán chinh phục thì tiếng Hán cũng theo chân quan lại nhà Hán sang Giao Chỉ. Từ đó, người Việt được tiếp xúc trực tiếp với tiếng Hán, trực tiếp vay mượn từ ngữ của tiếng Hán để tạo ra Hán - Việt cổ sau đó là đến Hán - Việt.

Sao đó, từ thế kỷ thứ 10 đến thế kỷ 20, bắt đầu hình thành và dùng lấy chữ Nôm, đây là bộ chữ gồm các chữ Hán để viết từ Hán-Việt và các chữ mới được tạo ra để viết từ vựng được gọi là từ thuần Việt. Theo ý này, chữ Hán là một tập hợp con của chữ Nôm.

Còn trước những năm đó Lương Tín Nhân sẽ gọi nó là chữ Việt Cổ, hoặc là Hán Cổ, tại vì đã từng có một vài vết tích chữ Hán phía trên một thanh dao TCN nhưng hiện tại vẫn chưa có ai biết điều đó đúng hay không, cũng là một điều bí ẩn của người Việt.

Đây là thứ mà Lương Tín Nhân đang tìm hiểu lấy, nên những gì được giới thiệu tiếp theo Lương Tín Nhân không cần để ý.

Sau 10 phút, bài giới thiệu cũng kết thúc, nói ngắn gọn nhưng vẫn là lâu.

"Được rồi, bài giới thiệu của bọn chị đến đây là kết thúc, bắt đầu từ ngày mai và ba ngày tiếp theo, tại dưới sân trường, bọn chị sẽ ở dưới đó, nếu các em nào có điều gì cần bọn chị tư vấn thì cứ tới đó." Lý Thiên Hương hướng xuống dưới đài nói, xong cũng quay người đi vào trong cánh gà, trước khi đi nàng còn nhìn lại đám Lương Tín Nhân cười.

Bài giới thiệu kết thúc, Lương Tín Nhân đang tính ở lại để hỏi thêm một số chi tiết về ngành lịch sử, thì bỗng nhiên có một cánh tay kéo lấy hắn đi.

"Đi đâu vội thế?" Lương Tín Nhân hỏi lấy.

"Đi trà sữa." Người trả lời là Lê Hiền Hòa.

Từ lúc đến hội trường ngồi nghe giới thiệu, cho tới cuối cùng nàng nhìn thấy Lý Thiên Hương thì bỗng nhiên cảm thấy không ổn, đúng như dự đoán Lương Tín Nhân lúc đó ở lại, nàng liền nhanh chóng chạy tới lôi hắn đi, tiện thể lấy trà sữa làm lý do để yêu cầu hắn đi, nàng biết còn ba ngày nữa, nhưng chỉ lấy hôm nay là không được.

Lương Tín Nhân bị Lê Hiền Hòa kéo đi cũng cảm thấy không quan trọng lắm, Lý Thiên Hương còn ở đây ba ngày nên ngày mai hắn vẫn có thể đi hỏi thăm lấy.

Trên xe, Lê Hiền Hòa mặt xịu lại, trông có vẻ không vui: "Gặp chị ấy, em có vẻ không vui nhỉ?" Lương Tín Nhân nghiêng đầu hỏi.

"Hứ, Anh vui chứ gì? còn đứng đó đợi nữa." Lê Hiền Hòa hờn dỗi nói.

"Anh ở lại là để hỏi lấy một số thứ về ngành lịch sử."



"Anh tinh học chỗ đó à." Lê Hiền Hòa hỏi.

"Đúng vậy."

"Không được." Lê Hiền Hòa ngăn cản.

"Tại sao?" Lương Tín Nhân hỏi

"Hu hu, anh không thương người ta." Lê Hiền Hòa khóc nói.

"Hả, cái quái gì? sao lại khóc? Tình huống này sao lại xảy ra với ta? Ý nghĩa trong đó là gì?" Lương Tín Nhân trong đầu giờ đây ngập tràn đầy câu hỏi, hắn chưa có kinh nghiệm để xử lý tình huống này, đây cũng là lần đầu hắn nghe đối phương nói thế với hắn, trước giờ chỉ từ trên mạng mà thấy lũ con trai trên đó không xử lý được tình huống rồi cười vào mặt tụi hắn, nhưng bây giờ tới lượt hắn mắc phải.

Lương Tín Nhân vội vàng giải thích: "Tại trường đó cách trường em khá gần, có ngành học của anh, khi đó hai chúng ta cũng có thể gặp nhau nhiều mà, anh toàn nghĩ cho em đấy." lời nói nữa thật nữa láo.

"Hịc, thật không?"

"Thật thật." Lương Tín Nhân vội gật đầu.

"Thế thì trà sữa thôi, he he." Lê Hiền Hòa cười nói.

Lương Tín Nhân thấy nàng cười cũng câm lặng, thầm nghĩ: "Tâm con gái như mò kim đấy biển, thật khó hiểu, không bao giờ theo lẽ thường ra bài."

Lương Tín Nhân không nghĩ nữa mà chở lấy nàng đi trà sữa, sau khi xong hắn liền chở nàng về nhà, hôm nay hắn sẽ không ở lại, dù sao hôm nay cha mẹ nàng có thể trở về bất kỳ lúc này, lỡ đang lúc kia thầy vỡ mõm.

"Mai lại qua chở em." Lê Hiền Hòa nói.

"Nhưng em có thể nhờ ba mẹ em chở mà." Lương Tín Nhân không hiểu nói.

"Có chở không?" Lần này Lê Hiền Hòa nói, miệng nàng phồng lên, đôi mắt chớp chớp như sắp khóc tới nơi.

Lương Tín Nhân thấy vậy chỉ đành gật đầu đáp ứng.



Lê Hiền Hòa cười hì rồi cũng đi vô trong nhà, Lương Tín Nhân thì theo đó về nhà.

Về đến nhà, hắn liền tập trung vào việc tìm kiếm xem những manh mối về từ ngữ mà người Việt sử dụng trước thời kỳ bắc thuộc, nhưng có vẻ là mọi thứ không đi đến đâu, Lương Tín Nhân đành bỏ cuộc để chuyện đó cho sau này.

Đến giờ cơm tối, Lương Tín Nhân bị cha hắn nhìn chằm chằm vào, toàn thân hắn cảm thấy khó chịu, không chịu được liền hỏi: "Thế nào vậy ba?"

"Mày quen với con bé kia, quen thì quen thôi, từ từ về sau rồi hãy quyết định xem có cưới hay không, cưới trễ một chút cũng được." Lương Thừa Hưởng khuyên lấy Lương Tín Nhân, có vẻ như đây là kinh nghiệm đầy xương máu của ông ấy.

"Tại sao?" Lương Tín Nhân không hiểu.

Lương Thừa Hưởng đang định nói lại thì thấy Trần Xuyến từ trong bếp đi ra, ông ấy liền ngậm lại miệng, như chưa từng nói gì cả.

"Hai cha con nói gì đó?" Trần Xuyến đi tới hỏi.

Khụ.

Lương Tín Nhân đang định trả lời, thì Lương Thừa Hưởng khụ nhẹ một cái, ám hiệu Lương Tín Nhân không cần nhiều lời, người sau nghe cũng hiểu lấy liền nói láo đi: "Ba kêu tối muốn ăn mì quảng."

"Ăn cái đầu ông, muốn ăn thì tự xuống nấu." Trần Xuyến to giọng nói, tiếp đo nhìn qua Lương Tín Nhân nói: "Thằng kia, đi xuống dọn đồ chuẩn bị ăn tối."

Lương Tín Nhân nghe xong thì chạy nhanh xuống bếp, ở lại chỉ có bị ăn la nữa, trong nhà này Trần Xuyến là nóc nhà, ai không nghe lời sẽ bị chửi, kể cả cha hắn.

Xong bữa tối, Lương Tín Nhân lần nữa ngồi lên máy tính chơi game, nhắn tin với mọi người các thứ cho đến 10 giờ mời bắt đầu đi ngủ.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lương Tín Nhân dậy sớm rồi lên trên sân thượng để tu luyện, hắn muốn để cho bản thân tiến vào luyện khí ngũ đoạn, nhưng cho đến lúc đi học thì vẫn chưa thể nào đạt được. Lương Tín Nhân từ bỏ và trở lại nhà để thay đồ rồi đi học.

Hắn tiến đến trước nhà Lê Hiền Hòa để đón lấy nàng theo lời nói, nhưng khi hắn đến nơi thì không thấy nàng, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên khuôn mặt có vài nét giống nàng đang đứng đó, có lẽ như đây là mẹ nàng.

"À.. Cháu chào cô." Lương Tín Nhân chào lấy

"Chào cháu." Lê Chân Ngọc nói xong liền nhìn lấy đánh giá Lương Tín Nhân.

"Lê Hiền Hòa đâu ạ?"

"Đang trong nhà, ba nó kêu để chở, nhưng nó nói là có bạn qua chở."



"À thế thì cháu đợi ở đây." Lương Tín Nhân ngại ngùng đứng đó đợi, Lê Chân Ngọc thì nhìn lấy hắn không rời.

"A~ đã để anh phải đợi." Lê Hiền Hòa từ trong nhà đi ra, mặt mỉm cười nói. "A, mẹ cũng ở đây à." khi thấy mẹ nàng thì nàng lại ngại ngùng lấy.

Xong nàng đi tới và leo lên xe Lương Tín Nhân nhìn lấy nói: "Mẹ, đây là bạn trai con." tiếng nói càng ngày càng nhỏ.

"Ừ." Lê Chân Ngọc gật đầu rồi vẫn đứng đó nhìn lấy Lương Tín Nhân.

Bầu không khí xung quanh trở nên lúng túng, Lương Tín Nhân ngại ngùng, không được tự nhiên.

Lê Hiền Hòa nhận ra điều đó liền cũng liền mở miệng nói, tay vỗ lấy lưng Lương Tín Nhân: "Được rồi mẹ, tụi con đi trước đây."

Lương Tín Nhân thấy vậy cũng chào hỏi lấy rồi đi, hắn chưa từng cảm giác lo như thế này, giống như kiểu gặp ba mẹ vợ vậy, chỉ cần một động tác thừa thôi là sẽ đi luôn tính chất của nó. "Thế cháu cũng xin phép ạ." Cả hai dần lái xe đi xa, không để ý sau lưng.

Lúc này, bên cạnh Lê Chân Ngọc liền xuất hiện lấy một thân ảnh, nhẹ nhàng, không một tiếng động mà tiến đến, Lê Chân Ngọc phát hiện ra liền hỏi lấy: "Thằng nhóc đó, anh thấy thế nào?"

"Không tệ, luyện khí tứ đoạn, có thể nói là mạnh với lứa tuổi hiện tại." Người sau nói

"Đúng vậy."

"Nhưng.... Nhưng cần tìm hiểu tình huống, lỡ sao thằng nhóc đó lại thuộc nhóm kia thì việc hắn quen con gái chúng ta là có thể là một hồi âm mưu."

"Bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ư?"

"Đúng vậy."

"Đã 19 năm trôi qua rồi, tại sao bọn hắn vẫn còn đuổi tận g·iết tuyệt chúng ta?" Lê Chân Ngọc khóc lấy.

"Đều tại ta, nếu lúc ấy không phải ta quá nóng tính, thì đã không xuất hiện chuyện như thế này." Người sau ôm lấy Lê Chân Ngọc vào lòng nói.

-------------------------------

Phía trên mình có nói là từ Hán Cổ là tại vì theo Đại Việt sử ký toàn thư, thì Kinh Dương Vương: Nguyên Đế Minh là cháu ba đời của vua Thần Nông, đi tuần thú phương Nam đến núi Ngũ Lĩnh (Hồ Nam, Trung Quốc) đóng lại đó rồi cưới con gái của Vụ tiên nữ, sau đó sinh được một người con trai tư chất thông minh đặt tên là Lộc Tục. Từ đó có thể thấy Kinh Dương Vương từ Bắc xuống, kèm theo những dữ liệu lịch sử ghi rằng, tiếng Hán lâu đời nhất có niên đại từ thời nhà Thương (Khoảng 1250 TCN) còn về sau hơn nữa thì không biết nhưng nghe nói là Chữ giáp cốt, có thể là Việt Cổ cũng có thể là Hán Cổ, nhưng đây là truyện huyền ảo nên mình sẽ lấy Việt Cổ là gốc

Vì là đô thị nên mình sẽ viết một số cảnh ngày thường và dần triển thành chém g·iết, mọi người hãy đón chờ.