Chương 46: Lợi Ích Vĩnh Cửu
Câu nói ngắn gọn, nhưng đầy đủ ý tứ, đánh dấu chủ quyền của bản thân.
Lý Thiên Hương nghe vậy liền hết hồn, xong liền mở miệng nói: "Chị không biết, xin lỗi về chuyện lúc nãy, chị thấy nhiều người ngồi đây trong giống như bạn học nên chị cũng tưởng hai em là bạn học của nhau thôi."
"Hứ." Lê Hiền Hòa chỉ hứ một cái rồi lại không nói gì.
Bầu không khí lúc này bỗng trở nên ngượng ngùng, vì để tránh cho điều này tiếp tục tiếp diễn, Lương Tín Nhân nhìn lấy đám bạn, ánh mắt đầy thâm ý, lông mày nhếch nhếch.
Phía bên kia thấy Lương Tín Nhân như vậy liền cũng ngay lập lức hiểu ý, nói: "Em là Trường Vũ."
"Em là Hoàng Sơn."
.....
Mọi người lần lượt giới thiệu lẫn nhau để quen biết, Lý Thiên Hương nhân ra đây là "bậc thang" nên cũng theo đấy cưới, và gật đầu.
"Có vẻ như hai chị cũng chưa ăn trưa, thôi thì bàn em còn chỗ, chị ngồi đây đi." Đây là Trường Vũ nói, Lương Tín Nhân không dám nói, sợ nói ra rồi bên cạnh lại càng giận hơn.
"Nếu các em đã mời, thì chị cũng không ngại." Lý Thiên Hương nói, rồi cũng tìm xung quanh một cái ghế chen lấy chỗ bên cạnh Lương Tín Nhân rồi ngồi xuống.
Bên cạnh Lê Hiền Hòa liền lần nữa nhéo lấy Lương Tín Nhân, "Cái gì a? Cũng không phải ta mời nàng a" hôm nay là ngày hắn bị nhéo nhiều nhất, hiện tại hắn chỉ là một người học sinh bình thường, nên tu vi các thứ hắn ẩn dấu đi không vận, nên khi bị nhéo cũng cảm thấy đau một xíu, trên thân vẫn chưa lấy những vết đỏ.
"Người ta đã ngồi rồi cũng không thể đuổi đi." Lương Tín Nhân nghiên qua, nói nhỏ vào tai Lê Hiền Hòa.
Người sau vẫn không nói gì.
Lý Thiên Hương không để ý lấy mà bắt đầu mở menu ra chọn món.
Sau khi chọn xong món, nàng cũng nhập hội với đám Lương Tín Nhân ngồi nói chuyện.
"Cái thằng lúc nãy, em nhìn nó cũng khá đẹp trai, mặc dù thua em, và nhà giàu tỏ tình với chị đấy, sao chị lại không đồng ý? Với lại em nghe hai người là bạn thuở nhỏ." Trần Hiển hỏi lấy một câu nhưng cũng không quên tự luyến lấy.
Lý Thiên Hương nghe vậy liền nói: "Tên đó muốn chính là tài sản gia đình chị."
"Ý gì?"
"Muốn nói thì phải nói từ thời tổ tiên." Lý Thiên Hương bắt đầu kể lấy.
Tổ tiên của nàng thật ra là người miền Bắc, khi còn trẻ mang ý muốn lập nghiệp, liền tự mình mang theo một số tiền đi vào miền Nam đất nước, là một cái người thông minh nên ông ngay lập tức tìm được con đường kinh doanh, đến với đất miền Nam lạ lẫm không quen biết ai, liền phát sinh một vài vẫn đề không may, nhưng cuối cùng lại gặp được tổ tiên của tên kia trợ giúp, hắn là một người cũng có miếng trong vùng, cả hai mới đầu lạ lẫm xong rồi thành người quen, cả hai bắt đầu cùng nhau lập nghiệp, tổ tiên nàng mở kinh doanh, tổ tiên tên kia thì dựa vào mối quan hệ giúp tổ tiên nàng thuận lợi, khi mọi thứ dần trở nên ổn định, vì trả ơn tổ tiên tên kia tổ tiên nàng liền dùng lấy 35 phần trăm cổ phần, còn 65 phần trăm thuộc về tổ tiên nàng, nhưng thấy điều đó lại khiến cho quan hệ hai bên trở nên không ổn, vì để ngăn cản tổ tiên nàng cùng tổ tiên tên kia đã làm lấy cam kết, nếu như một trong hai nhà bên trong sinh lấy con gái còn bên kia là con trai thì cho cả hai kết hôn với nhau để kết thành thông gia.
Vì là các thế hệ lâu đời, nên cho tới nay hệ tư tưởng trong những gia đình đó vẫn còn lấy hệ tư tưởng phong kiến xưa, sau đó 8 đời tiếp theo hai nhà không nhà nào có lấy một con gái và cam kết đó cứ thế mà tiếp tục tiếp diễn cho đến đời của nàng, và nàng là con gái còn tên kia là con trai nên phù hợp với cam kết.
Gia đình của nàng qua từng thời ký tư tưởng cũng dần tiến bộ hơn không còn cổ hủ nữa, nhưng phía đối phương lại cứ dòm ngó và bắt buộc gia đình nàng phải làm theo cam kết, đơn giản có thể hiểu là bọn hắn muốn chiếm lấy cổ phần còn lại của gia đình nàng.
Vì để cho mọi thứ thuận lợi, bọn hắn đã âm thầm cho cả hai tiếp xúc từ bé nhằm bồi dưỡng tình cảm, nhưng bọn hắn lại đánh giá sai lầm về sự thông minh truyền qua các đời của gia đình nàng, đến đời cha mẹ nàng, liền để đánh gãy ý định đó, từ nhỏ hai người đã cảnh báo với Lý thiên Hương.
Xung quanh mọi người nghe vậy liền than thở, tranh đoạt a, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích.
"À, mà lúc nãy, tại sao chị lại chỉ Anh Lương là bạn trai chị?" Vẫn là câu hỏi đầy bất ngờ từ miệng Trường Vũ phát ra.
Lê Hiền Hòa nghe vậy liền cũng chõng tai lên mà nghe.
Lý Thiên Hương bị hỏi vậy thì mắc cỡ.
Từ khi nàng bước vào quán này, nàng có nhìn lấy xung quanh quán để tìm lấy chỗ ngồi, nhưng ánh mắt của nàng vô tình lướt qua Lương Tín Nhân, mặc dù hắn cuối mặt xuống ăn nhưng trên thân có chứa lấy một cỗ đặc thù khí tức, thu hút lấy sự chú ý của nàng, nhưng vì để tránh thất thố nàng liền xem như không để ý mà tiếp tục tìm lấy một bàn cạnh đó ngồi xuống.
Khi Hoàng Gia Bảo - Tên người nam hỏi nàng người kia là ai, mặc dù nàng đã nói là không nhưng người kia lại không tin, cuối cùng nàng đành chuyển sự chú ý hắn sang Lương Tín Nhân, nhằm để tên kia từ bỏ theo đuổi cũng như là tiếp xúc Lương Tín Nhân để xem hắn là người như thế nào.
Nụ hôn đầu tiên không phải nàng chủ động mà là do sự thu hút diễn ra, một cỗ khí tức kỳ lạ điều khiển lấy nàng, đến khi kết thúc thì nàng mới hồi thần lại, nàng cũng bất ngờ với chuyện xảy ra, nhưng mọi chuyện đã vậy rồi thì hãy cứ hùa theo nó, xong mới xuất hiện nụ hôn thứ hai.
"Không biết nữa." Lý Thiên Hương trả lời câu hỏi.
"Ồ." Mọi người nghe câu trả lời như vậy có vẻ không hài lòng.
Lý Thiên Hương thấy vậy liền vội vàng ăn xong nhanh rồi đứng lên chào tạm biệt : "Chị ăn xong rồi nên chị đi trước đây." nói xong nàng liền kéo tay của Đặng Bảo Nhi đi.
"Nhưng chị chưa trả tiền." Lương Tín Nhân lúc này nói.
"Chị trả cho em hai lần giờ em trả cho chị tiền ăn a." Lý Thiên Hương kiều mị nói, xong liền lập tức đi ra ngoài để lấy Lương Tín Nhân ngơ ngác tại đó.
"A?"
"Ui, đau." Lương Tín Nhân lần nữa bị nhéo lấy, tỉnh giấc lại.
"Người ta đi rồi, còn đờ ra gì nữa, đẹp quá hay sao?" Giọng nói mang theo u oán của Lê Hiền Hòa.
"Không, không, chị ấy vẫn kém hơn em một chút." Lương Tín Nhân dỗ dành.
Người sau nghe vậy mới cảm thấy vừa lòng, tạm thời buông tha Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xong cũng quay sang nói với đám bạn: "Được rồi ăn nhanh đi, nãy giờ ngồi đây cũng sắp tới chiều rồi, nhanh rồi còn về tham buổi giới thiệu."
Đám đó nghe vậy liền cũng nhanh chóng mà đớp lấy, mặc dù là buổi giới thiệu nhưng cũng có điểm danh lấy, tới trễ hay nghỉ đều bị điểm trừ hoặc xem như không vô tiết.
2 phút sau cả đám cũng ăn xong, mọi người chia tiền trả riêng, riêng Lương Tín Nhân phải trả 3 phần ăn.
Trên đường đi về, Lê Hiền Hòa ngồi yên sau nhưng lại dạt ra một khoảng cách trống, Lương Tín Nhân liền cảm thấy lạnh, liền thắng gấp một cái, người sau liền theo quán tính bị nhào về phía trước, do yên xe trơn trượt, nên cả chỗ ngồi cũng bị thay đổi, ôm lấy Lương Tín Nhân.
"Thế nào? Vẫn còn ghen hả?" Lương Tín Nhân hỏi
"Ai ghen? Ai mà thèm ghen." Lê Hiền Hòa đáp, giọng không phục.
"Được rồi, xíu nữa xem xong buổi giới thiệu, ta đi trà sữa." Lương Tín Nhân dỗ lấy.
"Vậy còn được, he he" Lê Hiền Hòa cảm thấy như bản thân giành được thắng lợi nên cười, ôm lấy hông.
"Phù~ An toàn."
Trở về lại trường cả đám nhanh chóng lao lên hội trường lấy chỗ, chỗ càng gần khán đài thì càng được thấy nhiều hơn và dễ nghe hơn, ngược lại càng xa thì sẽ bị vang, tạp âm nhiều, lẫn lộn.
Lên đến nơi thì nơi này đã đầy ấp người nhưng may mắn là có người đã giữ hộ chỗ giùm bọn hắn, đó là lớp trưởng.
"Hay lắm, cảm ơn lớp trưởng, ha ha." Trường Vũ cười nói.
"Lần này mày nên chú ý để tìm trường đi a." Bảo Khánh nói
"Thật ra tìm trường cũng cần xem lấy điểm số của kỳ thi đại học nữa cơ, nên bây giờ cứ nhắm được trường nào thì nhắm, rồi đợi điểm chuẩn của các trường đại học." Lớp trưởng Tuyết Vy giải thích.
"Ok."
"Các em học sinh im lặng, lần này sẽ có cuộc giới thiệu đến từ các trường đại học, các em hãy chú ý lấy, tìm cho mình ngành học ưa thích, rồi sau đó mới chọn môi trường học tập, nếu như ưa thích nhiều trường thì cũng có thể ghi vào phiếu nguyện vọng, từ cao đến thấp, có điều mỗi nguyện vọng giá 30 nghìn đồng, và hãy viết thật chuẩn và đẹp, không có lỗi sai vào phiếu nguyện vọng, tại mỗi phiếu cũng trị giá 3 nghìn đồng. Giờ thì xin mời đại biểu của các trường đại học lên giới thiệu trường." Thầy hiệu trưởng nói.
Tiếp đó lần lượt đại biểu các trường lên giới thiệu lấy, những người đã quyết định rồi thì cũng có thể nghe rồi suy xét lại, những người chưa thì tìm hiểu lấy, Lương Tín Nhân thì vừa nghe lấy, vừa dùng điện thoại để tra cứu địa chỉ các trường, đến nay hắn thấy 3 trường có ngành của hắn nhưng khoảng cách lại khá xa nên Lương Tín Nhân vẫn đang suy xét.
"Thầy biết các em đã mệt mỏi, nhưng vì tương lai của bản thân, và không cảm thấy nguyện vọng của mình là sai, thì các em phải chịu khó lấy, và tiếp theo đây sẽ là màng giới thiệu cuối cùng của ngày hôm nay." Thầy hiệu trưởng lần nữa nói.
Từ phía cánh gà liền đi ra 4 người, đám người Lương Tín Nhân thấy vậy liền bất ngờ, 4 người này không ai khác là Lý Thiên Hương nhóm người.
Phía trên 4 người sau khi đi khán đài cũng nhìn lấy xung quanh, quét mắt sang phía kia cũng bất ngờ lấy, thấy đám người Lương Tín Nhân đang ngồi đó.
Lý Thiên Hương và Đặng Bảo Nhi cười cười lấy, Hoàng Gia Bảo thì âm trầm, ánh mắt g·iết người nhìn Lương Tín Nhân, chắc là vẫn cay vụ lúc nãy