Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 45: Bị Cưỡng 3 Lần




Chương 45: Bị Cưỡng 3 Lần

Người đó không ai khác đó là Lương Tín Nhân, mọi người xung quanh là chỉ lấy đám bạn của hắn, mọi người đều biết ngồi bên cạnh Lương Tín Nhân người mới là chính chủ, nên khi tự nhiên lòi ra người nữ tên Hương bảo Lương Tín Nhân là bạn trai nàng thì không khỏi bất ngờ.

Đến cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ, khuôn mặt như kểu: "Hả? Cái gì? Tôi đang ở đâu?" vậy, đang làm một cái ăn dưa quần chúng, hít hà các thứ thì tự nhiên bị lôi vào cuộc.

Cho đến khi Lê Hiền Hòa lấy tay bấm lấy hông Lương Tín Nhân, mặc dù không đau mấy nhưng sự tiếp xúc để hắn giật mình trở lại.

"Hả? Chuyện gì xảy ra?" Lương Tín Nhân lờ mờ hỏi.

"Người ta bảo anh là người yêu của họ kìa." Câu nói bên trong chứa đầy mùi giấm của Lê Hiền Hòa, mặc dù nàng biết chuyện này là xạo nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi sự ghen tuông.

"Sao anh tự nhiên anh nghe thấy mùi giấm chua nhỉ?" Lương Tín Nhân cười nói, không để ý lấy xung quanh.

"Anh này, mọi người đang nhìn đó." Lê Hiền Hòa xấu hổ.

Mọi người xung quanh nhìn Lương Tín Nhân với ánh mặt kỳ lạ, giống như kiểu chuyện này không liên quan tới hắn.

Thấy Lương Tín Nhân như vậy, người nam tên Bảo liền nghi ngờ một hồi rồi mắt lại đổi hướng nhìn về người nữ tên Hương nói: "Đừng có tìm lấy một người qua đường rồi áp đặt lên cho họ, Bảo không phải ngu, nói đi thật sự là thằng nào?"

Mọi người xung quanh nghe hắn như vậy cả đám liền đen mặt và có chung một ý nghĩ là "Đúng là thằng này không liên quan là đúng, nhưng ngươi bảo ngươi không ngu thì có vẻ điều đó chưa chắc đã đúng, người ta đã từ chối đến thế còn bướng, ép buộc."

"Là hắn a." Người nữ vẫn kiên quyết nói là Lương Tín Nhân.

Người nam vẫn không tin, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ là thật?"

"Bà cô ta ơi, các ngươi cãi nhau thì cãi chứ sao lại lôi ta vào." Một bên Lương Tín Nhân nghĩ vậy, nhưng một bên khác thì lại nghĩ khác "Làm bạn trai của nàng thì cũng là một món hời lớn." Lương Tín Nhân ánh mắt liếc lấy mấy chỗ, trong đầu đang đấu tranh tư tưởng lấy, nên giúp lấy nàng hay là từ chối mặc kệ nàng vậy.

Trong lúc Lương Tín Nhân suy nghĩ thì bỗng nhiên. một đôi bàn tay bỗng nhiên giữ lấy mặt hắn, kéo sang một bên, một cỗ hương thơm, mềm mại, ướt át chạm vào môi hắn, cơ thể đờ ra, đứng yên tại chỗ, trong đầu bây giờ chỉ có nghĩ: "Ta... lại bị cưỡng hôn lần nữa? Hai lần trong một ngày?".

Mọi người xung quanh cũng không ngờ tới người nữ sẽ làm điều này, dứt khoát, mạnh mẽ không cho đối phương phản ứng, tuyệt đối muốn kéo Lương Tín Nhân vào cuộc.



Lê Hiền Hòa bên cạnh trợn tròn mắt, người cũng đờ ra, người nam tên Bảo cũng vậy.

Nụ hôn đến nhanh cũng kết thúc nhanh, người nữ ôm lấy cánh tay Lương Tín Nhân nhìn về người nam nói: "Thế này đã tin chưa?" Chất giọng bên trong đối với người nam đã hoàn toàn thay đổi, mang theo phần lạnh lùng.

Xung quanh nghe thấy tiếng nói của nàng liền cũng hồi phục lại, đặc biệt là đám bạn của hắn, thằng nào cũng mang theo ánh mắt bội phục, tay làm lấy ngón cái, đưa lên cho Lương Tín Nhân, Lê Hiền Hòa thì tay để dưới bàn, nhéo cực mạnh vào đùi của Lương Tín Nhân, thế này không ghen nữa thì khi nào mới ghen.

Người nam tên Bảo lúc này cũng hồi hồn, nhìn lấy Lương Tín Nhân, cơ thể gồng lên, miệng quát to: "Thằng chó!!"

Lương Tín Nhân nghe quát liền, giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, giấc mộng này thật là mềm mại và ướt át nhưng không kéo dài lâu, kèm theo là cơn đau từ đùi truyền tới, Lương Tín Nhân mở miệng ra giải thích: "Thật ra thì....." Lời nói vừa nói ra được một nửa thì bên kia hông truyền lại thêm một cảm giác đau đớn, Lương Tín Nhân nhìn theo cánh tay thì phát hiện người nữ đang nhéo lấy hắn, hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt người nữa mang theo u oán, và sự yêu cầu, miệng nói nhỏ: "Giúp chị."

"Sao em lại phải giúp." Lương Tín Nhân nhỏ giọng đáp.

"Chị đã cho em nụ hôn đầu, điều này không đủ sao?"

"Nhưng em cũng là nụ hôn đầu a."

"Thật sự?" Người nữ bất ngờ.

"Thật, em chưa hôn chị bao giờ nên với chị thì nó là nụ hôn đầu, hắc hắc." Lương Tín Nhân vô sỉ nói.

"Hừ, thế có giúp hay không?"

"Có, nếu như chị cho em hôn thêm một cái nữa, thì em sẽ còn suy nghĩ lại."

Phía đối diện, người nam thấy hai người đang thì thầm to nhỏ như hai người tình nhân, với tình huống đang điên khùng hiện tại của hắn, đừng nói là phân tích, sợ rằng nói lý cũng không thông: "Thằng kia, mày tránh xa nhỏ đó cho tao!"

Lương Tín Nhân nghe vậy liền cảm thấy khó chịu liền nói: "Tránh xa là ý gì, cũng không phải tao là......Ưm." Trường hợp lúc nãy lại lần nữa diễn ra vào lúc này, miệng lại bị chặn lại, vẫn là hương thơm đó.

"Lại nữa, ngươi có thể để cho ta nói hết được không?" Lương Tín Nhân cảm thấy phiền lòng, cứ tưởng người chủ động lần này sẽ là hắn ai ngờ lại bị cưỡng lần nữa.

Xung quanh lần nữa trợn tròn mắt, một lần thì đã thôi đi, đây còn tận hai lần, đây là lúc đang ăn trưa, mà bọn này lại phát "cơm chó" thế này thì còn đâuđâu bụng nữa để mà ăn, phí mất tiền ăn trưa.



Lê Hiền Hòa bên cạnh lần này dùng tận hai tay dùng hết sức nhéo lấy chân Lương Tín Nhân, thế là Lương Tín Nhân phía trên thì sướng, phía dưới thì đau, như hai thái cực vậy.

"Được rồi, nên dừng ở đây." Lương Tín Nhân dùng tay đẩy lấy người nữ ra, sau đó ánh mắt nhìn xuống Lê Hiền Hòa, mang theo mấy phần xin lỗi, hắn mặc dù vô sỉ, đa tình nhưng sẽ không tại trước mặt người mình mà ân ái với người khác, hắn nhẹ nhàng nói nhỏ với Lê Hiền Hòa: "Được rồi, đừng ghen, xíu nữa anh giải thích cho." xong lần này nhìn về phía người nam.

Người nam lần đầu thấy người nữ hôn đầu óc đã lú rồi, nay nó bồi cho thêm một lần nữa, đầu óc liền không xong luôn, người liền lao lên, tay gồng lấy nắm đấm muốn đấm vào mặt Lương Tín Nhân.

"Thằng chó, tránh ra."

"Dân chơi dừng lại, đấm người không đấm mặt a." Lương Tín Nhân kéo lui Lê Hiền Hòa và người nữ lại phía sau, chân bước lên trước, tay đỡ lấy nắm đấm của người nam, miệng cười cười nói.

Người nam thấy Lương Tín Nhân dễ dàng tiếp lấy nắm đấm của mình liền bất ngờ, nhưng chỉ là bất ngờ một chút, xong cánh tay khác cũng giơ lên đấm vào mặt Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân lần nữa chặn lấy nắm đấm nói: "Dân chơi a, tao nói không đánh mặt a."

"Tránh ra." Người nam trầm giọng nói.

"Dân chơi a, mày có cảm thấy câu nói của mày hơi mâu thuẫn không? Đằng trước thì muốn đấm tao, đằng sau thì lại nói tránh ra, cuối cùng là tao nên tránh hay không tránh." Lương Tín Nhân trêu đùa nói.

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng cười rộ lên, quả đúng như Lương Tín Nhân nói, yêu cầu như thế thì nên làm sao.

Người nam kia nghe thấy mọi người xung quanh cười liền trở nên xấu hổ, nhưng đã nói rồi thì cũng không rút lại được nên cũng chỉ đành tiến lên theo: "Thế mày có tránh không?" giọng nói giận dữ vang lên, chắc là thẹn quá hóa giận.

"Đây là bàn tao, tại sao tao phải tránh, mày cũng không phải chủ nơi này." Lương Tín Nhân nói lại.

"Thằng chó!!"

"Thế nào? Muốn đánh nhau hả? Tao nhìn mày không phải dân ở đây mà láo thế à? Bọn tao ở đây tám người, mày đánh lại không?" Lương Tín Nhân nói.



"Uy, Anh Lương, người ta trả công chỉ mỗi cho mình mày để đón hộ, chứ không trả công cho tụi tao, nên mày vẫn tự lo a." Trường Vũ thằng này trêu đùa nói.

"Đúng vậy a, Anh Lương, có cái câu nói Hồng Nhan Họa Thủy đó a, ha ha." Hoàng Sơn hùa theo nói.

"Dương huynh cố lên a." Đỗ Nhật Duy nói.

"Dân chơi đằng kia, nếu mày đánh thắng được nó trưa nay mày ăn tao trả cho, ha ha." Trần Hiển kích lấy người nam.

Lương Tín Nhân đen mặt, đám bạn của hắn cũng không tín a, mặc dù là biết đây là đùa nhưng chỉ có mỗi hắn không vui, bên cạnh người nữ nghe vậy thì làm lạ, "Bạn bè gì mà không giúp nhau? và Dương huynh ý là gì?"

Không phải là đám nó không giúp, và tại vì bọn nó biết là Lương Tín Nhân không cần giúp, lúc trước gãy tay còn cân được một đám nói chi giờ chỉ có một thằng, mặc dù nhìn đô con nhưng cũng chỉ là một nên Lương Tín Nhân lo được.

"Có vẻ như không ai chịu giúp mày." Người nam kia thấy không ai giúp Lương Tín Nhân liền nói.

"Chắc tao cần." Lương Tín Nhân nhờ lấy đám bạn là chủ yếu muốn cho người này biết nhiều mà rút lui không cần phải đánh nhau, ai ngờ đám bạn lại không hiểu còn kích đểu nhau nữa chứ.

Cả hai không nói gì nữa mà nhìn lấy nhau, xung quanh thì như đang xem lấy kịch vui, đến lúc cả hai chuẩn b·ị đ·ánh nhau thì một tiếng nói vang lên: "Hai đứa chúng mày không ăn thì cút, tiệm của người ta chứ không phải tiệm của chúng mày mà ở đây đánh nhau, đánh lên là tao báo cảnh sát bắt tụi mày đấy, để yên cho tao còn làm ăn."

Bà chủ quán từ bếp bước ra, cầm theo cái muôi múc canh, vẫn còn nóng, chỉ lấy hai người.

Lương Tín Nhân nghe vậy thì nhịn không nổi cười liền cười lên, mọi người xung quanh cũng cười lên, chỉ có người nam là không cười, đây là cái gọi là quyền lực của bà chủ quán, ở đây đánh nhau chả khác gì "đá chén cơm" người ta vậy, muốn đá chén cơm ta thì ta không ngại chơi với chúng mày kiểu như vậy.

Lương Tín Nhân liền dừng lại tại đó, ngồi xuống lại dưới bàn tiếp tục ăn cơm, mọi người xung quanh cũng quay về lại chủ đề của mình, chỉ để lại người nam đứng đó.

Bà chủ quán chỉ lấy người nam hỏi: "Mày có còn muốn ăn cơm không?"

"Không cần." Người nam nói vậy liền quay người đi, còn đâu dám ở lại ăn, hắn không có mặt dày tới vậy, ngại không có chỗ chui là khác, trước khi đi hắn nhìn lấy Lương Tín Nhân với ánh mắt như muốn g·iết người vậy.

Người nam khác thì cũng đi theo đằng sau, chỉ có người nữ tên Nhi ở lại với người nữ tên Hương.

"Cảm ơn em đã giúp chị, chị là Lý Thiên Hương." Lý Thiên Hương nhìn về Lương Tín Nhân nói.

"Còn chị là Đặng Bảo Nhi."

"Em là Lương Tín Nhân, đây là..." Lương Tín Nhân giới thiệu lấy bản thân rồi chỉ sang bên cạnh Lê Hiền Hòa tính giới thiệu lấy thì người bên cạnh đã giành lấy.

"Em là Lê Hiền Hòa, bạn gái anh ấy." Lê Hiền Hòa cười cười nói.