Chương 44: Chỉ Là Một Cái Ăn Dưa Quần Chúng
Vào bên trong Lương Tín Nhân, đã thấy Trần Xuyến xuống bếp, bà để Lê Hiền Hòa trên ghế ngồi, nhìn Lê Hiền Hòa có vẻ như khá là ngại ngùng vì sự nhiệt tình của Trần Xuyến.
"Được rồi, anh đừng nhìn nữa, nhanh lên thay đồ đi." Lê Hiền Hòa nói.
Lương Tín Nhân nghe vậy liền cười, xong hắn cũng lập tức đi lên lầu, cầu thang để đi lên nằm ở bên cạnh bếp, nên khi đi lên được nửa chừng, hắn lên bị Trần Xuyến kéo lại nói nhỏ: "Thế nào? Có dùng không?"
Lương Tín Nhân bị hỏi vậy liền đứng đờ ra, vẫn chưa kịp hiểu hết vấn đề mà mẹ hắn đang nói tới. một lúc sau hắn mới đại khái hiểu được điều mà mẹ hắn nói, liền không nói mà từ trong túi móc ra một dải bịch hình vuông đưa cho Trần Xuyến.
Trần Xuyến nắm lấy, liền liếc mắt nhìn xuống, thấy được thứ này bà cũng yên tâm lên, rồi nhìn lại Lương Tín Nhân, đánh vào vai Lương Tín Nhân nói: "Được rồi, lên thay đồ, rồi xuống ăn sáng."
Lương Tín Nhân nghe lời lên trên lầu thay lấy đồ.
15 phút sau, Lương Tín Nhân từ trên lầu bước xuống, hắn vừa mới tắm rửa bản thân xong cho đỡ bị hôi mùi, chải chuốt, vuốt tóc lên các thứ, mặc lên trên người bộ đồng phục trường, mặc dù đây chỉ là những chuyện bình thường hắn hay làm, nhưng trên người khí chất lại hoàn toàn khác, khiến cho người khác nhìn thấy như có sự thay đổi.
Như bình thường, Trần Xuyến thấy hắn như vậy cũng chỉ liếc mắt nhìn, bà quá quen với hắn rồi nên chả thấy có gì là lạ, nhưng Lê Hiền Hòa thấy lại khác, mắt nàng không khỏi chằm chằm nhìn lấy hắn.
Lúc Lương Tín Nhân quay sang nhìn nàng, nàng mới quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ lên.
"Sao vậy?" Lương Tín Nhân hỏi lấy.
"Không... không có gì."
Lúc này Trần Xuyến từ trong bếp đi ra, trên tay cầm theo 2 tô mì quảng, nói: "Đừng tán tỉnh nhau nữa, mau ăn đi." xong bà để đồ xuống rồi đi vô bếp, để lại chỗ cho 2 người bọn hắn.
Vì thời gian hiện tại còn khá sớm để tới giờ đi học nên cả hai vừa ăn vừa xem lấy ti vi, Lê Hiền Hòa liên tục nhìn lấy Lương Tín Nhân, hắn liền cảm thấy không thoải mái, đành cố gắng ăn thật nhanh để tránh né lấy.
Sau khi cả hai ăn xong, Lương Tín Nhân chào lấy Trần Xuyến rồi cùng Lê Hiền Hòa đi ra xe, Lương Tín Nhân ngồi lên vị trí lái, trong lúc không phòng bị thì một đôi bàn tay giữ lấy mặt hắn, xoay đầu hắn sang một bên, một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi hắn.
Lê Hiền Hòa chủ động như vậy làm Lương Tín Nhân trở tay không kịp, cứng đờ ra đó, trong đầu nghĩ: "Cái gì vậy? Ta bị cưỡng hôn?"
Lấy lại bình tĩnh hắn liền hỏi lấy: "Sao vậy?"
"Không có gì, bỗng nhiên thấy thèm."
"Hả? Nàng không bị gì đó chứ?" Lương Tín Nhân thầm nghĩ lấy.
"Thôi được rồi, đi thôi." Lê Hiền Hòa hối lấy rồi liền leo lên xe.
Lương Tín Nhân thấy vậy liền cũng tập trung lại, bắt đầu lái xe đi.
Khoảng thời gian để đi từ nhà tới trường nói không dài cũng không ngắn, từ nhà hắn đi ra khỏi khu phố, sau đó là đến một cánh rừng, qua cánh rừng sẽ đến rìa thành phố Đà Lạt, sáng nay bầu trời trông thật tươi mới, trên đường vắng vẻ, không khí mát lạnh đúng với đặc sản của Đà Lạt.
Đến trường, Lương Tín Nhân liền chạy xe vào nhà xe rồi lên trên lớp, trên lớp đã có người tới, nhưng không nhiều.
Bỗng một bàn tay vỗ lấy vai của Lương Tín Nhân.
"Uy Anh Lương, hồi tối ngủ ngoài đường à?"
Lương Tín Nhân quay người lại thì thấy Trường Vũ, bên cạnh hắn là Trâm Anh.
"Mày muốn tao ngủ ngoài đường làm à, mà hai đứa bây đi chung à?" Lương Tín Nhân hỏi lại
Bên cạnh Trâm Anh nghe Lương Tín Nhân hỏi vậy liền đỏ mặt, Trường Vũ thằng này thì cười như một thằng ngu ở đó.
Cảm giác này, tình huống này, có vẻ như là có thứ gì đó đã xảy ra giữa hai đứa này, bên cạnh Lê Hiền Hòa như biết được thứ gì đó, liền lên trước dắt lấy tay Trâm Anh đi ra chỗ khác, bước chân có vẻ không ổn.
Lúc này Lương Tín Nhân mới hỏi Trường Vũ: "Mày đã làm gì?"
"Làm gì? Tất nhiên làm điều mà ai cũng biết." Trường Vũ nói
"Nhanh vậy à."
"Nhanh cái đầu mày ấy, mày nhanh thì có, chưa gì đã tiến tới với Hiền Hòa." Trường Vũ trêu ghẹo nói.
"Mày biết?"
"Hiền Hòa kể với Trâm Anh, rồi Trâm Anh kể tao."
Lương Tín Nhân đen mặt, cái chuyện này mà nàng cũng dám đi kể với người khác, cái này sợ rằng người nhà chưa biết thì cả xóm đã biết mất: "Không được, lần sau ta cần nhắc nhở nàng." Lương Tín Nhân nghĩ thầm.
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay có đoàn thanh niên từ các trường đại học tới đấy." Trường Vũ nói
"Ô, tao mong là có trường có thể vừa ý tao."
"Mày muốn thế nào?"
"Muốn thế nào chả lẽ mày không biết." nói tới đây Lương Tín Nhân nhìn trường Vũ với một ánh mắt đầy thâm ý, lông mày nhướng nhướng lên.
"À~. Hảo huynh đệ a." Trường Vũ cười nói.
Trong lúc hai đứa tụi hắn đang cười nói thì trong lớp dần dần đông lên, xung quanh cũng dần đông người lên, bầu không khí cũng trở nên ồn ào và náo nhiệt, với thời học sinh thì việc cả đám tập trung lại chủ yếu là nói về những thứ bản thân đã gặp, một số chi tiết thú vị và một số vấn đề bí mật giữa mọi người, những thứ đó không quá lớn nhưng đầy nét thanh xuân.
Reng~ Reng~
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Lương Tín Nhân trở về lại chỗ ngồi của hắn và bắt đầu lấy một ngày học.
Buổi giới thiệu của các trường đại học được diễn ra vào buổi chiều cho nên trước khoảng thời gian đó là có khoảng giờ trưa để học sinh nghỉ ngơi.
"Đi thôi Anh Lương, đi ăn trưa rồi đợi tới chiều đi xem buổi giới thiệu." Trường Vũ và đám bạn tiến tới nói.
"Được, nhưng tao sẽ chở theo Hiền Hòa." Lương Tín Nhân tính chở lấy Lê Hiền Hòa về nhà hắn ăn trưa rồi lại lần nữa đến trường, nhưng đám bạn đã rủ thì hắn cũng đi theo.
"Được mày đi kêu đi." Đỗ Nhật Duy nói.
"Khỏi cần kêu, tụi này nãy giờ ở đây." Một tiếng từ đằng sau phát ra.
Lê Hiền Hòa lúc trưa tính đi theo Lương Tín Nhân nên khi đám bạn hắn kêu thì nàng cũng đã chú ý theo.
Quyết định một cách đơn giản, Lương Tín Nhân liền cứ như vậy mà chở lấy Lê Hiền Hòa theo, cả đám tìm lấy một quán cơm bình dân để ngồi xuống ăn, vì là một quán bình dân nên giá cả cũng khá rẻ từ 20 nghìn cho đến 99 nghìn đồng.
Vì là giờ trưa, nơi đây chứa đầy ấp khách, có đủ mọi loại người tại đây, có công sở, công nhân, học sinh, trẻ em, gia đình, cũng như là khách du lịch cũng chọn lấy đây để dừng chân, đơn giản là rẻ nhưng chất lượng.
Cả đám tiến tới tìm lấy bàn để ngồi, một cái bàn tối đa ngồi được 8 người, nhưng bọn hắn đi 12 người nên đã tìm thêm một cái bàn nữa để nối lại với nhau, rồi bắt đầu chọn món, thực đơn phải nói là có rất nhiều loại món ăn cũng như là đặc sản.
"Tiền ăn là tự nhau trả chứ không có nhờ nhá." Trường Vũ mở miệng nói
"Được rồi, mày không cần nói, trước giờ ai chả vậy." Đỗ Nhật Duy nói.
"Của em thì để anh trả." Lương Tín Nhân nói với Lê Hiền Hòa.
Người sau nghe thì gật đầu.
Sau khi chọn món xong, bọn hắn bất đầu chờ lấy món ăn đem, lúc này từ ngoài cửa bỗng nhiên bước vào một đám người gồm hai nữ hai nam, hai người nữ thì ai ai cũng xinh đẹp, một người thì dáng cao, da trắng, ánh mắt thanh tịnh, khuôn mặt điềm đạm, dáng vẻ thanh cao, dáng người lồi lõm, đặc biệt là phía trên, vừa to vừa tròn, phối đồ xinh đẹp để lộ đôi chân dài, trắng, Lương Tín Nhân đánh giá 9 điểm thua Lê Hiền Hòa 0.5 điểm.
Một người nữ nữa, thì dáng thấp hơn người trước, khuôn mặt luôn luôn tươi cười, xinh đẹp nhưng có phần hơi giả tạo, so với người trước thì thua rất nhiều, đang ôm lấy tay người trước, Lương Tín Nhân cho người này 7 điểm do nụ cười không thật.
Hai người nam, một người dáng cao, tướng tá đô con khuôn mặt điển trai đồ mặc toàn hàng hiệu, nhìn là biết có tiền, một người khác thì khuôn mặt phúc hậu, dáng thua người kia nửa cái đầu, mặc đồ bình dị.
Đối với nữ phía trước Lương Tín Nhân nhìn nhiều mấy lần, rồi cũng dời con mắt đi do bên cạnh có một con mắt khác, ánh mắt như dao đang nhìn lấy Lương Tín Nhân.
Đám người đó chọn lấy chỗ bên cạnh bọn hắn ngồi xuống, chỗ của Lương Tín Nhân đối diện là người nữ phía trước, cả hai mặt đối mặt như vậy mặc dù phải qua một người.
Khi này đồ ăn của đám bọn hắn cũng được dọn ra, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện vừa nghe lấy xung quanh.
Bàn bên cạnh.
"Nè Hương, Bảo hắn nói là trưa nay hắn bao cho chung ta đấy." Người nữ hay cười nói.
"Không cần, mình tự có thể trả, không cần mắc nợ." Người nữ thanh cao tên là Hương nói.
"Không cần từ chối mà Hương, dù sao chúng ta cũng từ nhỏ lớn lên, nên không cần gọi là mắc nợ đâu." Người nam tên Bảo nói
"Thấy chưa hắn nói hắn bao đấy."
"Nhi à, đừng khuyên nữa, mình nói là không cần."
"Hương a, chúng ta đã quen biết nhau từ lúc nhỏ, tới bây giờ vẫn không hiểu tình cảm của Bảo sao?" người nam tên Bảo thổ lộ ra.
Phía bên cạnh bàn của Lương Tín Nhân nghe vậy liền chú ý lắng nghe, mọi người đều hiểu ngầm lấy là chỗ này đang dần có kịch vui, drama các thứ, chuẩn bị làm ăn dưa hấu quần chúng, Lương Tín Nhân cũng mong chờ.
"Cảm ơn Bảo đã thích nhưng chúng ta là không thể." Một cú trả lời dứt khoát đến từ người nữ tên Hương
"Vì cái gì?" Người nam tên Bảo hỏi
"Không vì cái gì."
"Không thể không vì thứ gì được, chả lẽ Hương đã có người khác."
"Người khác là ý gì?"
"Ý trong câu nói."
Cuộc tranh cãi càng ngày càng to, đến nỗi mọi người xung quanh cũng phải chú ý lấy, Lương Tín Nhân bên cạnh vẫn làm quần chúng ăn dưa.
"Không có."
"Tên đó là ai?"
"Đã nói là không có." Người nữ tên Hương gắng giọng, nói.
"Tên đó là ai?" Người nam tên Bảo tức giận nói.
Bên cạnh Lương Tín Nhân nghe lấy hai người này liền cười cười, trong giống như là học sinh cấp hai thời hắn vậy, người nữ thì từ chối, nhưng người nam lại không tin cứ lầm rằng người nữ có, về sau vẫn sẽ tiếp diễn, hai người trước mắt mặc dù nhìn 21 -22 tuổi nhưng lại cãi nhau như vậy.
Phía bên kia hai người đang cãi nhau vẫn là câu hỏi đó, và vẫn là câu trả lời đó, cuối cùng người nữ liền nói.
"Là hắn." Nương theo cánh tay nàng chỉ thì người đó là đang làm một cái ăn dưa quần chúng, tay còn đang xúc lấy cơm bỏ vào miệng.
Người đó sau khi ngẩng đầu lên thấy cánh tay chỉ lấy mình thì động tác hắn dừng lại, miệng vẫn còn đang hả ra, cơm chưa vô miệng thì đã rớt lại xuống đĩa.
Mọi người xung quanh cũng làm lấy ánh mắt bất ngờ nhìn lấy người kia.