Chương 43: Em Ở Nhà Một Mình
Men theo địa đạo đi được gần 20 phút Lương Tín Nhân cuối cùng cũng tìm thấy đường lên, dọc theo đường lên nơi đây đã chất lấy rất nhiều bụi và mạng nhện, có vẻ như địa đạo này được tạo ra để trốn thoát, nhưng lại không có ai sử dụng, Lương Tín Nhân cũng không biết địa đạo đầu ra sẽ dẫn hắn tới đâu, nhưng đây là đường ra duy nhất.
Đi được thêm 5 phút thì Lương Tín Nhân thấy cửa ra, cửa ra nằm trên mặt đất, được làm bởi sắt thép, dày gần 20cm, nặng không rõ, Lương Tín Nhân liền tiến lên đẩy lấy cánh cửa.
Cánh của dần dần mở ra, theo đó Lương Tín Nhân cẩn thận ló đầu lên quan sát xung quanh, xung quanh hoàn cảnh đã thay đổi, nơi này Lương Tín Nhân hoàn toàn không biết, hoặc có thể nói là hắn chưa từng tới đây bao giờ, bầu tời bây giờ vẫn đang mưa.
Quan sát một hồi, nhận ra xung quanh không có một ai, Lương Tín Nhân cẩn thận leo lên trên, quan sát xung quanh thêm lần nữa, thì có vẻ như nơi này giống như một sân vườn vậy, cánh của tại đây phía trên được phủ lấy một lớp cỏ nhân tạo.
Lương Tín Nhân nhanh chóng đi ra khỏi vườn, tìm lấy một chỗ cởi trên người bộ đồ đen ra ném đi chỗ khác, rồi lại ung dung đi lấy.
Đi thêm một lúc nữa hắn mới nhận ra nơi cánh cửa hướng tói là Dinh II, một nơi không xa cũng không gần với điểm tập trung khi tối.
Lương Tín Nhân cố gắng đổi lấy một cái phương hướng khác rồi đi tới chỗ để xe gần điểm tập trung để lấy đi về.
Từ chỗ để xe, Lương Tín Nhân có thể thấy chỗ tập trung hiện tại đã được bao vây bởi cảnh sát, xung quanh là những người tu luyện xen lần trong đám người dân, người dân tụ lại là do lúc đó bỗng nghe tiếng cảnh sát, liền tụ lại xem thử có việc gì, hóng hớt là bản tính của con người, đặc biệt là người dân Việt Nam.
Hiện tại là 1 giờ sáng ngày hôm sau, đã được 4 tiếng từ khi Lương Tín Nhân tới đây, trong 4 tiếng này hắn xém c·hết 2 lần nhưng thu hoạch lại không kém bao nhiêu, nói chung là mặc dù mưa nhưng trong lòng lại ấm.
"Đã 1 giờ sáng rồi sao?" Lương Tín Nhân trước khi tới đây đã tắt thông báo cho điện thoại của hắn nhằm, ngăn cản việc bị phát hiện, đến bây giờ hắn mới mở lên lại thông báo, vừa bật lên, cái điện thoại của hắn rung lắc dữ dội, đầy rẫy các thông báo xuất hiện trên màng hình, trong đó có 22 cuộc gọi nhỡ của Trần Xuyến, cuộc cuối cùng là lúc 11 giờ, 2 tin nhắn, một cái của Lê Hiền Hòa, một cái của Nguyễn Kiều Thương, và một số thông báo rác khác.
"C·hết, giờ sao?" Theo như số lượng cũng như thời gian của cuộc gọi nhỡ thì bây giờ hắn mà về thì chỉ có ở ngoài đường, trên người cũng không mang theo mỗi tiền đổ xăng.
Giờ gọi lại thì chỉ có ăn chửi, thội thì chỉ đành nhờ lấy đám bạn, cho tới sáng thì chịu khó về sớm thay đồ, và đến trường.
Lương Tín Nhân gửi lấy một tin nhắn vào nhóm bạn: "Đứa nào còn thức không? Cho tao qua ở ké một buổi."
......
Không ai trả lời, có thể là đã ngủ.
Lúc này icon tin nhắn của Lê Hiền Hòa bỗng sáng lên, "Nàng không ngủ à?" nếu như nàng không ngủ thì Lương Tín Nhân quyết định nhắn tin lại cho nàng, với tin nhắn lúc đầu là: "Mai đón em đi học được không?"
"Chứ không phải em biết lái xe rồi sao?"
"Xe hồi chiều nổ lốp, lúc đó không còn tiệm mở."
"Ồ, nhưng lại không được."
"Tại sao?"
"Anh đang ở ngoài, không có chỗ ở tối nay."
"Vì sao?"
"Về trễ, mẹ khóa cửa nhà rồi."
......
Không có tin đáp lại, thấy thế Lương Tín Nhân quay sang trả lời tin nhắn của Nguyễn Kiều Thương, tin nhắn của nàng khá đơn giản, chỉ là hỏi thăm lấy hắn thế nào, Lương Tín Nhân thấy vậy thì rất vui nhưng mà hắn mong nàng lần sau có thể nhắn sớm hơn chứ nhắn lúc 11 giờ thì lúc đó vào những ngày thường thì hắn đã ngủ như c·hết rồi.
Lúc này tin nhắn của Lê Hiền Hòa lại tới, Lương Tín Nhân mở ra xem thì không khỏi trợn mắt.
"Hay là anh qua nhà em."
"Đệt, con gái thời này bạo vậy à." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
"Thôi cho anh xin, vẫn để anh dùng chứng minh nhân dân cầm tại nhà nghỉ, để mai đem tiền ra chuộc lại vậy."
"Nhưng em ở nhà một mình."
"A?" Một tin nhắn đơn giản, ngắn gọn nhưng chứa đầy sự mê hoặc đối với cánh đàn ông, 20 người thì trong đó 19 người bị dính thứ này, Lương Tín Nhân cũng không ngờ lần này sẽ đến lượt hắn nhận được tin giống vậy, hắn cố giữ lấy bình tĩnh nhắn lại.
"Gia đình em đâu?"
"Anh thì qua nhà bạn, cha mẹ thì đang du lịch với công ty, nghe nói được bao 2 ngày 1 đêm, mới đi hồi sáng."
"Em nghĩ thế này là có thể dụ anh ư
....
......Chờ đấy xuống dưới mở cửa anh qua" Không nói hai lời, Lương Tín Nhân liền lập tức đáp ứng, kèo ngon thế này không đáp ứng thì chỉ có ngủ.
Lương Tín Nhân lên xe phi tốc chạy sang nhà Lê Hiền Hòa, trên đường đi hắn có cẩn thận ghé lấy tiệm thuốc mua đồ phòng thân, mua gì thì không cần nói cũng biết.
Phía bên kia, trước khi đưa ra quyết định Lê Hiền Hòa cũng đắn đo, đúng là cha mẹ nàng đi du lịch 2 ngày 1 đêm, anh thì qua nhà bạn ở lại, chứ bình thường thì 10 giờ nàng đã ngủ, việc dẫn trai về nhà có vẻ như là không đúng, nhưng sau lần kia với Lương Tín Nhân cũng đã một khoảng thời gian lâu rồi chưa làm lại nên nàng khá mong muốn, như vậy nàng mới nói cho Lương Tín Nhân là nàng ở nhà một mình.
Sau khi thấy Lương Tín Nhân đồng ý, nàng không khỏi đỏ mặt miệng cười thầm.
Lúc này, Lương Tín Nhân cũng tới trước cửa nhà Lê Hiền Hòa, hắn tiến tới ấn lấy chuông cửa, một lúc sau trong nhà đèn bỗng nhiên sáng lên, một thân ảnh tinh khôi mở cửa và tiến ra ngoài, cẩn thận mở lấy cổng.
Hiện tại nàng đang mặc lấy đồ ngủ màu đen, khá là mỏng manh đi theo với màu da trắng của nàng, gợi nên một vẻ đẹp mê ly.
Không nói nhiều Lương Tín Nhân lập tức động thủ, hai tay tiến tới bế nàng lên theo kiểu công chúa, chân đạp lấy cửa đóng lại, tiện thể dùng tay khóa lại, rồi cứ thế mà mang nàng tiến vào nhà, nam nhân, nửa thân dưới là động vật là đúng nếu như nó bị kích thích, Lương Tín Nhân hiện tại là vậy.
Lê Hiền Hòa bị Lương Tín Nhân bế lên cũng liền bất ngờ, trước lúc Lương Tín Nhân tới đây, nàng cố tình đổi lấy một bộ y phục này, y phục này là lúc nàng có đặt đồ trên mạng nhưng bị gửi nhầm loại này tới đây, tưởng sẽ không dùng đến nhưng ai ngờ lúc này lại có dịp.
Nếu mọi thứ đã sẵn sàng rồi thì cứ thế mà tiến triển, thiên thời địa lợi nhân hòa, quả nhiên là một ngày tốt.
Cứ thế là cả hai tiến vào phòng mà làm việc mà ai cũng biết.
Một tiếng sau trong phòng, Lê Hiền Hòa bản thân chịu không nổi, liền cứ như thế mà ngủ đi, Lương Tín Nhân thấy vậy cũng buông tha, nằm xuống ôm lấy nàng ngủ. Theo tu vi tăng lên, thể chất của hắn cũng tăng lên, nếu như thấy hết lực hoặc mệt mỏi, hắn chỉ cần ngồi xuống vận công pháp hấp thu hồi phục.
Cùng ngày 5 giờ sáng, Lương Tín Nhân lập tức thức dậy, hắn cố dậy sớm để còn về nhà thay đồ đi học, đồng phục là điều bắt buộc cho đến hết Trung học, nhìn qua bên cạnh đang mệt mỏi nằm ngủ Lê Hiền Hòa, khuôn mặt nàng trông thật đáng yêu, Lương Tin Nhân không kìm chế nổi tiến đến hôn lấy.
Lê Hiền Hòa cũng như thế b·ị đ·ánh thức dậy, nàng nhìn Lương Tín Nhân liền xấu hổ cười.
Lương Tín Nhân cũng cười lại và nói: "Dậy đi, thay đồ rồi đi cùng anh về nhà để anh còn thay đồ, rồi mình đi học chung luôn."
Lê Hiền Hòa nghe vậy liền gật đầu, nàng vẫn cảm thấy khá buồn ngủ, hồi sáng 2 giờ mới được ngủ đến đây là 5 giờ chỉ được 3 tiếng ngủ, nàng nâng lên thân thể mệt mỏi đi thay đồ.
Khi nàng đứng lên, thân hình của nàng cũng hiện rõ trước mắt Lương Tín Nhân, làn da trắng trẻo mọng nước, chỗ lồi chỗ lõm, đang đứng đó mà thay lấy đồ, Trung học mà thì tất nhiên đồ mặc sẽ là áo dài trắng, kết hợp với dáng người của nàng thì thật hoàn mỹ làm sao, nhìn như tiên cảnh vậy.
Lê Hiền Hòa bản thân cũng không cảm thấy ngại, đã hai lần rồi thì còn ngại ngùng gì, thứ thấy cũng đã bị thấy, che cũng vô ích.
Một lúc sau, cả hai thay đồ xong, liền tiến ra xe để chạy về nhà Lương Tín Nhân.
Đến 5 giờ rưỡi sáng Lương Tín Nhân liền tới trước cửa nhà, do công việc nên gia đinh hắn dậy khá là sớm, tới nơi thì đã thấy Trần Xuyến đứng trước quét sân.
Xoẹt, xoẹt
Nghe thấy tiếng xe tới, Trần Xuyến ngẩng đầu lên xem thì thấy Lương Tin Nhân đang ngồi ở trên xe, nghĩ lại liền thấy tức, Trần Xuyến chuẩn bị chửi lên thì thấy sau lưng Lương Tín Nhân trở thêm một thiếu nữ, thiếu nữ đang ôm và dựa lấy sau lưng Lương Tín Nhân, Trần Xuyến liền dừng lại kiềm chế lấy.
Sau lưng Lương Tín Nhân, Lê Hiền Hòa thấy xe dừng lại liền thức giấc, nãy giờ nàng ôm lấy Lương Tín Nhân mà ngủ, quay đầu sang phía khác thì thấy Trần Xuyến đang nhìn nàng, Lê Hiền Hòa đỏ mặt, bước xuống xe, nói: "Cháu chào bác."
Trần Xuyến thấy Lê Hiền Hòa liền nhận ra nàng, quá quen mặt, nàng liền hỏi lấy Lương Tín Nhân: "Hồi tối đi đâu?"
"Qua nhà nàng." Lương Tín Nhân trả lời, câu trả lời ngắn gọn, súc tích, chứa đầy ẩn ý. đây là thứ mà hắn dùng để ngăn cản việc bị ăn chửi.
"Thế à." Trần Xuyến nhìn Lê Hiền Hòa để xác nhận.
Lê Hiền Hòa đỏ mặt gật đầu.
Trần Xuyến thấy vậy liền xác định, không cần hỏi nhiều cũng biết thứ gì xảy ra, nói một hiểu mười, nàng liền cười cười bước tới chỗ Lê Hiền Hòa, nắm lấy tay nàng đi vào nhà: "Đi vào nhà đi con, con ăn sáng chưa? Để bác nấu cho."
Lê Hiền Hòa thấy Trần Xuyến nhiệt tình như vậy cũng xác định rằng nàng biết quan hệ của hai đứa, nàng cũng nhẹ nói: "Cháu chưa ăn ạ."
Nghe vậy Trần Xuyến chỉ vào Lương Tín Nhân nói: "Mày có thể quan tâm con gái người ta được không a, chưa ăn mà dắt người ta đi như vậy à." xong nàng dắt Lê Hiền Hòa vào nhà : "Đi, vào nhà bác nấu cho ăn."
Lương Tín Nhân bên ngoài thấy Trần Xuyến như vậy liền đen mặt, cái này mới chỉ là bạn gái thôi đã như vậy rồi, đến khi cưới vợ thì chắc chắn hắn còn bị bỏ nhiều hơn.
"Mẹ, con mới là con của người mà." Lương Tín Nhân vừa đuổi theo đằng sau vừa kêu lên, nhưng không ai để ý đến.