Chương 42: Đế Cơ Quyết
Sau khi nghe hết những thứ mà Lương Tín Nhân nói, Nguyễn Ánh bắt đầu suy nghĩ, một lát sau hắn không khỏi nhìn về phía Lương Tín Nhân nói: "Vậy ra người được chọn sau ta là người đặt nền móng cho đất nước bấy giờ à."
"Nếu người ngươi nói là ngài chủ tịch lúc ấy thì đúng vậy. Nhưng người được chọn là gì?" Lương Tín Nhân hỏi lấy.
"Ta cũng không biết, lúc đó ta không có thời gian để hỏi nhiều khi quân Tây Sơn tới gần, ta chỉ biết ta nhận được cơ duyên, và nhờ nó sau này ta mới có thể lấy lại đất nước." Nguyễn Ánh nói.
"Cơ duyên?'
"Đúng vậy, cơ duyên, nhờ vào liều mạng để có được, cũng như ngươi hiện tại, nhờ vào liều mạng mới có được Ấn Ngọc này." Nguyễn Ánh chỉ lấy Ấn Ngọc phía dưới.
Lương Tín Nhân cảm thấy chính xác, mặc dù xém nữa thì c·hết nhưng lại xứng đáng hắn có thể đạt tu vi tứ đoạn cũng nhờ thứ này.
“Nói mới nhớ lúc ta ngất đi thì có phải là ngươi đã giúp ta đ·ánh c·hết hắn đúng không?” Lương Tín Nhân chỉ lấy Thái Nhất
Nguyễn Ánh nhìn lấy Thái Nhất cũng làm lấy lạ, hắn không nhớ là mình có giúp: “Không phải ta.”
“Không phải ngươi? Vậy là ai?” Lương Tín Nhân bất ngờ hỏi, tại đây chỉ có lấy hai người bọn hắn thôi, nếu không phải Nguyễn Ánh thì là ai.
“Có lẽ là do thứ này.” Nguyễn Ánh chỉ lấy Ấn Ngọc.
“Có ý gì?” Lương Tín Nhân hỏi.
“Mỗi một vị vua, một vị hoàng đế khi lên ngôi vương, họ sẽ làm cho mình một thứ đó là Ấn Ngọc, Ấn Ngọc có tác dụng trấn áp long mạch, bảo vệ vương triều khỏi bị suy vong, đồng thời hút lấy linh khí xung quanh để bảo toàn lấy chất liệu.” Nguyễn Ánh giải thích.
“Vậy nguồn năng lượng bao bọc lấy xung quanh nó là linh khí?”
“Đúng vậy.”
“Quả nhiên tinh thuần a.”
“Kể từ Triều Nguyễn sụp đổ, long mạch bị trấn áp đã được giải phóng, bây giờ nó chỉ còn là một cái Ấn Ngọc có chứa linh khí thôi không còn tác dụng gì nữa, đáng ra nó còn lấy một tia long tức nhưng do lúc nãy phát động t·ấn c·ông g·iết tên kia, long tức cũng theo đó mà biến mất, mà bản thân ta bây giờ là một đạo tàn hồn nhờ lấy long tức mà còn sót lại đến giờ, bây giờ nó đã biến mất thì ta cũng sắp biến mất theo.” Nguyễn Ánh nói xong liền dừng lại một lát, xong hắn lại tiếp tục nói: “Tiểu tử ngươi nhìn 18 nhưng lại có tu vi tứ đoạn, thật không tệ.”
Lương Tín Nhân nghe Nguyễn Ánh nói vậy liền cũng nhớ tới không biết người trước mắt khi còn sống tu vi gì, nên hắn liền hỏi lại: “Ngươi khi đó tu vi gì?”
“Ta khi đó là Ngưng linh khí cảnh - ngũ ngưng giai đoạn.”
“Ngưng linh khí cảnh? đó là cảnh giới gì?”
“Luyện khí cảnh sau đó là Ngưng Linh khí cảnh, tiếp đó là Thủy linh khí cảnh, còn sau đó thì ta không biết.”
“Có lần ta nhìn lấy sách cổ, thì trong đó có ghi rằng, 4000 năm trước, lúc đó thiên địa linh khí dồi dào, nơi nơi đều có người tu luyện, tu vi tuyệt đỉnh, khắp nơi đều có linh tài địa bảo, khi các cuộc chiến giữa các nước dần dần được bốc lên, các thiên tài dần dần xuất hiện, tranh nhau ra trận giành công để lấy được sự tín nhiệm của nhà vua lúc bấy giờ, cho đến 2000 năm trước thì linh khí bắt đầu có dấu hiệu suy giảm, khi đó chúng ta đã bị mất nước, phải phụ thuộc vào phía bắc qua các đời cai trị khác nhau, trong lúc đó cũng có nhiều thiên tài khởi nghĩa để giải phóng đất nước, cho đến 1000 năm trước, người đầu tiên giải phóng đất nước xuất hiện và lên ngôi vua ngay sau đó, tiếp đó diễn biến thì chắc các ngươi cũng đã biết.”
“Thế người khi xưa tu vi thế nào?”
“Ta không biết nhưng có thể sẽ cao hơn hiện tại rất nhiều lần, đến thời của ta thì có thể nói là thời đại mạc pháp, lúc đó linh khí đã không còn nhiều, nên ta chỉ có thể tu luyện tới Ngưng linh khí ngũ ngưng và để Ấn Ngọc hấp thu lấy được một chút.”
“Nếu như theo người nói là tu vi người xưa rất cao, thì đồng nghĩa với việc tuổi thọ của bọn hắn được tăng lên, thì tại sao trong sử sách lạ ghi là bọn hắn c·hết?” Lương Tín Nhân nghi ngờ hỏi Nguyễn Ánh.
Nghe Lương Tín Nhân hỏi thế này hắn cũng lấy làm trầm tư, trong suốt nửa cuộc đời của hắn là dùng để chạy Tây Sơn và thống nhất đất nước, đến nửa cuộc đời sau thì hầu như là củng cố đất nước, thời gian tu luyện cũng suy giảm nói chi là suy nghĩ đến vấn đề này, cho đến c·hết vẫn là không để ý.
Lương Tín Nhân mặc dù hỏi lấy Nguyễn Ánh như vậy, nhưng trong lòng hắn đã sẵn biết đáp án, đó là phi thăng, thứ mà hư ảnh không có bộ dáng từng nói cho hắn, nhưng đạt tới cảnh giới nào mới được phi thăng thì hắn không nói.
“Ta nghĩ thứ này ngươi nên tự mình đi tìm hiểu.” Nguyễn Ánh nói
Quả nhiên, hiện tại sử sách Việt Nam có ghi lấy đất nước 4000 năm phát triển, bên trong chỉ nói lấy các cuộc c·hiến t·ranh, các triều đại qua các mốc thời gian và các nhân vật lịch sử, nhưng bên trong đó lại chưa rất nhiều bí ẩn về các vị vua và triều đại, cũng như là những thần thoại.
"Tiểu tử, ta thấy ngươi tu vi không tệ chắc đã có sư phụ nên ta sẽ không mong ngươi sẽ học lấy công pháp của ta, ta chỉ mong rằng ngươi có thể giúp ta tìm lấy một người có thể học và truyền lấy cho hắn, ta trước khi c·hết vẫn không có lấy một đồ đệ, ta không muốn đạo của ta bị diệt tuyệt." Nguyễn Ánh yêu cầu nói.
Lương Tín Nhân đã có Thiên Vương Tạo Hóa Quyết nên bản thân nếu có thêm công pháp cũng chẳng để làm gì, nhưng nếu như là giúp tìm người nối nghiệp thì có thể, hắn có thể để cho Lê Hiền Hòa, Nguyễn Kiều Thương dùng công pháp này để tu luyện trở thành người tu luyện.
"Được." Lương Tín Nhân gật đầu đồng ý.
"Thế thì cảm tạ. Ta sẽ dùng hết tất cả những gì còn lại để truyền công pháp vào đầu ngươi, ngươi chỉ cần tiếp nhận là có, không cần lo ta sẽ gây hại cho ngươi." Nguyễn Ánh nói xong liền giơ lấy ngón tay để trên đầu Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân thấy vậy liền nhắm mắt lại tiếp nhận, mặc dù Nguyễn Ánh nói sẽ không gây hại cho hắn, nhưng ai mà biết được lòng người nên Lương Tín Nhân vẫn giữ lại cho bản thân một tia cảnh giác, nếu như phát giác có gì không ổn xảy ra hắn sẽ không ngừng ngại mà dùng Đệ Nhị Thức đánh vỡ Ấn Ngọc.
Nguyễn Ánh thấy Lương Tín Nhân như vậy liền cười, đúng là bản thân hắn không có ý xấu nhưng đề phòng vẫn nên.
"Tiểu tử này không tệ." Nguyễn Ánh nói thầm xong cũng lập tức truyền pháp.
Một đạo sóng khí tức kỳ lạ chui vào trong đầu Lương Tín Nhân, công pháp này được ghi bằng tiếng Hán, phía trên có ghi Đế Cơ Quyết.
Lương Tín Nhân liền thử xem qua Đế Cơ Quyết thì bên trong có chưa lấy cổ ngữ, chữ cái y hệt với bên hắn, nhìn một hồi Lương Tín Nhân phát hiện ra rằng công pháp này là không đầy đủ, hắn không khỏi mở mắt nhìn về Nguyễn Ánh hỏi
"Công pháp này được ghi bởi cổ Hán ngữ, ngươi có thể hiểu?"
"Đúng vậy, bản thân ta còn không biết tại sao lại hiểu nữa là."
Hả, bản thân công pháp mà không hiểu tại sao có thể hiểu ngôn ngữ trong đó, người gì lạ vậy.
"Thế thì công pháp này vẫn là tàn quyển."
"Đúng, công pháp này là tàn quyển vì vậy ta chỉ có thể tu luyện tới Ngưng linh khí cảnh ngũ ngưng, phần tàn quyển còn lại ta bỏ ra nửa cuộc đời vẫn không tìm thấy." Nguyễn Ánh nói.
"Haizz, được rồi ta sẽ giúp ngươi tìm người thừa kế." Lương Tín Nhân thở dài nói.
"Thế thì để cảm tạ ngươi giúp ta tìm người thừa kế, ta sẽ đưa cho ngươi thứ này." Nguyễn Ánh móc trong người ra một khối ngọc ném cho Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân nhận lấy khối ngọc, nhìn lấy, thì thấy phía trên có ghi lấy cổ ngữ, là chữ Sử, Lương Tín Nhân không khỏi tò mò sờ sờ lấy, nhưng lại không có gì xảy ra.
'Hắn cho ta thứ vô dụng này làm gì." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Nguyễn Ánh như đoán được Lương Tín Nhân nghĩ liền nói: "thứ này sau này có thể cứu lấy ngươi một lần."
Lương Tín Nhân nghe vậy thì bỏ lấy khối ngọc vào trong túi.
"Còn thứ này nữa." Nguyễn Ánh chỉ lấy Ấn Ngọc : "Thứ này sau khi ngươi hấp thu hết linh khí, thì hãy giữ lấy nó, sau này ngươi có thể dùng đến nó."
"Lại nữa, các ngươi không thể nói thẳng a, cứ thần thần bí bí, mệt c·hết ta." Lương Tín Nhân than trong lòng.
Lúc này trước mắt hắn Nguyễn Ánh thân ảnh dần dần tiêu tán đi, trước khi tiêu tán hoàn toàn hắn có nói với Lương Tín Nhân: "Tương lai, nếu ngươi có nhìn thấy hắn thì hãy giúp ta gửi lời chào." xong hắn cũng liền biến mất.
"Hắn là ai a?" Lương Tín Nhân vội vàng kêu lên nhưng đã trễ, Nguyễn Ánh đã biến mất, ấn ngọc rơi xuống đất trở lại như cũ.
Thấy mọi thứ xung quanh trở lại như cũ Lương Tín Nhân liền thở dài một phát, rồi lấy lại tinh thần, bỏ qua mọi thứ sang một bên và rồi bước tới cầm lên Ấn Ngọc, phía trên vẫn còn lượn lờ linh khí.
Lương Tín Nhân liền ngồi xuống, tiến vào trạng thái tu luyện, hấp thu còn sót lại linh khí trên Ấ Ngọc.
Sau một khoảng thời gian Lương Tín Nhân cuối cùng cũng hấp thụ xong, tu vi lờ mờ giống như muốn đột phá luyện khí ngũ đoạn. Ấn Ngọc trở thành một khối ngọc bình thường, mặc dù nhìn bình thường nếu như bán ra thị trường thì có thể thu hoạch được một khoảng lớn.
"Được rồi, về nhà thôi." Lương Tín Nhân miệng nói xong liền quay lưng đi.
Nhưng lúc này hắn lại dừng lại, quay lưng đi đến vị trí của Thái Nhất, ngồi xuống, tay dở lên áo choàng để nhìn lấy khuông mặt của Thái Nhất, người này trên mặt có lấy một vết xẹo, sau cổ có săm hình đầu lâu, xong Lương Tín Nhân liền mò tay xuống phía dưới quần áo, thử mò xem được thứ gì không.
Hắn mò ra được hai cuốn sách mỏng, phía trên có ghi lấy Đoạt Lang và Vô Ảnh Bộ, có vẻ như đây là thứ mà Thái Nhất đã dùng lúc đó.
"Ngon, có thứ này thì ta có thể không lo về thân pháp nữa, còn có Đoạt Lang, nó có thể giúp ta trong chiến đấu." Thiên Vương Tạo Hóa Quyết 18 thức tuy mạnh nhưng tiêu hao khí quá nhiều, hắn không thể nào cứ phụ thuộc vào nó mà tần công, như thế sẽ không hiệu quả trong chiến đấu.
"Không tệ, không tệ, lần này thu hoạch không tệ, tối nay có thể ngủ ngon rồi." Lương Tín Nhân cười cười nói rồi quay lưng ra về