Chương 41: Gia Long - Nguyễn Ánh
Lương Tín Nhân sau khi thấy hư ánh xuất hiện, liền cảnh giác lui về phía sau, ai mà biết thứ này có thể hay không công kích người.
Cả hai cứ thế mà nhìn nhau để đánh giá đối phương.
"Người này mặc đồ tựa như hoàng đế, khuôn mặt điển trai, nếu để so với mấy đứa Hàn Quốc thì chắc chắn không thua kém, thân hình cao ráo, trên thân có chưa một loại giống như đế vương khí tức, hắn là ai?" Lương Tín Nhân suy đoán lấy.
"Tiểu tử này nhìn như 18 mà đã có tu vi tứ đoạn, tư chất cao, chỉ là đồ mặc của bọn hắn là của thời đại nào rồi?" Hư ảnh đánh giá Lương Tín Nhân.
Một lúc sau, hư ảnh mới mở miệng nói: "Tiểu tử, hiện tại là thời đại nào rồi, ai là hoàng đế bấy giờ?"
Lương Tín Nhân có nghe thấy tiếng nói, tiếng nói y hệt như tiếng nói lúc nãy phát ra, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu người phía trước đang nói gì.
"Hả?"
"Ta hỏi ngươi, đây là thời đại nào, ai trị vì?" hư ảnh tiếp tục hỏi
"Ngươi nói cái quái gì vậy?" Lương Tín Nhân vẫn không hiểu nói.
"Ta nói....." hắn khi xưa đường đường là một hoàng đế, một là một, hai là hai, thứ nói ra chỉ nói một lần, người kia không nghe chỉ có c·hết, bây giờ tiểu tử trước mắt nghe hắn nói lại làm như không hiểu, hư ảnh bực bội nói, nhưng nói được một nữa thì Lương Tín Nhân lúc này giơ tay ra chặn lại miệng hắn, mặc dù không hiểu tiểu tử này đang nói gì nhưng hắn vẫn biết tiểu tử này đang kêu hắn dừng lại.
"Chờ đã." Lương Tín Nhân giơ tay ra phía trước chặn mồm hư ảnh, sau đó đi lạ tới dưới đất nhặt lên điện thoại.
Lương Tín Nhân lên mạng mở ra phần chị google dịch bằng giọng nói, xong đưa về phía hư ảnh.
Hư ảnh thấy Lương Tín Nhân đưa thứ gì đó cho mình, tay cũng lập tức bắt lấy, cầm lên điện thoại.
Như thấy điều gì đó mới lại, hư ảnh cứ cầm lấy điện thoại xoay qua xoay lại, tay cứ chọt chọt lấy màng hình, làm cho hiện tại là google dịch chuyển sang các trang wed khác, nhìn thấy sự thay đổi xuất hiện trên màng hình hư ảnh càng ngày càng tò mò lấy, ngón tay cứ vuốt vuốt lấy màng hình.
Đứng trước mặt Lương Tín Nhân thấy vậy mà thở phào, may mắn là hắn không để lại mấy trang web lạ chứ không thì bị hư ảnh trước mặt cho nhìn lấy hết, đến lúc đó thì không biết tìm chỗ nào mà trốn, Lương Tín Nhân lại một lần nữa đánh giá người trước mặt, mặc dù trên thân có chứa đế vương khí tức nhưng bên trong lại có sự tò mò cũng như hiếu kỳ của trẻ con.
Hư ảnh cảm thấy có gì lạ lạ nhìn lấy hắn, hắn liền nhìn sang, thì thấy Lương Tín Nhân một lần nữa đánh giá hắn, hư ảnh không khỏi trở nên xấu hổ, "Thất thố rồi."
"È hem." Hư ảnh kiềm nén lại sự tò mò của bản thân, sau đó khí chất trên người liền quay trở về đế vương, nói: "Tiểu tử, hiện tại là thời đại nào? Ai trị vì? Và thứ này là cái gì?"
Lương Tín Nhân hoàn toàn nghe không hiểu, lúc này hắn liền giật lấy lại điện thoại, về lại google dịch bằng giọng nói, xong lại đưa cho hư ảnh.
Hư ảnh bị Lương Tín Nhân giật lại điện thoại liền bất ngờ, khi xưa chỉ có hắn giật đồ người ta chứ chưa có ai dám giật lấy đồ trong tay hắn, nếu có người dám giật lấy thì chỉ có tru di tam tộc còn nhẹ, à trừ một người, nhưng người đó có vẻ cũng như hắn đ·ã c·hết.
Cầm lại được điện thoại, hư ảnh liền thấy Lương Tín Nhân đang lấy tay chỉ lấy điện thoại, sau đó làm động tác để lên trên miệng rồi nói nói, hư ảnh liền bắt chước làm theo, tay cầm lấy điện thoại để lên trên miệng, rồi miệng nói: "Ngươi hiểu ta nói sao?"
Xong điện thoại cũng lập tức phát ra thanh âm, nhưng không phải tiếng của hắn mà là tiếng Việt, Lương Tín Nhân bên đầu này nghe thấy liền đưa ngón tay cái lên làm lấy dấu hiện như đã nhận được.
"Ồ, cái này nhìn có vẻ giống như truyền tín ngọc." hư ảnh nói.
"Được rồi, quay lại chủ đề chính, tiểu tử, hiện tại là thời đại nào? Ai trị vì? Và thứ này là cái gì?" hư ảnh nói vào điện thoại.
Phía đối diện Lương Tín Nhân khi nghe được câu hỏi, liền lần nữa giật lại điện thoại, nhìn về chỗ phát hiện ngôn ngữ, thì nó hiện ra là tiếng Hán nhưng những chữ viết hiện ra lại khác với chữ viết mà trong đầu hắn nhớ.
Kệ hắn vậy, Lương Tín Nhân đưa miệng về phía điện thoại nói: "Hiện tại là năm 2019, đã không còn ai trị vì, đất nước do dân trị, và vì dân mà được lập nên." rồi đưa về phía hư ảnh.
Hư ảnh lại lần nữa bị Lương Tín Nhân giật lấy điện thoại, người như nổi khùng muốn chửi thề, nhưng phong phạm của một bậc đế vương nói với hắn rằng, không nên chấp nhặt với tiểu tử trước mắt, dù sao bản thân hắn đ·ã c·hết rồi, và khi nghe thấy Lương Tín Nhân nói rằng đất nước hiện tại không có ai trị, hắn liền trở nên bất ngờ: "Cái gì? không ai trị, vì cái gì?"
"Các chế độ phong kiến đã được bãi bỏ từ những năm thế kỷ 20, hiện tại đã là thời bình, mọi người có thể tự đưa ra quyết định của bản thân và sẽ không cúi đầu xưng thần với bất cứ ai nữa." Lương Tín Nhân đáp lời.
"Thế thì triều Nguyễn tồn tại được bao lâu?" Hư ảnh lại hỏi.
"143 năm từ 1802 đến 1945, với 13 đời vua Nguyễn." Lương Tín Nhân nói.
"Haizz, 143 năm sao, ta lúc đó cũng đã đoán được phần nào." Hư ảo buồn rầu nói. "Được rồi, tiểu tử, hãy giới thiệu cho ta biết một số về tình hình Đại Việt bây giờ đi."
"Đại Việt là tên dưới thời Triều Nguyễn tồn tại cho đến năm 1945 thì được người phương tây gọi là Đông Dương, đồng thời những năm 1945 thì được chủ tịch nước Hồ Chí Minh giải phóng đất nước lấy tên đầy đủ là Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, gọi tắt là Việt Nam,........" Tiếp đó Lương Tín Nhân theo thứ đã học trong sách lịch sử giới thiệu tóm tắt về lịch sử cho hư ảnh nghe.
Nghe thấy các cuộc c·hiến t·ranh diễn ra liên miên trên đất nước này cũng như là các nước đế quốc phương Tây qua chiếm lấy, cảm xúc bên trong hắn lúc thì phẩn nộ, lúc thì buồn rầu không xiết.
Thấy hư ảnh như vậy, Lương Tín Nhân không khỏi tò mò, nếu như hỏi về Triều Nguyễn thì chắc chắn người này sẽ là vua Triều Nguyễn, nhưng lại không biết là vị vua nào?
"Ngươi là ai?"
"Ta ư? Ta là Gia Long, tên húy là Nguyễn Phúc Ánh, còn được gọi là Nguyễn Ánh." Nguyễn Ánh ưỡn cao ngực, cất cao giọng nói.
Âm thanh lẫy lừng vang vào trong đầu Lương Tín Nhân, làm hắn cứng đờ, một lúc sau hắn mới lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Ánh nói: "Là ngươi?" giọng nói không mang chút gì gọi là tình cảm, chỉ hờ hửng như thế.
Nguyễn Ánh nghe vậy liền câu mày lại hỏi: "Thế nào?"
"Nói thật chứ ta nên cảm thấy các ngươi có tội hay có công nữa?"
"Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Về công dưới thời Triều Nguyễn các ngươi, đất nước đã được thống nhất, mở mang bờ cỏi lãnh thổ, và thống nhất chính trị."
"Cái này ta không phủ nhận." Nguyễn Ánh nói.
"Nhưng về tội, thì lại có 5 tội phải kể."
"Nhiều như vậy?"
"Đó chỉ là thời của ngươi, còn về mấy người khác ta sẽ không nói."
Thứ nhất là ngu dại g·iết lấy Nguyễn Văn Thành và Đỗ Thanh Nhơn, hai người đó có thể nói công thần của Nguyễn Ánh, khi Nguyễn Ánh đại bại ở Rạch Gầm Xoài Mút tàn quân chỉ còn lèo tèo mấy mống, Nguyễn Văn Thành là người đã cõng Nguyễn Ánh đi chạy nạn, bỏ qua thân phận đi c·ướp đồ ăn của dân về nuôi chúa, suýt bị dân tang c·hết, nhưng kết cục cuối cùng lại c·hết hai cha con, còn Đỗ Thanh Nhơn khi đó được Nguyễn Nhạc xem là đối thủ đáng gớm nhất phe Gia Định nhưng lại bị Nguyễn Ánh giáng cho tội mưu rồi bị g·iết.
"Lúc đó bản thân ta còn trẻ, chưa hiểu gì nhiều, bản thân luôn cho là đúng, khi ta đoán người đó sai thì chắc chắn là sai, nhưng đến khi thống nhất đất nước và nghĩ lại, ta tự hỏi là bản thân lúc đó sao lại ngu đến vậy." Nguyễn Ánh thở dài, buồn bã nói.
Thứ hai là cắt Trấn Ninh cho Lào, vào lúc đó Lào chỉ là một nước đồng minh thuộc dạng yếu nhưng Gia Long nhờ Lào góp công lớn trong việc đánh Tây Sơn nên nhẹ như lông hồng, cắt trả công cho Lào, tới năm 1820 Vua Minh Mạng lên ngôi và nhận xét là “có vị trí chiến lược” là lá chắn vùng đệm của nước ta với các nước phía Tây như Xiêm, Miến, Ai Lao, cũng như có tác dụng nối lại vùng đất miền Trung vốn dài và hẹp dễ bị chia cắt của nước ta.
"Đó là cái giá, phải có đánh đổi mới có thể giành lấy lại được." Nguyễn Ánh nói
Thứ ba là kéo Xiêm về g·iết dân ta, đây cũng cũng xem như Xiêm La sau đó phái 2 vạn đến 4 vạn quân vào giúp Nguyễn Ánh đánh Tây Sơn, tuy nhiên Tây Sơn chưa đánh được mấy thì dân Nam Bộ lãnh đủ đầu tiên khi quân Xiêm đi đến đâu c·ướp h·iếp đ·ốt p·há dân chúng tan nát đến đấy, nhưng cũng may là bọn chúng đã bị Vua Quang Trung đánh bại.
"Vì để giành lại cơ nghiệp của các tiền bối đi trước, ta chỉ có thể bất đắc dĩ làm như thế, có lần ta đã tính dừng lại việc này nhưng cuối cùng không thể." Nguyễn Ánh than thở
Thứ tư là góp gạo cho quân Thanh, để bọn hắn đánh Tây Sơn, trong khi nhân dân Gia Định đói khổ do quân Tây Sơn c·ướp phá, nhưng chính thời điểm dân đói khổ như thế, Nguyễn Ánh vẫn không hề tiếc dùng 50 vạn cân gạo để nhân cơ hội tạo mối quan hệt với nhà Thanh.
"Câu trả lời vẫn như trên, ta không có gì để nói."
Thứ năm là ký kết hiệp ước Versaill·es với Pháp, Nguyễn Ánh ký hiệp ước nhưng cuối cùng lại phá vỡ nó, cho đến những đời vua sau, Pháp dùng nó làm cớ để t·ấn c·ông xâm lược Đại Việt, đồng thời hạn chế đất nước ta phát triển đi lên.
"Ta đồng ý ký kết là để hỗ trợ từ bọ hắn nhằm chống lại Tây Sơn, sau khi thống nhất đất nước, ta lấy cớ để ngăn cản lại, tuy vậy trong triều đình ta vẫn để một số người Pháp bên trong."
"Và sau đó là những gì ta đã kể cho ngươi cho đến này." Lương Tín Nhân kết thúc phần nói chuyện của bản thân.