Chương 40: Nhân Họa Đắc Phúc
Cả hai nguồn năng lượng b·ị đ·ánh vỡ, Lương Tín Nhân b·ị đ·ánh bay ra, cánh tay xương cốt b·ị đ·ánh vỡ vụn, máu chảy ra, nhưng hắn không có thời gian cảm nhận, Lương Tín Nhân dựa lấy lực bắn của năng lượng và đòn đánh của đối phương, thêm lực của bản thân để cơ thể tiếp tục lao về phía cột đá.
Ầm!!!
Cột đá bị vỡ vụn và đỗ nát xuống, đè lên người Lương Tín Nhân.
Thái Nhất phi tốc lao tới chỗ cột đá, phía trên người áo đen thấy vậy cũng lao theo.
Thái Nhất đến nhanh hơn nên hắn bắt đầu tìm kiếm lấy Lương Tín Nhân t·hi t·hể, hắn nghĩ rằng đòn đánh đó của hắn với tu vi tam đoạn dính vào thì chỉ có c·hết.
Người áo đen đến sau cũng lập tức đến bên khác tìm kiếm, nhưng làm cả đám người bất ngờ là, hai người này tìm hết xung quanh nhưng vẫn không thấy t·hi t·hể Lương Tín Nhân đâu.
“Hắn đâu?” Thái Nhất rống lên.
Người áo đen cũng nghi ngờ theo.
Nhưng không để bọn hắn suy nghĩ lấy, căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội, các khối đá bắt đầu rơi xuống, cột đá bị nát đi.
“Không ổn, tầng hầm đang tự sụp đổ.” Đỗ Hoàng la lên.
Thường thì khi xưa vì để không để người khác dòm ngó báu vật của mình, người ta thường tạo ra các hầm và chôn cất lấy bên trong, thêm vào đó một số cạm bẫy, nếu như báu vật b·ị c·ướp thì bọn hắn lại thêm tính năng sụp đổ để chôn sống bọn ăn c·ướp lấy.
Những người khác nghe vậy liền nhanh chóng vận dụng tu vi, theo đường cũ đi ra ngoài, Tiểu Tổ 49 và Nhánh 3 cũng như thế nhanh chóng chạy ra.
Lúc này trong mật đạo chỉ còn Ngọc Bình, Vũ Phước và Thái Nhất
“Đi thôi, mang theo ta ra ngoài.” Vũ Phước nói
“Đi thôi Thái Nhất.” Ngọc Bình giữ lấy Vũ Phước xong quay sang nói với Thái Nhất
“Ta không cam tâm a.”
“Không cam tâm thì còn cách nào. Nếu không ra cả đám sẽ c·hết ở đây.”
Thái Nhất nghe vậy liền cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng lúc hắn quay lưng lại thì mắt hắn có liếc nhìn, liền nhìn thấy một thứ gì đó, Thái Nhất liền nói với Ngọc Bình: “Các ngươi đi trước đi, ta theo sau.”
“Được, thế thì ngươi cũng nhanh mà đi ra.” Ngọc Bình giữ lấy Vũ Phước chạy ra.
Sau khi nhìn thấy Ngọc Bình đi, Thái Nhất mới tiến lại chỗ đó, ngồi xuống, tay sờ sờ lấy trên mặt đất.
“Vết máu.”
“Ha ha. để ta xem ngươi chạy được đi đâu.” Thái Nhất lần theo v·ết m·áu mà tim.
Về phía Lương Tín Nhân, sau khi bắn bay ra đằng sau đụng vào cột đá, hắn cố gắng lấy hết sức mình di chuyển tới cửa địa đạo, mở ra và chui vào trong.
“Cũng may chỉ nát có cánh tay.” Ăn quả đó mà không c·hết Lương Tín Nhân cũng lấy làm vui mừng.
“Nên di chuyển tiếp trước khi b·ị b·ắt lại.” Lương Tín Nhân nói thầm, xong mặt đất phía trên bắt đầu rung lắc.
“Chuyện gì? Phía trên sụp đổ ư?” Lương Tín Nhân hốt hoảng nói, nhưng dưới này lại không có chuyện gì xảy ra, hắn liền thở nhẹ một hơi nói: “Có vẻ dưới này không sao.”
Lương Tín Nhân tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi hắn cầm lấy Ấn Ngọc ra xem xét thử, chỉ thấy nó bên ngoài được bao bọc lấy năng lượng, còn lại không có gì đặc biệt hơn người.
“Chả lẽ ta cần hấp thu lấy thứ năng lượng này để tăng tu vi?”
Nhưng lúc này, sau lưng bỗng có tiếng nói vang lên.
“Tên khốn, ngươi để ta tìm hơi lâu rồi đó.” Thái Nhất từ trong bóng tối xuất hiện : “Ta cũng không ngờ rằng dưới tầng hầm lại còn có một địa đạo như này, thế này khi ta g·iết ngươi ta vẫn có chỗ an toàn đi ra.”
Lương Tín Nhân liền quay lưng lại, nhìn Thái Nhất nói: “Không ngờ ngươi lại có thể đuổi tới nhanh vậy.”
“Ngươi đã không còn đường chạy, nên nhanh chóng lấy Ấn Ngọc đưa đây cho ta.” Thái Nhất âm trầm nói.
Lương Tín Nhân biết dù hắn bây giờ có đưa Ấn Ngọc cho Thái Nhất thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, chọn con đường nào cũng chỉ hướng về c·ái c·hết.
“Liều mạng a.” Lương Tín Nhân thầm nghĩ lấy.
“Tới đây mà lấy.”
“Ngươi cũng thật ngoan cố, mặc dù chỉ tu vi tạm đoạn và đánh bằng một tay, rất đáng khen, nhưng…..” Thái Nhất nói xong liền lao tới phía trước
“Đoạt Lang.”
“Hắn vẫn còn đủ khí để dùng chiêu này ư?” Lương TÍn Nhân thâm nghĩ, nhưng đã không còn thời gian, Thái Nhất đã tới trước mặt.
“Đệ nhất thức.”
Uỳnh!!
Cả hai v·a c·hạm lấy, Lương Tín Nhân b·ị đ·ánh bay về đằng sau, thương thế nghiêm trọng, khí trong cơ thể tiêu tán gần hết.
Thái Nhất đứng vững thân hình lại, hắn không có b·ị t·hương, nhưng khí trong cơ thể hắn cũng tới gần ngưỡng cạn kiệt, do đánh nhau với Đỗ Hoàng và người áo đen đã tiêu tốn khí của hắn khá nhiều.
“Tới đây là hết.” Thái Nhất nhìn về phía Lương Tín Nhân nói, xong hắn liền lao lên.
Lương Tín Nhân giờ này đã không còn sức để mà né tránh và phòng thủ, chỉ có thể chờ lấy c·ái c·hết, nhưng lúc này trong đầu hắn nổi lên ý nghĩ ác liệt “Nếu như đ·ã c·hết, thì ít nhất cũng không cho hắn đạt được Ấn Ngọc.”
Thái Nhất dồn lấy hết tất cả khí còn lại đưa vào trong cú đấm, đấm thẳng về phía Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân liền từ trong người lấy ra Ấn Ngọc, đưa ra chặn lấy nắm đấm.
Thái Nhất nhìn thấy Lương Tín Nhân cầm Ấn Ngọc ra đỡ lấy hắn trở nên hoảng hốt, sợ rằng bản thân sẽ đánh nát thứ này.
Nhưng khi nắm đấm của Thái Nhất đụng tới Ấn Ngọc thì lại không có hiện tượng gì xảy ra, kể cả một vết nứt cũng không có.
“Cái gì?” Thái Nhất thốt lên, hắn cảm nhận được khí trong thân đang bị Ấn Ngọc hút lấy.
Ấn Ngọc trong tay Lương Tín Nhân bắt đầu run lên, hút lấy khí của nắm đấm Thái Nhất. Ấn Ngọc phát sáng lên, một cỗ năng lượng khủng bố như một mũi tên phát ra đánh bật lại tay Thái Nhất đồng thời xuyên qua nắm đấm, đâm thủng lấy ngực hắn.
Thái Nhất giờ khắc này hoàn toàn bất ngờ lấy, cũng như là không cam tâm rằng việc bản thân sẽ c·hết bởi Ấn Ngọc, thứ mà hắn tranh đoạt.
Thái Nhất c·hết, Ấn Ngọc hồi phục lại như cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lương Tín Nhân thì sau khi Thái Nhất v·a c·hạm với Ấn Ngọc, Ấn Ngọc phát ra năng lượng đánh bay Lương Tín Nhân vào tường, hắn cũng đã ngất đi.
Phía trên mặt đất, mọi người sau khi chạy ra khỏi hầm thì đường hầm bắt đầu sụp đổ xuống, nhóm người Nhánh 3 vẫn đang đứng đó đợi lấy Thái Nhất ra, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
Tiểu Tổ 49 không tổn thất ai cả, nhưng cả hai nhóm người này không ai nhận được Ấn Ngọc cả, người nhận được Ấn Ngọc lúc đó đã bị đá đè lấy nhưng khi tới tìm kiếm thì lại không thấy người đâu.
“Phái người trở về báo cáo chuyện ở đây và kết hợp lấy mạng lưới thông tin điều tra lấy xem tên kia là ai.” Đỗ Hoàng nói
“Nhưng trước tiên, hãy bắt lấy đám người này.” Đỗ Hoàng ra lệnh cho mọi người bắt lấy Nhánh 3
Những người ở Nhánh 3 liền cảm thấy không ổn, có người trong đó hét lên: “Rút lui.” xong người đó liền dùng thân pháp biến mất.
Những người kia thấy vậy cũng lập tức rút lui theo, Ngọc Bình mang theo Vũ Phước biến mất theo.
“Đám người này thật khó đối phó.” Đỗ Hoàng thấy vậy liền không đuổi theo, miệng nói thầm.
“Phái thêm người tìm kiếm tiếp ở đây, không được để người khác c·ướp lấy.”
Một tiếng sau, ở phía dưới địa đạo, Lương Tín Nhân lờ mờ tỉnh lại khỏi ngất, điều đầu tiên hắn mở mắt ra là cẩn thận nhìn lấy xung quanh, hắn nhớ rằng trước khi ngất, hắn đã đón lấy đòn đánh của Thái Nhất, nhưng hiện tại vẫn còn sống đây, nên không khỏi nghi ngờ.
Nhìn xung quanh, Lương Tín Nhân liền thấy Thái Nhất đang nằm trên mặt đất, trên người không còn một chút khí tức nào.
Lương Tín Nhân mang theo cánh tay gãy đứng lên, đi tới chỗ Thái Nhất, hắn không khỏi bất ngờ, Thái Nhất bị một thứ gì đó đánh xuyên lồng ngực dẫn tới c·ái c·hết, nhưng xung quanh lại không có một ai, trừ cái đó bên cạnh hắn là Ấn Ngọc.
"Thứ này vẫn còn nguyên? Ăn lấy cú đó mà không nát, quả nhiên đồ tốt." Lương Tín Nhân cười cười nói.
Vừa thoát khỏi c·ái c·hết, Lương Tín Nhân cảm thấy bản thân thật may mắn.
"Giờ thì, nên làm gì với thứ này? Hấp thu lấy khi trên này ư? Thứ này thật sự có thể hấp thu lấy ư? Hấp thu vào có bị nổ c·hết không?" Lương TÍn Nhân trong đầu nghĩ ra một đống câu hỏi, nhưng những câu hỏi này không ai trả lời cho hắn.
"Theo như tờ giấy có ghi thì thứ này có thể giúp ta đề thăng tu vi, vậy thì chỉ có thể thử lấy, nếu như có thể hấp thu thì ta sẽ tiến tới Luyện Khí Tứ Đoạn, cũng như tiến vào luyện cốt sơ kỳ, cánh tay của ta có thể hồi phục ngay lập tức."
Lương Tín Nhân cầm lấy Ấn Ngọc và ngồi xuống, tiến vào trạng thái tu luyện.
Hắn vận dụng Thiên Vương Tạo Hóa quyết để hấp thu lấy thứ năng lượng này, nguồn năng lượng này sau khi tiến vào bên tron cơ thể Lương Tín Nhân, nó đi theo mạch máu đi một vòng khắp cơ thể Lương Tín Nhân, các mạch máu trở nên bành trướng cực hạn, do nguồn năng lượng này thật tinh thuần, còn tinh thuần hơn khí thạch lúc trước hắn nhận được.
Sau khi mạch máu đạt đến giới hạn, nguồn năng lượng thẩm thấu qua nó sau đó tiến sau vào chỗ xương cốt, bao bọc lấy khung xương, dần dần lan ra khắp xương bên trong cơ thể.
"Ớn lạnh tới tận xương tủy." là thứ có thể miêu tả lấy Lương Tín Nhân hiện tại.
Nguồn năng lượng liên tục lấy bồi dưỡng xương cốt, cánh tay gãy của Lương Tín Nhân cũng đã hết đau, và đang có dấu hiện lành lại, năng lượng êm dịu giúp Lương Tín Nhân nối lại các mảnh vỡ xương tay với nhau.
Một lúc sau mới hoàn toàn phục hồi.
Nguồn năng lượng vẫn còn tiếp tục bồi dưỡng xương cốt, đến lúc này Lương Tín Nhân hoàn toàn bước vào Luyện Khí Tứ Đoạn, Ấn Ngọc bên trên năng lượng bị ảm đạm đi không thiếu.
Lương Tín Nhân tính tiếp tục hấp thu lấy thì bỗng nhiên lúc này xuất hiện tiếng nói.
"Tiểu tử, ngươi dừng lại cho ta."
"Ai?" Lương Tín Nhân cảnh giác đứng lên nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bất kì ai xung quanh.
"Chả lẽ ta tẩu hỏa nhập ma." Lương Tín Nhân nghi ngờ nói thầm.
"Tiểu tử ngươi nghe thấy ta nói không." Tiếng nói lại lần nữa vang lên
"Là ai? mau xuất hiện đi." Lương Tín Nhân tiếp tục hô, nhưng lại không có ai.
Lúc này trong tay hắn Ấn Ngọc bỗng nhiên rung lắc, sau đó bay ra khỏi tay hắn lơ lửng ở giữa không trung.
"Thứ này còn biết bay." Lương Tín Nhân bất ngờ thốt ra.
Trên Ấn Ngọc lúc này bỗng nhiên xuất hiện lấy khói mờ, dần dần xuất hiện lấy một thân ảnh, người mặc long bào, đội mũ nhìn như hoàng đế xưa đang nhìn lấy Lương Tín Nhân