Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 39: Ấn Ngọc Triều Nguyễn




Chương 39: Ấn Ngọc Triều Nguyễn

“Không cần cảm thấy lạ, mặc dù ta không có công lớn, nhưng lại có một anh lớn, hắn đã lén lút dạy cho ta chiêu này.” Thái Nhất giải thích.

“Lại đến, để ta nhìn xem các ngươi tuyệt kỹ mạnh thế nào!!” Đỗ Hoàng nói

Thế là cả hai lại tiếp tục lao vào nhau mà đánh, Đỗ Hoàng cứ lao lên đánh là Thái Nhất lại tiếp tục biến mất, sau đó hắn lại xuất hiện để đánh trả, Đỗ Hoàng lại lần nữa phải phòng thủ, cả hai cứ như thế đánh qua đánh lại, không phân định được thắng thua, chỉ có khiến Đỗ Hoàng thương càng thêm trọng hơn.

Phía bên ngoài những người khác nhìn thấy hai người như vậy cũng ngỡ ngàng.

“Các ngươi có thấy chiêu vừa rồi tên kia dùng không?”

“Có, quả thật là âm tàn.”

“Ta mà dính phải chiêu đó thì chầu ông bà chắc luôn.”

……

Cả đám người cứ đứng đó mà nghị luận, không tham gia bất cứ ai.

Một phía khác, Tiểu Tổ 49 và Nhánh 3 đang ở thế giằng co, số lượng bù lấy chất lượng nên không ai có t·hương v·ong, Tiểu Tổ 49 cứ lao lên là Nhánh 3 lại cứ né tìm lấy thời cơ phản công, do không có Đoạt Lang giống như Thái Nhất nên Nhánh 3 chỉ có đánh chay và dùng một vài quyền pháp cơ sở để ra chiêu.

Trốn một chỗ Lương Tín Nhân thì vừa chú ý lấy đánh nhau vừa chú ý lấy đỉnh bậc thang, hắn đang chờ đợi thứ được ghi trong tờ giấy xuất hiện.

Lúc này, quả cầu sáng phía trên bắt đầu dao động, một nguồn năng lượng khổng lồ từ trong đó phát ra, dần dần trên vòng tròn xuất hiện lấy những vết nứt, theo thời gian vết nứt càng ngày càng lan rộng ra, cuối cùng lan hết quả cầu.

Ầm!!

Quả cầu sáng bị phá vỡ, năng lượng bên trong bắn ra bốn phía, làm cho căn phòng dưới này rung lắc dữ dội.

Tất cả mọi người bị hiện tượng đó làm cho dừng lại, đến cả Thái Nhất cũng Đỗ Hoàng cũng dừng lại mà chú ý tình huống bên trên.

Sau khi quả cầu sáng p·hát n·ổ, từ trong đó xuất hiện lấy một khối lập phương nhỏ, phía trên có tượng rồng, phía dưới có những chữ hán cổ.

“Là nó, Ấn Ngọc Triều Nguyễn.” Thái Nhất kích động nói.

Phía bên Tiểu Tổ 49 không ai nói gì, chứng tỏ thứ này là đúng.

“Quả thật là nó.” Trốn ở sau cột đá, sau khi nghe thấy Thái Nhất nói cũng bất ngờ.



Trong bức thư hắn nhận được ở trên bàn, trong đó có ghi: Trung tâ·m h·ội tụ 3 Dinh, 9 giờ, Ấn Ngọc Triều Nguyễn, tăng tu vi.

Mặc dù trong tờ giấy cứ ghi vậy nhưng Lương Tín Nhân chưa hoàn toàn tin lấy, nhưng giờ đây hắn đã tin.

Nguồn năng lượng phát ra từ Ấn Ngọc Triều Nguyễn phát ra đều khiến cho mọi người có cảm giác thèm khác.

Trong khi mọi người còn đang nhìn lấy Ấn Ngọc thì tự dưng có người di động, từ trong đám người, một người có tu vi tứ đoạn phi tốc lao lên, nhanh chóng c·ướp lấy Ấn Ngọc, mấy người khác thấy vậy cũng nhanh chóng lao lên.

Nhưng khi người kia đang lao lên thì sau lưng hắn bỗng xuất hiện lấy người, người này là Thái Nhất.

“Đoạt Lang.”

Ầm!!

Người kia do tu vi chỉ có tứ đoạn nên khi Thái Nhất ra chiêu, hắn không thể phản ứng kịp, bị dính lấy một đòn đánh, người kia liền b·ị đ·ánh bay về phía sau, đập mạnh vào vách tường, khi ngã trên đất đã thoi thóp, v·ết t·hương sâu tới tận xương, khó lòng mà phục hồi.

“Thứ này không phải thứ mà các ngươi nên đánh chủ ý.” Thái Nhất âm trầm nói.

Những người khác thấy người kia ăn một cú chỉ còn thoi thóp cũng ngừng lại ý định trong đầu, mặc dù không phục nhưng không còn cách nào khác.

Lương Tín Nhân lúc này cũng dừng lại, không phải nói người kia ăn một cú đã thoi thóp, nếu là hắn thì chắc chắn sẽ ngủm, vì vậy Lương Tín Nhân vẫn đứng đó, đợi lấy thời cơ.

“Lên ngăn cả bọn hắn lại, ta lên lấy Ấn Ngọc.” Thái Nhất ra lệnh cho đồng bọn, rồi hắn bắt đầu phi tốc lên trên.

“Thứ này liền nhờ một trong các vị.” Đỗ Hoàng quay đầu lại nói với hai người áo đen cùng phe.

Người đằng sau nghe vậy liền gật đầu rồi một trong hai người cũng phi tốc lên.

Thái Nhất lên gần tới nơi thì bị người áo đen chặn lại, cả hai giao thủ với nhau, Thái Nhất liên tục dùng lấy Đoạt Lang để đánh với người áo đen, nhưng người áo đen cũng không kém né tránh lấy tất cả đòn t·ấn c·ông của Thái Nhất.

Thái Nhất thấy đòn đánh của bản thân không hề trúng đối phương liền lập tức nổi giận, có thể đánh ngang hàng với Đồ Hoàng là do tên kia đã b·ị t·hương, mà người trước mắt hắn lại không bị.

Do tức giận, máu dồn lên não nên Thái Nhất không khống chế được khí tức trên thân, trong lúc ẩn tàn thì trên thân tản ra khi tức, làm lộ vị trí của hắn.

Người áo đen chớp lấy thời cơ, liền giáng lấy một chưởng về phía Thái Nhất.

“Huyền Liên Chưởng.”



Thái Nhất bị dính Huyền Liên Chưởng liền lập tức thoát khỏi ẩn tàn, b·ị đ·ánh lui về phía sau, miệng phun lấy máu, khí tức r·ối l·oạn.

“Không ngờ một chưởng toàn lực của tu vi lục đoạn lại mạnh vậy.” Thái Nhất nói.

Sau khi người áo đen đánh lấy Thái Nhất liền cũng lập tức phi lên chỗ Ấn Ngọc.

Phía dưới, Đỗ Hoàng đang đánh nhau thì cảm thấy có gì đó không ổn, hắn cẩn thận tính toán lại quân số bên địch thì chỉ thấy có 7 người tổng cộng, thiếu mất một người.

“Không ổn.” Đỗ Hoàng thầm nghĩ rồi lập tức nhìn về bên trên nói lớn: “CẨN THẬN!”

Nhưng đã trễ, người áo đen sau khi tiến tới Ấn Ngọc, cả người kích động, tay vươn ra tính lấy, thì sau lưng xuất hiện lấy người.

Đó là Vũ Phước, Vũ Phước sau khi thấy Thái Nhất rơi vào hạ phong thì hắn cũng lui về đằng sau, thân ảnh di chuyển nhanh, nhanh chóng biến mất, ẩn tàn lấy khí tức, âm thầm đi theo phía sau người áo đen, cho đến lúc người áo đen tính lấy Ấn Ngọc, thì lúc đó là người đó lộ ra sơ hở, Vũ Phước dồn hết sức lực, tu vi ngũ đoạn, đánh lấy một quyền đến sau lưng người áo đen.

Người áo đen cũng hoàn toàn bất ngờ, mặc dù nghe lấy Đỗ Hoàng nhắc nhỡ, nhưng mọi thứ đã chậm, người áo đen dính lấy một quyền và rơi xuống dưới.

Vũ Phước chớp thời cơ cầm lấy Ấn Ngọc, nói: “Thứ này chúng ta xin phép.” xong hắn liền lần nữa dùng thân pháp biến mất.

Người áo đen tỉnh lại đứng lên tính lao về phía Vũ Phước liền bị Thái Nhất chặn lấy.

“Vũ Phước giỏi lắm, giờ thì rút đi.” Thái Nhất miệng nói.

“Tìm và ngăn hắn lại.” Đỗ Hoàng rống lên.

Đang di chuyển qua lại nhanh chóng để ẩn giấu Vũ Phước nghe vậy liền cũng lập tức muốn đi.

Nhưng lúc này tình huống lại lần nữa phát sinh, Vũ Phước bỗng nhiên hiện thân và rơi xuống.

Ầm!!!!!!

Mọi người thấy vậy liền cũng làm lấy lạ, trong đó có Đỗ Hoàng và Thái Nhất, vì cái gì Vũ Phước lại tự nhiên rơi xuống, nhưng điều này cũng chỉ có Vũ Phước biết.

Vũ Phước sau khi rơi xuống, trên lưng b·ị đ·ánh lấy cho máu thịt bê bét, liền giận dữ, ánh mắt đầy sát ý nhìn lấy người đang rơi xuống đất nói: “Là ngươi, ngươi không c·hết.”

Đúng vậy, người xuất hiện là Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân trốn lấy sau cột, chứng kiến hết tất cả mọi thứ xảy ra, cho đến khi thấy Vũ Phước xuất hiện giành lấy Ấn Ngọc rồi biến mất, Lương Tín Nhân liền cẩn thận cảm nhận lấy khí tức của Vũ Phước, sau khi phát hiện Lương Tín Nhân liền dùng hết sức bản thân, vận dụng lấy Thiên Vương Tạo Hóa Quyết 18 thức _ thức thứ nhất, khí bắt đầu tập trung vào chân để hắn có thể đủ lực nhảy lên, sau đó cho khí vận chuyển theo mạch máu đi tới đùi rồi lên hông, ngực, cánh tay, và sau đó hội tụ tại nắm đấm, đấm về Vũ Phước trong lúc hắn đắc ý, sau đó lại thừa cơ Vũ Phước rơi xuống liền c·ướp lấy Ấn Ngọc.



“Sao ngươi có thể phát hiện được ta?” Vũ Phước tức giận hỏi lấy, hắn không có tiết lộ khí tức nhưng sao vẫn bị phát hiện.

“Ta không có phát hiện ra ngươi.” Lương Tín Nhân nói.

“Thế bằng cách nào?” Vũ Phước tiếp tục hỏi.

“Nhờ thứ này.” Lương Tín Nhân đưa ra Ấn ngọc ra phía trước và tiếp tục giải thích: “Ngươi có thể biến mất, ẩn giấu khí tức của bản thân ngươi, nhưng khí tức của thứ này thì người không thể.”

Vũ Phước lúc này mới cảm thấy bất ngờ, không ngờ chỉ vì cái thứ này mà hắn b·ị đ·ánh thảm thế này, đằng sau lưng bị một quyền của Lương Tín Nhân đánh cho trầm trọng, không thể đứng thẳng lưng lên được, khí tức bị tiết ra, dù bây giờ có dùng thân pháp cũng không thể hoàn toàn che giấu, vẫn có khả năng bị phát hiện.

“Bây giờ đến lượt ta hỏi, những người khác đâu rồi?” Lương Tín Nhân hỏi lấy.

“Đã c·hết.”

“Vì cái gì?”

“Còn vì cái gì nữa, tất nhiên là vì thứ kia rồi, nếu như bọn hắn c·hết hết thì số người không thuộc nhóm nào trong này sẽ giảm đi, khi đó bọn hắn thấy số lượng bọn hắn ít cũng sẽ không dám tiến lên mà tranh, chứ nếu để bọn hắn sống thì đến lúc đó hợp sức lại, dù không thắng nhưng vẫn có thể cầm chân bọn ta.” Vũ Phước cặn kẽ nói.

“Các ngươi đáng c·hết.”

“Không có cách nào, giang hồ phải có tranh đoạt và đổ máu, vì bản thân mạnh hơn.”

Lương Tín Nhân lúc này tiến lên, tính dựa vào sức bản thân đánh lấy tên này, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói.

“Sau lưng.” Người áo đen la lên.

Người áo đen trong một lúc không để ý đến thì Thái Nhất đã biến mất, có vẻ như hắn đang hướng tới Ấn Ngọc nên người áo đen nhắc nhở lấy.

Thái Nhất lúc này cũng xuất hiện sau lưng Lương Tín Nhân.

“Đoạt Lang.”

Lương Tín Nhân cũng chú ý lấy tình huống xung quanh, mặc dù c·ướp được Ấn Ngọc nhưng xung quanh toàn là người tu vi cao hơn hắn không thể chạy cũng không thể công, nên khi nghe thấy nhắc nhở, Lương Tín Nhân liền lập tức phản ứng lại, nhưng di tu vi thấp không thể tránh né, nên hắn chỉ có thể ngạnh kháng lấy.

“Đệ nhị thức.” Lương Tín Nhân vận dụng Thiên Vương Tạo Hóa Quyết 18 thức _ Thức thứ hai đón đỡ.

Khi cả hai chiêu thức v·a c·hạm vào nhau, cánh tay của Lương Tín Nhân bắt đầu muốn gãy, một là do tu vi thấp không thể chống lại phản phệ của chiêu thức, thứ hai là đối thủ tu vi quá mạnh.

“Không ổn, phải tìm cách trốn thoát.” Trong đầu Lương Tín Nhân thoáng lên ý nghĩ, hắn nghĩ tới thứ gì đó liền nghiên lấy thân thể.

-----------------------------------------------

Thân pháp có tốc độ đủ nhanh thì có thể biến mất, nếu cộng thêm ẩn giấu khí tức thì có thể khiến người khác hoàn toàn không thể nhận ra, còn chi tiết thì các chương sau sẽ biết