Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 3: Phòng Sách




Chương 3: Phòng Sách

Dành ra khoảng thời gian để đi về.

Đến nhà, khi mở cửa vào, như thường lệ hắn mở miệng nói: "Thưa mọi người con mới về."

Việc khi đi thì thưa khi về thì dạ là một phong tục của người Việt Nam đây, ở đây từ lúc nhỏ trẻ em đã được dạy thế, việc đó thể hiện việc lễ phép, lịch sự đối với mọi người xung quanh.

Khi hắn nói xong, từ trong bếp đi ra một phụ nhân, tướng mạo thoạt nhìn 44-45 tuổi, mặc một bộ đồ thường nhật. Đó là mẹ của Lương Tín Nhân - Trần Xuyến.

Bà nhìn về phía Lương Tín Nhân, miệng cười khẽ, nói: "Về rồi đó hả. Thế thì nhanh lên cất đồ rồi xuống ăn trưa.”

Bỗng một tiếng nói khác cất lên: "Nhớ kêu thằng em nữa, nó đang chơi ở trên lầu đấy."

Tiếng nói này không ai khác đó là cha của hắn, Lương Thừa Hưởng. Ông ấy đang nằm trường ươn ở trên ghế, chắc có lẽ việc làm hôm nay khá là mệt.

Gia đình của Lương Tín Nhân thì bao gồm 4 người, mẹ hắn làm cà phê, cha hắn sản xuất rượu, còn em hắn thì năm nay vào cấp hai. Gia đình hắn cũng không nghèo hay giàu, việc làm ăn của cha mẹ hắn đầy đủ cho việc nuôi hai anh em hắn đi học đồng thời chi trả cho sinh hoạt, còn dư lại một chút dành tiết kiệm.



Nghe thế hắn cũng dạ vâng gật đầu rồi đi lên lầu.

Lên tới lầu, Lương Tín Nhân thấy em trai hắn đang ngồi chơi máy tính, nói thật, nhìn thấy em hắn chơi máy tính, hắn cũng thấy thèm nhưng hắn biết hiện tại không phải là lúc.

"Tạm dừng đi rồi xuống lầu ăn trưa" Lương Tín Nhân nói vậy xong cũng đi dần xuống lầu.

Xuống lầu, hắn nhìn thấy mẹ hắn đã dọn xong đồ ăn lên bàn đầy đủ, chỉ còn chờ hắn và em hắn nữa thôi.

Bữa ăn trưa nay cũng là một bữa ăn thanh đạm đầy đủ dinh dưỡng.

Vừa ngồi xuống bàn, điện thoại bên cạnh hắn lại kêu lên tiếng tin nhắn. Nhìn sang, đó là tin nhắn của nhóm bạn hắn rủ hắn chơi đi điện tử. Thấy vậy, hắn nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, sợ cha mẹ hắn nhìn thấy mắng hắn. Mặc dù nhà hắn có máy tính nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục đi ra các quán điện tử ngồi chơi. Có thể nói đây là những khoảnh khắc thú vị của tuổi trẻ, khi ra quán cũng ta có bạn bè gần bên, chơi điện tử sẽ có cảm giác đông vui hơn việc ở nhà ngồi chơi một mình.

Lương Tín Nhân cầm điện thoại lên định nhắn tin đáp ứng, nhưng lúc này hắn lại chần chừ. Dạo gần đây hắn cảm thấy sức khỏe của mình dần dần đi xuống, đầu óc không được tỉnh táo, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ. Nên lúc này hắn đã từ chối lời mời của nhóm bạn mình.



Để điện thoại xuống, bắt đầu ăn trưa, vừa ăn hắn vừa suy tính cho những gì sẽ làm trong chiều này khi mình từ chối đi chơi.

"Này."

Một tiếng nói kêu vang lên, đó là mẹ của hắn gọi.

"Ăn thì tập trung vô mà ăn, đầu óc cứ nghĩ đi đâu vậy. Nếu ăn xong rồi thì qua bên phòng của ông nội, dọn lại phòng sách của ông đi."

"Phòng sách cổ ấy hả mẹ."

"Chứ phòng nào nữa. Lâu rồi không dọn để đó chất bụi lên khó ngửi."

Nghe tới đây Lương Tín Nhân cũng gần đầu đáp ứng.

Sau bữa trưa, hắn ghé sang nhà bà nội xin chìa khóa phòng sách.

Nhận được chìa khóa, trong lúc hắn tính sang mở cửa thì bà nội của hắn khẽ nói: "Ông nội con trước khi còn sống hay tiến vào trong đấy đọc sách, có vài lần bà cũng vào xem thử, nhưng trong đó chỉ toàn là sách với những chữ cái kỳ lạ, và những ký tự kỳ lạ. Nếu con thấy hứng thú thì mở xem thế nào, còn không thì cứ dọn xong để đó."



"Vâng bà" Lương Tín Nhân gật đầu trả lời.

Ông nội của hắn vừa mất vào năm ngoái, ông là một người hiền lành và thông tuệ, có sở thích sưu tầm đồ cổ mặc dù không biết gì.

Khi mở cửa phòng sách, từ bên ngoài có thể nghe thấy mùi vị của sách và mùi bụi, bên trong là những giá sách cao, chất đầy những cuốn sách, không những vậy, do có quá nhiều sách nên có những quyển sách được chất đống thành từng tòa núi ở dưới đất, bên trên bám những lớp bụi dày. Có vẻ như đã rất lâu rồi chưa có ai vào đây dọn lại.

Tiến vào bên trong, Lương Tín Nhân cũng bất ngờ trước những chòng sách thế này, lỡ miệng thốt ra:

"Vãi đạn."

Lương Tín Nhân cũng giật mình che lại miệng, nhìn sau lưng xem, sợ có người thân nghe được.

Giới trẻ hiện tại thì miệng khi thốt ra câu nói, không có một vài từ thô tục nào thì nó là lạ. Nhưng nó chỉ được nói ra khi đối diện với bạn mình còn bên người lớn thì thường thường là không dám.

Hắn tiến lên, thử cầm lên cuốn sách, phủi đi bên ngoài lớp bụi dày, mở sách ra hắn liền châu mày lại. Quả nhiên đúng như bà của hắn nói, bên trong là những chữ cái và những ký tự kỳ lạ khó hiểu. Nghĩ tới đây hắn cũng bỏ nó xuống và bắt đầu dọn dẹp.

Tốn khoảng chừng gần hơn 1 tiếng hắn mới có thể dọn sạch đống sách này, hắn hiện tại cảm thấy thật mệt mỏi.