Chương 38: Đoạt Lang
Quả nhiên trời không phụ lòng người, trong lúc Lương Tín Nhân sờ lấy dưới đất thì có đụng lấy được một tay nắm, nhưng tại sao lại là tay nắm? Lương Tín Nhân thử kéo tay nắm lên rồi kéo xuống vẫn không được, xong lại xoay lấy tay nắm, khi tay nắm được xoay các cơ quan bên trong cũng có động tĩnh, một mét vuông đất đó liền rơi xuống dưới, tạo thành một cái lỗ.
Rầm!!
Thì ra mét vuông đất đó cấu tạo như cánh cửa kho ngân hàng vậy, khi xoay các thanh chống bên trong nó liền lòi ra, ngăn chặn việc rơi xuống và ngược lại.
Lương Tín Nhân leo xuống lỗ đó thì xuất hiện trước mắt hắn lại là một đường hầm khác, rất tối được đóng bụi lấy, còn có cả mạng nhện xung quanh, có vẻ như nơi này đã không còn người dùng, bên cạnh cái lỗ còn có để lấy một cái thang.
“Hừm, đây có vẻ như là địa đạo để bọn họ đi lắp đặt cạm bẫy.”
Lương Tín Nhân dọc theo đường đi lên phía trước, ở đây đường đi có chút giống mê cung, nó được kết nối với các địa đạo của các cánh cửa khác nữa, mọi thứ ở đây rất an toàn.
Đi được một lúc sau, mọi địa đạo đều kết nối lấy tới một đường thang đi lên.
“Đây chắc là lối thoát.” Lương Tín Nhân đi lên cầu thang.
Lên tới cuối thì đường lại bị chặn ngang lấy, có vẻ như đây là cửa miệng ra.
Lương Tín Nhân muốn tiến lên phía trước để mở lấy cửa miệng, nhưng vừa đi tới thì hắn nghe được tiếng nói từ phía trên phát ra, Lương Tín Nhân cẩn thận, nhẹ nhàng di chuyển lấy cửa miệng để cho bên trên không phát giác.
Sau khi lên tới bên trên, Lương Tín Nhân đóng lại cửa miệng rồi thu liễm khí tức trốn lấy phía đằng sau cột đá.
Căn phòng này được thiết kế theo kiểu hình trụ tròn, xung quanh được chống lên bởi những cột đá, nơi đây khá rộng, ở giữa có những bậc thang hội tụ đi lên, phía trên đỉnh của bậc thang có một quả cầu sáng hội tụ lại tại đó.
Lương Tín Nhân sau khi trốn sau cột đá thì cũng cẩn thận nhìn lấy xem ai đang nói chuyện.
Đứng ở cửa Thanh Long thì có Đội Đặc Biệt Việt Nam, trên thân bọn hắn có lấy v·ết t·hương, nhưng hầu hết cũng chỉ là v·ết t·hương ngoài da không có vấn đề gì lớn, tiếp đó đứng bên cửa Bạch Hổ Tổ Tham Lang cũng vậy, đầy đủ tất cả thành viên, nhưng cho đến cửa Chu Tước thì số lượng người bên đó bị giảm bớt đi gần một nữa, và đặc biệt là ở cửa Huyền Vũ chỉ có lấy cái tên mà bắt hắn đi trước xuất hiện, những người khác thì không thấy đâu.
“Chuyện gì xảy ra ở đó?” Lương Tín Nhân nghi ngờ tự hỏi lấy.
“Ồ Đội Đặc Biệt các ngươi vẫn còn đông đủ à?” Lúc này nhóm Thái Nhất Lên tiếng nói.
“Hừ, các ngươi không c·hết thì cũng đừng mong chờ lấy chúng ta c·hết.” Đỗ Long khi thường nói “Ta xem ở nơi đây không gian thế này, các ngươi có thể chạy đi đâu.” nói xong cả đám chuẩn vận khởi tu vi chuẩn bị lao lên.
“Phải không, nếu như vậy trường hợp của các ngươi cũng giống như vậy a.” Thái Nhất cười nói
“Ngươi có ý gì?” Đỗ Hoàng nghi ngờ hỏi, đối phương chỉ có 6 người ngũ đoạn, bên hắn thì có 5 người lục đoạn và 2 người ngũ đoạn.
Trong lúc Đỗ Hoàng suy nghĩ về những gì Thái Nhất nói thì đâu đó sau lưng hắn, một người nhe răng cười lấy, cả người vận lấy tu vi, dồn sức về nắm đấm, phi thân nhanh chóng lao tới sau lưng của Đỗ Hoàng đấm ra.
Đằng sau lưng những người khác thấy vậy cũng liền bất ngờ, sau đó cũng lao lên vừa liền hô to lên: “Đội trưởng, CẨN THẬN.”
Đỗ Hoàng nghe thấy tiếng hô của người đằng sau liên mau chóng quay người lại phòng thủ lấy, nhưng tốc độ của người kia lại trở nên nhanh hơn đã đến sau lưng hắn, đấm lấy Đồ Hoàng, rồi sau đó phi tốc lướt về phía Thái Nhất.
Đỗ Hoàng không phòng thủ được, thân bị ăn lấy một đấm từ đối phương, cơ thể lảo đảo lui lại, miệng phun ngụm máu, rồi ngẩng đầu lên nhìn lấy h·ung t·hủ.
“Là NGƯƠI…. Phạm Đăng!” Đỗ Hoàng hét lên. “Vì cái gì?”
“Không vì cái gì cả, ngay từ đầu ta đã thuộc bên này.” Phạm Đăng cười nói.
Đỗ Hoàng nghe vậy liền bất ngờ lấy.
Phạm Đăng người này từ lúc tiến vào tiểu đội 49 đã được 4 năm, là một người không nói nhiều, rất điệu thấp, kết thân với mọi người, tu vi cũng không cao, nên trong tiểu đội cũng xem như rất tốt người, với việc trước khi tiến vào Cục Đặc Biệt hay tiểu đội đều cần phải nộp lấy hồ sơ lên phía trên để phía trên tra khảo một cách nghiêm ngặt, khi được thông qua thì chứng minh rằng người đó hoàn toàn ổn, không cần phải phòng bị lấy, nhưng Đỗ Hoàng lại không ngờ vẫn có người thuộc tổ chức khác lẫn vào bên trong được, ví dụ như Phạm Đăng trước mắt.
“Thì ra ngươi là người đã đưa tình báo cho bọn hắn.”
“Đúng vậy.” Phạm Đăng gật đầu.
“Phạm Đăng chúng ta không ngờ ngươi lại là người như vậy.” Các tiếng chất vấn từ tiểu tổ 49 vang lên
…………………………….
“Ha Ha, thế nào Đỗ Hoàng, giờ thì xem ai mới là cá nằm trong thớt.” Thái Nhất cười cười nói.
“Hừ, cũng chỉ là các ngươi thêm lấy một người tu vi ngũ đoạn thôi.” Đồ Hoàng trầm giọng nói.
“Thêm một? Không, không, không phải là thêm 3.”
“Ở đâu nữa?” Đỗ Hoàng âm trầm hỏi lấy.
“Ở đây.” Lúc này có hai tiếng nói đồng thanh phát ra.
Mọi người nhìn theo tiếng nói thì phát hiện nó được phát ra từ cửa Chu Tước và cửa Huyền Vũ, hai thân ảnh bước ra, trên thân tản ra khí tức của luyện khí ngũ đoạn di chuyển về phía Thái Nhất.
Một người trong đó Lương Tín Nhân nhận biết, đó là người đã bắt lấy hắn tiến lên trước.
“Thì ra hắn là Tổ Tham Lang.” Lương Tín Nhân âm trầm nói, nói thật hắn vẫn cay thằng này, không không đi chỉ lấy hắn, xem nữa làm hắn m·ất m·ạng, may là số hắn chưa hết.
Đỗ Hoàng nhìn thấy một người đi ra từ cửa Chu Tước không nói gì, nhưng từ cửa Huyền Vũ chỉ có một người đi ra, mà người này lại là người của Thái Nhất khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên, đường đi khắp nơi là cạm bẫy việc đi một mình vượt qua là không thể nào.
Đỗ Long nghi ngờ hỏi: “Ngươi một mình đi ra là không thể nào? Những người khác đâu?”
“Những người khác? À, ngươi nói bọn ngu đấy sao. Đã c·hết hết rồi.” Tên kia cười nói.
“Ngươi…”
“Hoàng đồng chí, ta đây xin tự giới thiệu, ta là Vũ Phước, một thanh viên của nhánh 3 Tổ Tham Lang.”
“Còn ta là Ngọc Bình.”
“Ha Ha, thế nào Đỗ Hoàng, giờ thì chịu c·hết đi là vừa. Lên đi g·iết bọn hắn, nếu thành công, về tổ chức sẽ có khen thưởng.” Thái Nhất nói và lao lên.
“Chúng ta cũng động thủ.” Đỗ Hoàng nhìn đám người sau lưng cũng nói lên.
Cả hai lập tức lao vào nhau mà đánh, trận chiến 9vs6, với Thái Nhất đám người lấy 9 đánh với 6, mặc dù hơn nhau về người nhưng chất lượng bên đó lại không được tốt, bên Đỗ Hoàng thì mặc dù chỉ có 6 người nhưng có 5 người là luyện khí lục đoạn, trong đó có Đỗ Hoàng đã b·ị t·hương và một luyện khí ngũ đoạn, đủ bù lại để chống lại số lượng bên Thái Nhất.
Phía bên ngoài, những người khác còn không biết phải đang làm gì, cũng không thể tham chiến được, dù sao bọn hắn cũng chỉ là luyện khí tứ đoạn lao vào chưa kịp làm gì ăn một chưởng oẳng luôn thì lại oan uổng, đi đến đây để xem có cơ duyên hay không thôi, trâu bò đánh nhau cẩn thận ruồi muỗi c·hết.
Trốn ở sau cột Lương Tín Nhân thì đang nhìn lấy hai bên đánh nhau đôi khi ánh mắt cứ liếc liếc lên phía trên đỉnh bậc thang.
“Vẫn chưa tới lúc.”
Bên phía Đỗ Hoàng, vì để chiến đấu có hiệu quả, hắn quyết định bản thân đánh với Thái Nhất, còn những người còn lại thì đối với 8 người kia, chênh lệch tu vi có thể bù nhau bằng số lượng.
“Đến đây đi Thái Nhất, để ta xem thân pháp của ngươi nhanh, hay nắm đấm của ta nhanh.” Đỗ Hoàng khiêu khích nói.
“Người chắc không, ngươi đang b·ị t·hương đấy.” Thái Nhất giễu cợt nói.
“Hừ.” Đỗ Hoàng không nói gì mà lao lên.
Phía bên kia Thái Nhất thấy vậy cũng lao lên.
Đỗ Hoàng khí tức trong cơ thể bắt đầu kéo lên và di chuyển xung quanh cơ thể, sức mạnh bên trong dần dần bộc ra, với luyện khí lục đoạn thì tương đương với luyện cốt hậu kỳ nên xương cốt trong cơ thể Đỗ Hoàng rất cứng cáp, hắn đồn lấy khí vào trong tay rồi đấm tới Thái Nhất.
Thái Nhất bên này cũng không thua kém dùng lấy tu vi ngũ đoạn của bản thân thử ngạnh kháng lấy nắm đấm của Đỗ Hoàng, khi cả hai chạm nhau, không khí xung quanh dao động lấy bắn ra xung quanh.
Thái Nhất sau khi nếm thử một đấm thì cơ thể cũng lùi lại phía sau, khí tức bên trên hỗn loạn.
“Không ngờ với thương thế trên người mà ngươi lại có thể đánh ra được một quyền thế này. Lúc đầu ta tính chơi đùa lấy người nhưng có vẻ như là không được.” Thái Nhất nhìn lấy Đỗ Hoàng nói.
Đỗ Hoàng sau khi thấy một đấm của mình bị Thái Nhất chặn liền cũng khôn không thấy bất ngờ, với thương thế hiện tại hắn chỉ có thể phát huy ra được 7 thành thực lực đã vừa lòng, nghe thấy Thái Nhất nói vậy Đỗ Hoàng cũng trả lời.
“Từ đầu ta đã không có ý định đùa với người.”
“Thế thì tới đi.” Thái Nhất nói.
Đỗ Hoàng lần nữa lao lên, lần này hắn muốn dùng lấy toàn lực để g·iết tên này, khí tức trên cánh tay lập tức bùng nổ, gân xanh nổi lên, cực nhanh lao tới Thái Nhất.
Thái Nhất thấy vậy cũng chỉ cười đứng im một chỗ, đợi lấy Đỗ Hoàng tiến tới, thân thể hắn lập tức biến mất lấy.
Đỗ Hoàng đòn đánh bị hụt, cơ thể theo quán tính đánh vào vách tường.
“Thật phiền phức thân pháp.”
Lúc này Thái Nhất xuất hiện sau lưng Đỗ Long, tay tạo thành dáng móng vuốt, vụt về phía lưng Đỗ Hoàng.
“Đoạt Lang.”
Đỗ Hoàng nghe thấy tiếng nói phát ra từ phía sau lưng liền lập tức tránh né sang một bên, nhưng do tốc độ phản ứng không kịp vẫn bị dính đòn ở cánh tay trái, v·ết t·hương không sâu, nhưng lại hạn chế sức mạnh của Đỗ Hoàng.
“Ngươi học được Đoạt Lang?” Đỗ Hoàng bất ngờ nói, Đoạt Lang là tuyệt kỹ của Tổ Tham Lang chỉ những người có công lớn với Tổ mới mới có thể nhận và học lấy.