Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 37: Vì Ngươi Chỉ Tu Vi Tam Đoạn




Chương 37: Vì Ngươi Chỉ Tu Vi Tam Đoạn

Lương Tín Nhân cũng chọn lấy cho bản thân Huyền Vũ Môn rồi cũng đi vào theo, Huyền Vũ Môn lúc này có tổng cộng 11 người.

Đi được một lúc vẫn không có chuyện gì xảy ra, người đi đầu tiên liền chạy lên phía trước cười nói: “Ta cứ tưởng cơ duyên lần này sẽ có nguy hiểm gì đó, nhưng có vẻ ta đã đoán nhầm, ha ha.”

Cạnh!

Cứ thế tên đó vừa đi vừa cười lấy, lúc này chân hắn bỗng nhiên thụt xuống, tên kia nhanh chóng dừng lại, cảnh giác nhìn lấy xung quanh, 10 người còn lại đi đằng sau hắn thấy hắn hành động như vậy cũng nhìn lấy xung quanh, nhưng mọi thứ lại không có gì xảy ra, tên kia liên thở nhẹ một cái, muốn tiến lên phía trước thì khối đá ở trên trần hầm rơi xuống chỗ hắn, tên kia cũng phát giác ra được định nhảy lui về phía sau, nhưng khi hắn nhảy lui lại thì phía sau trần hầm mọc ra những cái cọc theo hình vòng cung rơi xuống chặn lấy đường lui của tên kia.

Tên kia trong khi lui lại không để ý đến sau lưng, liền bị những cái cọc đâm xuyên qua, rồi tiếp tục theo hình vòng cung đâm thẳng lên trên trần.\

Ầm!!!!!

Phía sau đám người cũng bị thứ diễn ra trước mắt làm cho bất ngờ, vì mọi thứ chỉ như một cái chớp mắt, mới đây người đó còn cười nói, nhưng mười giây sau thì người đó đ·ã c·hết.

Tê~~~

Cả đám hít lấy một hơi lạnh, dù thế nào đi nữa thì vẫn nên cho bản thân một tia cảnh giác.

“Có vẻ như mọi thứ không đơn giản như chúng ta nghĩ.” Một người nói ra suy nghĩ của mình.

“Giờ thế nào? Ai sẽ đi trước?” Câu hỏi này sau khi hỏi ra liền không ai nói gì vì không ai muốn c·hết, một mảnh im lặng bao chùm lấy mọi người.

Không biết lúc này từ đâu trong nhóm liền có tiếng nói xuất hiện “Hãy để tên này lên trước.” người đó chỉ lấy Lương Tín Nhân.

Mọi người xung quanh nhìn lại.

Lương Tín Nhân thấy bản thân bị chỉ cũng liền bất ngờ, tay chỉ lấy mình nói: “Ta? Tại sao lại là ta?”

“Vì ngươi chỉ luyện khí tam đoạn, mà tất cả mọi người ở đây đều luyện khí tứ đoạn, nên người là người thích hợp nhất.” Tên kia không có lý lẽ nói.

Nhưng mọi người xung quanh lại thấy thuyết giáo của tên kia cũng không hề sai, tại giang hồ kẻ yếu phải nghe kẻ mạnh, trừ khi kẻ yếu có thể chứng minh bản thân mình là mạnh nhưng trường hợp đó không tính tại đây khi mà mọi người đều đồng ý với quyết định đó.

“Người không cần phải từ chối. Tại vì ngươi không có quyền đó.” Tên kia nham hiểm cười lấy nói với Lương Tín Nhân.



Lương Tín Nhân nhìn thấy mọi người xung quanh cũng đồng ý với tên kia liền cũng không nói gì, chỉ đành gật đầu đi lên đằng trước, ai bảo hắn yếu nhớt chi, nếu như hắn có khả năng đánh lại tên kia thì không sao nhưng điều tiếp theo là nếu đánh bại tên kia xong thì làm gì nữa khi ở đây vẫn còn 9 người luyện khí tứ đoạn.

Lương Tín Nhân bước chân tiến về phía trước, đi qua người tên kia, tên kia vẫn đang cười và nhìn hắn với ánh mắt diễu cợt.

Lương Tín Nhân lướm lấy tên kia rồi không tiếp tục để ý đến hắn mà tiến lên đằng trước.

Lương Tín Nhân đi đến vị trí mà tên đầu tiên bị đập c·hết nhìn lấy xung quanh rồi tiếp tục nhìn về phía những cái cọc.

Nhìn lấy tên đầu tiên cơ thể b·ị đ·âm xuyên qua, máu vẫn còn đang chảy xuống, cơ thể xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ, các thứ trong cơ thể lòi ra, khiến cho Lương Tín Nhân cảm giác buồn nôn, nói thật đây là lần đầu hắn t·hấy x·ác c·hết, trước đó lần đánh nhau chỉ có rơi vách sống c·hết không rõ, lần này hoàn toàn là xác c·hết.

Lương Tín Nhân cố nhịn lại cảm giác trong lòng chuyển tầm nhìn, nhìn về khối đá và cái cọc lập tức hắn liền phát hiện được một thứ.

“Tên kia, nhanh chóng đi đi, đứng đó nhìn gì nữa?” Tên kia đằng sau lưng hối lấy.

Lương Tín Nhân không nói gì mà đứng lên đi về phía trước, đi được một lúc vẫn không có cạm bẫy tiếp theo xuất hiện, Lương Tín Nhân cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc này bỗng nhiên có tiếng phát ra.

Mọi người đi xong liền dừng chân lại, nhìn lấy Lương Tín Nhân xem thử lần này sẽ là cạm bẫy gì.

“Đến rồi.” Lương Tín Nhân nghĩ thầm.

Lần này cạm bẫy vẫn như trước, phía trên rơi xuống khối đá, Lương Tín Nhân rút lấy kinh nghiệm từ trên trước liền nhảy về phía trước tránh thoát, nhưng lần này cọc không phải từ phía sau mà từ phía trước cong về phía sau.

“Cái gì?” Lương Tín Nhân thấy vậy liền nhanh chóng lấy lại thăng bằng cơ thể để nhảy lùi lại phía sau, tránh né được cọc đâm, nhưng ngay lúc chân sắp chạm đất thì mặt đất bị tách ra, tạo thành một cái hố, không biết sâu bao nhiêu nhưng rất tối khi từ phía trên nhìn xuống.

“Liên hoàn trận.” Lương Tín Nhân lúc này chỉ nghĩ được như vậy, do chân không có chỗ để tựa để hắn bắn người thêm lần nữa nên Lương Tín Nhân bị rơi xuống dưới, nhưng may thay tay phải hắn vẫn còn có thể giữ được mép vách, nhưng lúc này một cỗ năng lượng bắn vào tay Lương Tín Nhân, cảm giác tê rát khiến tay hắn không còn lực, thả ra và rơi xuống.

Phía trên đám người kia thấy Lương Tín Nhân tự nhiên rơi xuống cũng bất ngờ, đáng ra hắn đã bám được vách thì có thể leo lên nhưng vì cái gì vẫn bị rơi xuống.

“Hmm, tên kia trước khi c·hết cũng phá được một bẫy cũng không tệ.” Tên đã chỉ lấy Lương Tín Nhân cười nói, xong hắn liền quay đầu lại nhìn đám người nói: “Các ngươi, ai sẽ lên trước đây?”

Mọi người thấy hắn nói vậy cũng thoát khỏi thất thần, lần nữa tập trung vào tên kia, không ai nói gì.



Thấy xung quanh không ai nói gì, tên kia liền đưa tay chỉ đại một người

“Thế thì ngươi đi.”

Người bị chỉ không phục nói: “Tại sao lại là ta? Sao ngươi không đi trước.” mọi người xung quanh nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, thay vì ngươi đứng đó chỉ người thì sao ngươi không tiến tới trước.

“Hừ, ngươi không phục đúng không.” Tên kia nói xong liền lao lên trước mặt người bị chỉ, đưa khí trong cơ thể tập trung lấy vào tay đánh ra một chưởng.

Người bị chỉ lúc này cũng bất ngờ, không ngờ rằng tên kia một lời không hợp lại muốn động thủ, do không kịp chuẩn bị hắn bị dính lấy một chưởng, cơ thể lui về phía sau, miệng phun ra một ngụm huyết, trọng thương.

“Ngươi… ngươi dám động thủ?” Bị nhận lấy một chưởng tên người kia nói

“Có gì không dám.”

“Các ngươi còn đứng đó nhìn gì mà không động thủ lại với hắn trước khi hắn lần nữa động thủ với chúng ta.” người kia liền nhìn về phía đám người sau lưng nói.

Đám người đó nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, nếu không diệt trừ tên này có thể tương lai hắn sẽ lại động thủ lần nữa, mọi người xung quanh vận lấy khí trong cơ thể chuẩn bị động thủ thì tên kia bỗng nhiên liên tiếng.

“Chờ đã.”

“Các ngươi hiện tại không phải đang thiếu người đi trước sao? Thế thì dùng hắn, dù sao hắn cũng trọng thương rồi, không giúp được gì nhiều. Nếu không mau chóng tiếp tục đi tới, chúng ta sẽ mất lượt tranh đoạt với các người khác.”

Dưới sự dụ dỗ của tên kia, cả đám bắt đầu cảm thấy cũng hợp lý liền dừng lại động thủ, cơ duyên a phải tranh thủ thì mới có được.

Người kia thấy mọi người không động thủ cũng có chút tức giận: “Ngươi… các ngươi..”

“Huynh đệ a, vì mọi người, ngươi hãy chịu thiệt thòi một chút a.”

“Các ngươi thật tàn nhẫn.”

“Không có cách nào, giang hồ mà, phải có n·gười c·hết người sống.”

“Được rồi, không cần nói nhiều, tiến lên đi.” Tên kia đi tới cười nói.

Người kia bị mọi người đối xử như vậy cũng không còn cách nào mà tiến lên.



Cứ thế đám người bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước.

Ở ba cửa khác Cục Đặc Biệt Việt Nam và Tổ Tham Lang cũng xuất hiện lấy cạm bẫy, nhưng Cục Đặc Biệt Việt Nam nhờ lấy tu vi cao, nhạy bén né lấy cạm bẫy, còn Tổ Tham Lang thì dựa vào tốc độ thân pháp mà né tránh như dễ như ăn kẹo, khác với Huyền Vũ các cánh cửa khác số lượng cạm bẫy nhiều hơn và liên hoàn hơn, lúc thì tên bắn, lúc thì giáo chọt, lúc thì xuất hiện lấy hố,.... Mặc dù đối với cả hai không tính là gì nhưng cũng có phần chật vật.

Về phía Lương Tín Nhân, sau khi bị rơi xuống dưới hố, Lương Tín Nhân dùng lấy tay trái bám vào các khe nứt trên vách, giữ lại không để bản thân tiếp tục rơi xuống, chỗ hắn cách miệng hố gần 6m, nơi đây xung quanh tối thui.

Cứ thế hắn treo lấy bản thân được 5 phút thì tay phải cũng hồi phục lại, hắn lấy tay sờ sờ lấy tường để tìm lấy chỗ bám lấy.

Sau lần tiến tới nhìn lấy tên đầu tiên c·hết Lương Tín Nhân nhận ra rằng các cơ quan ở đây không hề mạnh nhưng nó lại hoạt động hiệu quả dựa trên nguyên tắc đọc tâm lý và phản xạ của người bị hại.

Ví dụ như người đầu tiên bị g·iết là do phản xạ tự nhiên lui lại tránh khối đá rơi không để ý đến cạm bẫy, đến lượt Lương Tín Nhân, do chú ý đến người trước sẽ không lui lại mà là tiến về phía trước đồng thời mang theo cảnh giác, sau đó cho cọc rơi từ phía trước ra sau để đánh lừa lấy người lui vào cạm bẫy thực sự.

Nơi đây phía ngoài được làm kiên cố, nhìn như không một vết xước, nhưng bên trong cạm bẫy lại cực kỳ thô sơ và cũ kỹ nên tại Lương Tín Nhân rơi xuống, tay trái hắn vẫn mò thấy được vách để bám vào.

“Bây giờ thế nào? đi lên không được, đi xuống cũng không xong.” Lương Tín Nhân nói nhỏ.

Đi lên thì hắn sẽ lại bắt gặp đám người kia và sẽ tiếp tục b·ị b·ắt lại đi trước, đi xuống thì dưới đó là cái bẫy cọc.

Đắn đo chập hồi, Lương Tín Nhân quyết định theo vách tường mà từ từ leo xuống, hắn nghĩ rằng nếu như có người làm những cạm bẫy này, thì khi làm cái hố như vậy thì hắn sẽ xuống và lên như nào, xuống thì có thể dựa vào thang, nhưng với trần nhà chật hẹp thì tìm đâu ra được cái thang dài như vậy, nếu như là leo xuống rồi leo lên thì lỡ chật tay mà ngã thì như thế nào.

Vì vậy Lương Tín Nhân mới quyết định đi xuống, lần theo vách tường Lương Tín Nhân từ từ đi xuống dưới, mất một khoảng thời gian hắn mới tới đáy, Lương Tín Nhân từ túi lấy ra điện thoại chiếu sáng phía dưới.

Sau khi chiếu sáng, phía dưới xuất hiện những cây cọc nhọn chĩa lên phía trên, đầu nhòn được bọc lấy bởi một lớp sắt, khiến cho nó không bị mài mòn quá nhiều bởi thời gian.

Khoảng cách giữa các cọc có một không gian cố định, Lương Tín Nhân dựa vào nó mà đặt chân xuống dưới.

Vì để cho mọi thứ thuận tiện di chuyển Lương Tín Nhân vận khí lấy tay nắm thành quyền đánh về mấy cái cọc để cho bọn chúng nát đi.

Sau khi làm xong mọi thứ Lương Tín Nhân cẩn thận quan sát xung quanh để tìm lấy lối đi, nhưng xung quanh chỉ có tường không có lối đi.

“Chả lẽ dưới này không có lối đi. Chả lẽ ta đã nhầm.” Lương Tín Nhân thầm nghĩ.

Vì để chắc chắn rằng bản thân không có bỏ sót, lần này Lương Tín Nhân đi tới, cẩn thận đưa tay ra lục lọi lấy xung quanh vách, rồi tiếp lấy dưới đất.

“Đây rồi!”