Chương 36: Cục Đặc Biệt Việt Nam và Tổ Tham Lang
Người áo đen cũng như thế biến mất trong màng đêm, mọi chuyện diễn ra ở đây như một cái chớp mắt vậy, không ai thấy, không ai cảm nhận được, mọi người vẫn tập trung về phía khí tụ hợp.
Lương Tín Nhân cũng không cảm nhận được gì, chỉ có tiến nhập vào trong đám người.
“Các ngươi biết ở đây đang xảy ra chuyện gì không?” Một người trong đám đông hỏi tới, nghe vậy Lương Tín Nhân cũng ghé tai vào mà nghe.
“Không biết.”
Cả đám cũng lắc đầu lấy, không một ai biết cả, nhưng lúc này phía sau bỗng có người lên tiếng nói
“Có lẽ ta biết.”
“Người biết thứ gì?” Mọi người liền tò mò lấy tên này biết thứ gì mà lên tiếng.
“Vậy để ta hỏi trước các ngươi vài câu. Các ngươi thấy khí tụ ở các chỗ nào.”
“Tất nhiên là tại 3 Dinh rồi.” Một người khác nói.
“Vậy 3 Dinh này thuộc về ai?” Người kia lại tiếp tục hỏi.
“Thuộc về vị vua cuối cùng của triều đại nhà Nguyễn.”
“Vậy thì chuyện xảy ra ở đây liên quan tới triều Nguyễn a.” Người kia dương dương đắc ý nói.
Mọi người xung quanh nghe xong thì không nói gì, chỉ có một người đi đến đằng sau, nhấc chân lên đá vào đít người kia.
Người kia bị đá một phát té úp mặt xuống dưới, hồi sau mới ngửa đầu lên nói: “Tại sai đá ta?”
“Suy nghĩ này của ngươi mọi người đều đã đoán ra được từ trước, còn cần ngươi nói.” Mọi người xung quanh gật đầu lấy.
Lương Tín Nhân lẫn vào bên trong đám người cười trộm lấy.
Lúc này phía xa xa lại có 7 người đang tiến tới, 5 người trong đó có mang lấy quân phục, phía trên có huy hiệu hình con rồng vuốt nắm ngôi sao, còn 2 người thì trùm lấy kín người không có ký hiệu nhận biết, cả 7 người này tu vi đều rất cao, có thể là luyện khí tứ đoạn trở lên.
7 người này tiến tới sau đó cũng đứng yên không làm gì, rất có kỷ luật. Xong người đi đầu trong đó liền đứng ra đằng trước, miệng mở ra, giọng nói to dõng dạc đối với mọi người nói: “Xin mọi người hãy tránh ra, ta là Đỗ Hoàng, đội trưởng của tiểu đội số 49 thuộc Cục Đặc Biệt Việt Nam, thứ xuất hiện trong đó thuộc về quốc gia, xin mọi người hãy tản đi.”
Nghe thấy người kia nói Cục Đặc Biệt Việt Nam mọi người xung quanh liền trở nên coi trọng, người tu luyện sẽ bị chi phối bởi Cục Đặc Biệt Việt Nam, Tổ chức này tạo ra để nhằm chống lại những người tu luyện có tư tưởng p·hản đ·ộng hoặc lật đổ lấy nhà nước mà các tiền bối đi trước đã lập nên, đồng thời hạn chế, giá·m s·át lấy người tu luyện để cho bọn hắn không làm gì xấu.
Lương Tín Nhân bên trong đám người nhìn lấy những người này, liền cảm nhận được một số trong đám họ có phát ra một cỗ nhiệt khí, công chính liêm minh, nhưng có một số người trong đó lại hoàn toàn không có, kiểu như công việc này để bọn hắn lấy được tài nguyên vậy, không quan tâm gì nhà nước.
Lúc này Đỗ Hoàng nhìn về phía 2 người còn lại nói: “Xin mọi người hãy giúp đỡ trong công cuộc lần này.”
Một người áo đen trong đó liền nói: “Không cần khách sáo, đây là việc chúng ta phải làm.” Giọng nói phát ra là một giọng nữ dễ nghe, nhẹ nhàng.
“Ồ, thật náo nhiệt. Có thể cho chúng ta tham gia được không?” Một giọng nam từ phía ngoài truyền tới giọng nói có chút gượng, không phải người Việt Nam, rồi tiếp đó 6 bóng người lần lượt xuất hiện trước mặt đám người tốc độ thật nhanh, 6 người này đều mang mặt nạ che mặt, thân mang lấy một bộ đồ bó sát người, mang lấy bao tay có tiêu chí ác quỷ ngậm ngọc, đặc biệt là 6 người này tu vi không cao, chỉ có luyện khí tứ đoạn nhưng lại dám khiêu khích lấy Cục Đặc Biệt Việt Nam đám người.
Mọi người nhìn thấy 6 người này xuất hiện liền cảm thấy tò mò, không ai biết 6 người này là người nào từ đâu mà ra, nhưng bên phía Đỗ Hoàng lại trở nên cảnh giác lấy lập tức phái người bao quanh lấy.
“Các ngươi bọn đạo tặc này còn dám đến đây? Các người không sợ b·ị b·ắt ư?” Đỗ Hoàng gầm lên nói.
“Bị bắt? Chỉ bằng 7 người các ngươi, phải nói mặc dù đám người các ngươi tu vi cao hơn bọn ta, nhưng các ngươi có chắc rằng có thể bắt lấy bọn ta không?” Tên cầm đầu kiêu ngạo nói.
“Hừ, chưa đánh sao biết. Tấn công.” Đỗ Hoàng nói xong cũng lập tức hô tiến công.
Sau tiếng hô, 7 người liên lập tức phi tới 6 người kia, 6 người kia chỉ đứng đó khinh thường cười lấy, khi đòn t·ấn c·ông tới gần, 6 người đó mới động.
6 người đó ngay lập tức biến mất, khí tức trên thân cũng biến mất theo như rằng nơi đây chưa từng xuất hiện vậy, khiến cho đòn t·ấn c·ông của 7 người Đỗ Hoàng đều vỗ hụt.
Mọi người đang hóng lấy drama bên ngoài cũng bất ngờ lấy về thân pháp của 6 người này, tu vi tuy thấp nhưng thân pháp lại hoàn toàn rất nhanh, không để lại một chút dấu vết nào.
“Thật lợi hại thân pháp, có lẽ ta cũng nên học một vài môn thân pháp.” Lương Tín Nhân nghĩ thầm lấy, học một vài môn thân pháp có thể đề phòng lúc đánh không lại thì chạy trốn có cái dùng.
7 người sau khi vỗ hụt liền tập trung lại, đưa lưng về phía nhau cảnh giác lấy cảm nhận và nhìn lấy xung quanh, nhưng không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
“Thế nào? Đã chịu thua chưa, ha ha. Các ngươi đừng có cố nữa, đồ trong này lần này chỉ có thể dựa vào sức mà mỗi người a.” Giọng nói của tên cầm đầu vang lên xung quanh, không có vị trí cụ thể.
“Các người thuộc tổ nào?” Đỗ Hoàng hỏi lấy.
“Xin giới thiệu ta gọi Thái Nhất, người Trung Quốc, đội trưởng của nhánh 3 thuộc tổ Tham Lang.” Thái Nhất giới thiệu lấy bản thân.
“Tham Lang, tổ được sinh ra để c·ướp đoạt tài nguyên và bảo vật khắp nơi trên thế giới, tổ này thân thủ không mạnh nhưng thân pháp lại rất nhanh. Không ngờ tin tức của các ngươi lại nhanh đến vậy.” Đỗ Hoàng nói
“Không ngờ các ngươi lại hiểu nhiều như vậy. Vậy các ngươi còn muốn đánh nữa không, ha ha” Thái Nhất kiêu ngạo nói.
“Hừ, đợi đến ta cầm thấy được thứ đó thì xem các ngươi như thế nào c·ướp lấy, các ngươi tổ này thuộc về chiếm trước tiên cơ, khi không cầm tới đầu tiên thì các ngươi cũng như vô dụng.” Đỗ Hoàng khinh thường nói.
“Cái này thì các ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ cầm lấy trước các ngươi.” Thái Nhất đôi mắt chứa đầy tự tin nói.
Cả hai bên không ai thua ai nhìn chằm chằm lấy nhau, một bên thì cười nhìn, một bên thì âm trầm nhìn.
Lúc này bầu trời khí sau khi hội tụ về phía 3 Dinh liền lập tức di chuyển tập trung lại một chỗ, chỗ này là ở ngay vị trí mà Lương Tín Nhân và mọi người đang đứng, một cột khí từ phía trên trời giáng xuống mặt đất, mặt mặt đất bị cột khí đè ép lấy, mặt đất phía trên bị nứt ra, lộ ra một cái cửa đang nằm phía trên mặt đất, trên đó có ghi lấy chữ cái “Tất cả là của triều Nguyễn.”
Có vẻ như vị vua cuối cùng của Triều Nguyễn biết lấy thời thế đã hết nên đã tạo ra nơi này để cất giấu lấy bảo vật của triều đại, nhằm ngăn chặn lấy tranh đoạt, c·ướp b·óc của những thế lực khác.
Sau một khoảng thời gian, cánh cửa đã được đưa vào đủ khí, chữ viết bên trên cánh cửa hoàn toàn sáng lên, cánh cửa liền dần dần ở ra, mọi người xung quanh liên liền cảm thấy hồi hộp, mong đợi rằng bản thân có thể nhận được cơ duyên chính của lần này.
Sau khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, đằng sau đó tạo thành một cầu thang đi xuống.
Đỗ Hoàng sau khi thấy được cầu thang liền dẫn đầu đám người đi xuống dưới, hắn không muốn do chậm trễ của bản thân mà đánh mất lấy đồ của quốc gia.
Thấy đám người Đỗ Hoàng tiến vào, 6 người Thái Nhất cũng tiến theo vào bên trong, tiếp đó là những người còn lại, Lương Tín Nhân cũng lẫn theo mà tiến vào.
Bên trong cầu thang rất tối, mọi người liền dùng lấy điện thoại để chiếu sáng tầm nhìn, hết cầu thang thì trước mắt liền tạo thành một cái đường hầm thẳng tắp không nhìn thấy cuối do quá tối, ánh đèn không thể chiếu tới, tường xung quanh được dựng lên bởi một loại đá nào đó rất cứng cáp, dọc theo đường hầm thì có khảm lấy đá.
“Đó là Quang Thạch, một loại thạch hấp thu khí sẽ phát sáng cho đến khi bên trong nó hết khí. Mau truyền khí vào cho nó.” Đỗ Hoàng nói với người đằng sau.
Người sau nghe vậy liền đưa tay chạm lên cục đá truyền lấy khí vào bên trong, viên đá sau khi hấp thụ lấy khí liền cũng dần dần sáng lên, theo sau đó là dọc theo đường hầm cũng sáng lên theo, có vẻ như những viên đá này được liên kết với nhau bởi một cơ quan nào đó nên khi một viên sáng thì các viên khác cũng sáng theo.
“Đi thôi.” Sau khi mọi thứ xung quanh sáng lên Đỗ Long liền nói và tiếp tục tiến lên phía trước.
Đằng sau cả đoàn người cũng đi theo lấy, đi được một lúc thì trước mặt bọn hắn xuất hiện lấy bốn cánh cửa, cửa nào cũng như nhau, khác là phía trên có hình ảnh của tứ tượng (Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long) nhìn âm trầm khiến cho mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.
“Quả nhiên muốn lấy được nó không dễ dàng.” Đỗ Hoàng nhẹ nói: “Chia ra thôi, tới đây rồi thì phải nhìn vào vận may của mỗi người.” Nói xong Đỗ Hoàng cũng tiến vào Thanh Long Môn.
Thái Nhất đám người thì tiến vào Bạch Hổ Môn, đám người ở lại thì đang băn khoăn nên tiến vào cửa nào, hiện tại còn lại 2 cửa Chu Tước và Huyền Vũ, một lúc sau có người im lặng đi vào trong các cánh cửa, mấy người sau thấy như vậy cũng lần lượt theo ý niệm của bản thân mà tiến vào bên trong.