Chương 35: Thiên Sử
Tại trong thư viện, Huỳnh Vân nhìn thấy bầu trời như vậy cũng giật mình, hiện tượng thế này rất ít khi xuất hiện, nhưng hiện tại nó lại xuất hiện.
“Nơi hội tụ là Dinh Bảo Đại sao?” Suy nghĩ chập hồi lão liền trở nên kích động nói: “chẳng lẽ là nó.”.”Không biết tiểu tử kia giờ thế nào? Ta nên gửi cho hắn tin tức này.” Nói xong Huỳnh Vân liền lập tức biến mất, lần xuất hiện sau lại là bên cạnh phòng Lương Tín Nhân, tay viết lấy thứ gì đó rồi để lên bàn máy tính Lương Tín Nhân, sau đó lại trở về thư viện ngồi xuống, miệng nói nhỏ: “Đại ca yên tâm, ta sẽ hỗ trợ lấy tiểu tử này trưởng thành.”
Đơn Dương, Thánh Thất, một người đàn ông vội vàng chạy vào căn phòng, sau đó đến bên người người hội trưởng thì thầm nói.
Lúc sau người hội trưởng liền kích động, mọi người xung quanh thấy hắn như vậy cũng tò mò lấy.
“Mau nhanh chóng phái người tiến lên Đà Lạt, có dị tượng xuất hiện tại Dinh Bảo Đại cả ba nơi.” Hội trưởng lập tức nói ra.
Nhìn thấy hiện tượng như vậy Lương Tín Nhân không khỏi ngờ vực, miệng nói thầm: "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Đúng vậy a, mới nãy trời còn sáng giờ tự nhiên mưa." Ngồi bên cạnh Lê Hiền Hòa cũng nói lấy.
Có thể nàng không biết nhưng Lương Tín Nhân lại biết thứ này không phải là hiện tượng tự nhiên, với sự di chuyển và hội tụ đột ngột của khí thì đây có thể là sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hiện tại hắn vẫn còn phải đi học, không có thời gian để lo tới.
Lương Tín Nhân giờ này học trên trường là từ sáng cho tới chiều, sáng học lấy những môn bình thường, chiều thì ôn thi đại học.
"Nghe nói ngày mai là sinh viên các trường đại học xuống tới giới thiệu trường đấy." Lê Hiền Hòa nói về những việc ngày mai sắp có
"Ồ, thế thì đây cơ hội để anh tìm hiểu lấy các trường." Lương Tín Nhân cười đáp lại.
“Sao anh không học chung trường với em, trường em cũng có ngành đào tạo ngôn ngữ.” Lê Hiền Hoà nêu lên ý kiến của mình.
Lương Tín Nhân nghe vậy liền gượng cười, nàng nghĩ gì vậy hắn còn cần phải chăm sóc lấy cho Nguyễn Kiều Thương a, nếu học bên nàng thì lúc đó lấy đâu ra thời gian để chăm sóc Nguyễn Kiều Thương.
“Thế có cho ở chung không?” Lương Tín Nhân nghĩ tới điều gì đó liền cười đểu nói.
Lê Hiền Hoà liền đỏ mặt nhìn lấy xung quanh, phát hiện không ai nhìn nàng mới nhéo lấy Lương Tín Nhân miệng nhỏ nhỏ nói: “Được, nhưng đến lúc đó phải xuống xem nhà chung.”
“Được, ở chung nhà được rồi, trường thì để anh tìm khác.”
“Tại sao?” Lê Hiền Hoà thắc mắc lấy, đã ở chung lấy rồi mà sao lại không học chung luôn trường.
“À, tại vì anh thấy mỗi người cần một có không gian riêng tư, em cũng vậy, em cần lấy tiếp xúc đến nhiều người hơn, nếu như anh học cùng em thì lúc đó cả hai chỉ ở với nhau mà không có tiếp xúc với những người khác.” Lương Tín Nhân viện cớ nói.
Lê Hiền Hoà liền trầm tư lấy suy nghĩ, dạo gần đây sau khi quen lấy Lương Tín Nhân hầu hết thời gian trên trường nàng đều đi theo bên cạnh hắn, rất ít tiếp xúc với người khác, nhiều người cũng không tìm đến nàng mà nói chuyện nữa, việc nào ra việc đấy, nếu như nàng không thay đổi về sau có thể sẽ bị cô lập.
Sau khi suy nghĩ xong nàng nhìn lấy Lương Tín Nhân gật đầu nói: “anh nói cũng đúng.”
Thấy Lê Hiền Hoà như thế Lương Tín Nhân cũng nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng lừa gạt qua.
Sau khi Lương Tín Nhân học xong, ngoài trời vẫn còn đang tiếp tục mưa, trên trời khí vẫn đang tiếp tục lấy hội tụ, không lo được nhiều như thế Lương Tín Nhân liền tạm biệt mọi người trở về nhà.
Về đến nhà Lương Tín Nhân liền chào lấy mọi người rồi tiến về phòng hắn, vào trong phòng Lương Tín Nhân liền thay đồ lấy, trong lúc vô tình tay áo có hất lấy tờ giấy trên bàn máy tính, Lương Tín Nhân cúi người xuống nhặt lên, vừa nhặt hắn vừa nhìn lấy thứ bên trên, xong hắn liền trở nên bất ngờ, mắt cảnh giác nhìn lấy mọi thứ xung quanh nhưng không phát hiện gì.
Trốn trong bóng tối tên kia cũng lấy làm quái, vì cái gì Lương Tín Nhân đọc lấy tờ giấy xong lại trở nên cảnh giác thế.
Lương Tín Nhân sau khi đọc lại thứ trong tờ giấy ghi liền lập tức xé lấy nó, cầm nó xuống dưới đốt lấy, vì an toàn cũng như là bảo mật.
Sau khi Lương Tín Nhân ăn tối xong, hắn liền xin phép lấy cha mẹ đi ra ngoài, ra bên ngoài hắn mặc lấy một bộ đồ màu đen, cố gắng che hết mặt chỉ để lại mỗi con mắt, leo lên xe đi đến địa điểm trong tờ giấy ghi.
Trong tờ giấy không ghi gì nhiều chỉ ghi lấy địa điểm, thời gian cũng như là lý do.
Đến địa điểm được ghi, Lương Tín Nhân thấy xung quanh tập trung lấy rất nhiều người, người nào cũng chùm lấy mặt, có người đi một mình, có người đi thành nhóm, có thể đoán nơi đây đứng hầu hết là người tu luyện, một số thì tu vi cao, một số giống như vừa chạm tay tới, đều đến đây do cảm nhận được dị tượng.
Lương Tín Nhân cũng tiến lên gia nhập vào trong đám đó.
Lúc này trốn trong bóng tối đi theo Lương Tín Nhân cũng đi theo, nhưng hắn vừa tiến tới liền bị một người áo đen chặn lấy không thể tiến lên.
Người kia liền dừng lại, cảnh giác nhìn lấy người trước mặt hỏi lấy: “Ngươi là ai? Tự nhiên ngang cản đường ta.”
Người áo đen lại không trả lời mà nhìn về phía người kia nói: “Ngươi là ai? Sao lại theo dõi tiểu tử kia.”
Người kia luôn cảm thấy trường hợp này có chút quen thuộc, trước đây khi theo dõi lấy Lương Tín Nhân cũng đã từng bị người chặn lại hỏi như vậy
“Cái quái gì vậy? Chưa được một tháng bị chắn lại hai lần, hỏi đúng một câu như nhau. Tiểu tử kia có gì đặc biệt sao?” Người kia nghĩ thầm lấy.
“Ngươi liền nghĩ nhiều ta không có theo dõi tiểu tử kia.”
“Không chịu nói ư.” Nói xong người áo đen liền động thủ, thân thể hắn nhanh chóng lao lên như một mũi tên lướt về phá trước, lúc xuất hiện thì đã đứng trước mặt tên kia tay giơ ra nắm đấm, đấm thẳng về phía tên kia.
Người kia sau nghe thấy người áo đen nói, hắn cũng đã chuẩn bị ứng phó, quả nhiên người áo đen liền trực tiếp lao lên, xuất hiện trước mặt hắn đấm về hắn.
Người áo đen nhanh chóng dùng lấy hai tay đón đỡ lấy nắm đấm đấm tới, tuy đã đón đỡ lấy nhưng hắn bị lực phản chấn khiến hắn bị lùi ra phía sau 5-6 bước, rồi một lúc sau hắn mới lấy lại cân bằng đứng đó nhìn về phía người áo đen, mặc dù người trước mắt không mạnh bằng lão già lúc trước hắn gặp nhưng vẫn là mạnh hơn hắn.
Người áo đen thấy người kia đón đỡ lấy một đấm của mình cũng cảm thấy bất ngờ không khỏi khen ngợi: “Ồ, tại thành phố này có người có thể đỡ lấy một đấm của ta cũng rất ít, nay ngươi tính là một trong.”. “Cơ hội cuối cùng, nói đi ngươi là ai? Người như ngươi lại đi theo dõi lấy một tiểu tử luyện khí tam đoạn. Tổ chức của ngươi tên gì?”
“Ta không thể nói.” Người kia đáp.
“Thế thì ngươi đi c·hết đi.” Người áo đen trầm mặt nói xong, liền lần nữa lao lên, rồi xuất hiện ở phía sau lưng của người kia, tay vận lấy khí đấm ra.
“Ngọc Long Quyền.” Người áo đen nói lên.
Khí trên nắm đấm kết hợp với không khí xung quanh, gia tốc lấy tạo nên hình ảnh chân rồng cầm lấy viên ngọc, đấm thẳng về phía trước, lần này hắn ra là sát chiêu, để diệt sát người trước mặt.
Người kia thấy người áo đen ra tay không lưu thủ cũng chỉ có thể dùng hết thực lực của bản thân để đón đỡ lấy, nếu không hắn sẽ bỏ mạng tại đây, người kia liền đưa tay giơ lên song song đặt trước mặt, tụ lấy khí bao quanh đấy để tạo thành một lá chắn.
“Thiên Uẩn.” Người kia hét lên.
Ngay lập tức Ngọc Long Quyền v·a c·hạm vào Thiên Uẩn, khí của cả hai tiếp xúc mạnh tạo nên v·ụ n·ổ tại nơi giao thoa, không khí bị rung động mạnh, khí phân tán ra xung quanh.
Người kia sau cú đỡ, Thiên Uẩn mà hắn tạo ra cũng lập tức b·ị đ·ánh tan, mà Ngọc Long Quyền của người áo đen vẫn tiếp tục tiến tới, thấy như vậy người kia liền chỉ đành nhắm mắt lại chờ c·hết, không còn cách nào, người phía trước mặt quá mạnh, chỉ một đấm đã phá vỡ được Thiên Uẩn, tuyệt kỹ phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Nhưng khi nắm đấm đến gần trước mặt người kia, khí tức trên nó liền biến mất không thấy, thay vào đó chỉ là cú đấm bình thường đánh trúng người kia.
Người kia sau khi lấy lại tỉnh táo, thì nghi ngờ nhìn về phía người áo đen hỏi: “Tại sao dừng lại?”
Người áo đen lúc đưa ra Ngọc Long Quyền đã xác định g·iết lấy người trước mắt, nhưng tên này lại hét lên, tạo ra Thiên Uẩn phòng thủ lấy, Thiên Uẩn là kỹ năng phòng ngự mà đại ca hắn từng sử dụng nên hắn mới bất ngờ muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng quyền pháp đã đánh ra chỉ có thể làm phân tán khí bằng cách v·a c·hạm, phá vỡ Thiên Uẩn rồi cưỡng ép thu lại khí.
Khi người áo đen nghe thấy người kia hỏi thù hắn lại lần nữa hỏi ngược lại: “Thiên Uẩn? Ngươi có biết Lương Thành?”
Người kia nghe người áo đen nói tới Lương Thành cũng bất ngờ, tại Thánh Thất không ai không biết Lương Thành, người mà tại Thánh Thất địa vị chỉ thua mỗi hội trưởng, và rất hòa đồng với mọi người xung quanh.
“Biết.” Người kia nói.
“Nếu như ngươi biết Lương Thành và Thiên Uẩn thì chắc ngươi thuộc về Thiên Sử?” Người áo đen nói
Người kia nghe xong liền giật mình, Thiên Sử, cái tên này từ rất lâu rồi đã không còn ai biết đến nhưng người trước mắt lại biết, tên kia liền lập tức vận dụng tất cả tu vi, dù có c·hết cũng muốn lôi kéo theo người áo đen, không thể để cho người biết đến Thiên Sử còn sống lấy.
Thấy người kia vận dụng lấy tu vi, người áo đen cũng không lấy làm lạ, dù sao Thiên Sử hắn cũng biết không nhiều, vì để cho mọi việc không trở nên tồi tệ hơn, người áo đen liền móc trong ngực ra một cái phù hiệu rồi ném cho người kia.
Người kia thấy người áo đen ném cho phù hiệu cũng chụp lấy nhưng vẫn cảnh giác, nhìn lấy phù hiệu hắn cũng bất ngờ lấy, xong hắn ném lại phù hiệu cho người áo đen.
“Nếu là các hạ thì không có việc gì.” Người kia nói.
“Ngươi cũng trở về lại Thiên Sử đi thôi. Tiểu tử này ta là ta chăm lo cho hắn.”
Người kia nghe vậy cũng gật đầu: “Vậy thì ta xin cáo lui.” Rồi cũng biến mất trong màng đêm