Chương 34: Dị Tượng Nổi Lên
Sau một giờ, cả hai lại lần nữa nằm ra đó thở dốc, Lương Tín Nhân nằm một lát để hồi phục lấy rồi cũng bật dậy, đưa tay ra để lên đầu Lê Hiền Hòa xoa lấy, sau đó Lương Tín Nhân đi vào phòng tắm.
“Người ta nói chỉ có cày mệt trâu chứ sao lại có cày hư ruộng. Hôm qua 1 tiếng giờ lại 1 tiếng.” Đang nằm lấy Lê Hiền Hòa thầm nghĩ lấy.
Nàng không biết rằng sau khi tu luyện thể chất cũng như là thể lực của Lương Tín Nhân được tăng lên đáng kể, đồng thời nếu như khí trong cơ thể hắn vẫn còn thì việc để hắn mệt mỏi dường như là không thể, tuổi 18 huyết khí phương cương.
Trong phòng vệ sinh, Lương Tín Nhân đang để lấy nước vòi tắm dội lấy đầu, hiện tại hắn đang suy nghĩ về chuyện sau này, nếu như Nguyễn Kiều Thương mà phát hiện thì sẽ không xong, đối với hắn là người tu luyện sẽ không sao, nhưng người thường lại bị ràng buộc bởi hệ thống pháp luật nên nàng có lẽ sẽ không chấp nhận.
“Haizz. Chuyện này sẽ không dễ dàng.” Lương Tín Nhân nói thầm lấy.
Hiện tại chỉ có thể đi đến đâu hay đến đấy thôi, trường hợp tệ nhất thì hắn sẽ cố gắng tìm lấy một công pháp nào đó để cho nàng trở thành người tu luyện, lúc đó thì sẽ không sao nữa.
Suy nghĩ xong Lương Tín Nhân giặt lấy quần áo bẩn mà hôm qua lỡ ói vào, xong hắn lấy một chiếc áo tắm choàng thân thể, cầm theo đồ đã giặt đi ra khỏi phòng tắm.
Lê Hiền Hòa thấy Lương Tín Nhân ra khỏi phòng tắm, nàng cũng bắt đầu ngồi dậy để tiến vào, nhưng một cỗ đau đớn truyền từ phía dưới truyền lên khiến nàng không khỏi nhăn lấy mặt: “Không ngờ lại đau như thế.”
Lương Tín Nhân đang phơi lấy đố thì nghe thấy tiếng kêu phát ra, hắn liền quay đầu lại hỏi Lê Hiền Hòa: “Thế nào? Làm sao?”
“Làm sao nữa? Người ta nói là lần đầu mà không biết thương xót người ta.” Lê Hiền Hòa nhăn mặt tức giận nói.
Nói thật Lương Tín Nhân cũng nghe nói lần đầu của con gái thường rất đau nhưng hắn lại không nghĩ rằng nó sẽ đau đến vậy, Lương Tín Nhân khuôn mặt lúng túng nhưng miệng lại nói nhỏ: “Thế ai hồi tối la to nhất?”
Có lẽ như nghe thấy điều đó Lê Hiền Hòa liên đỏ mặt nói: “Anh hết thương người ta rồi.”
Chuyện hồi tối đã khiến cho hai người trở nên gần gũi nhau hơn, đồng thời việc xưng hô của cả hai cũng dần thay đổi lấy, như kiểu một cặp đôi vậy.
Lương Tín Nhân nghe thấy Lê Hiền Hòa nói vậy mặt liền cười đểu lấy nói: “Vậy hả? Vậy để anh mang em vào phòng vệ sinh tắm cho em nha.”
“Hứ, lưu manh.”
“Ngại ngùng gì nữa, dù sao thấy cũng đều thấy hết rồi, vợ chồng già cả mà.”
“Hứ, lúc trước bị đặt ngại ngại là xạo chứ gì?”
“Không, lúc đó là ngại thật, chỉ có thật quen mới biết bản thân anh chính là thế này.” Lương Tín Nhân nói lấy.
Ở trước mặt người lạ Lương Tín Nhân thường mang lại cho người đấy một cảm giác trưởng thành, chín chắn nhưng những người biết Lương Tín Nhân như Trường Vũ các loại thì lại khác.
“À mà, tay anh thế nào.” Lê Hiền Hòa thắc mắc hỏi lấy
Nghe tới câu hỏi đó Lương Tín Nhân lập tức đứng hình, bỏ mẹ, hăng quá quên mất rằng ta đang gãy tay: “À, thực ra tay anh khỏi từ hôm qua.” Lương Tín Nhân lúng túng nói lấy.
“Nhưng anh mới bó bột được một tuần mà, sao khỏi sớm thế được.”
Bỏ mẹ, tránh quả dưa gặp quả dừa: “À, nhà có thuốc đặc trị nên sớm đã khỏi.”
“Nhưng….”
“Thôi được rồi, em nằm tiếp ở đó đi anh gọi cho lũ bên cạnh xem tụi nó đã thức chưa.” Nói xong Lương Tín Nhân lấy điện thoại ra và gọi ngay cho Hoàng Sơn
“Alo, bên mày thế nào rồi?”
“Đã tỉnh, nhưng có vài thứ không ổn.”
“Chuyện gì?”
“Ói khắp nơi, dơ vãi đạn.”
“Đệt. Thế tụi mày xuống dưới kêu chủ nhà khách đi. Xong rồi qua kêu tao.” Lương Tín Nhân nói liền cúp máy, không thể để bọn này nói nhờ được.
“Thế nào?” Lê Hiền Hòa hỏi lấy.
“Đã dậy. Nhưng ói dơ.” Lương Tín Nhân nói xong lại lần nữa mở miệng: “Em cứ nằm tiếp đó anh sấy quần áo rồi xuống mua thuốc cho và đồ ăn cho.”
Thấy Lương Tín Nhân như thế quan tâm mình Lê Hiền Hòa cũng ngoan ngoãn nằm đó xem lấy hắn bận rộn.
Lương Tín Nhân nói lấy mua thuốc là thuốc tránh thai, mẹ hắn cứ nghĩ rằng Lương Tín Nhân chỉ làm một lần nên đưa có một cái cầm theo và hồi tối đã dùng lấy, buổi sáng là Lương Tín Nhân cũng không ngờ tới trường hợp này sẽ xảy ra nên cũng không có mua thêm, nói chứ hắn vẫn chưa có ý định làm cha sớm lúc này.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lương Tín Nhân trước khi ra cửa còn nhắc nhở lấy Lê Hiền Hoà gọi điện về cho gia đình việc tối qua không về cho đỡ lo.
“Trường hợp này không thể buộc vào việc uống rượu, bia hỏng việc chỉ có thể trách bản thân.” Lương Tín Nhân vừa đi vừa thầm nghĩ lấy .
Sau khi đi một vòng xung quanh Lương Tín nhân cũng tìm thấy tiệm thuốc, vào đó mua lấy thuốc dùng sau khi quan hệ, tiếp đó hắn đi mua lấy 2 tô hủ tiếu mang về.
Về đến nơi Lương Tín Nhân canh chừng lấy Lê Hiền Hòa để nàng hoàn toàn uống lấy thuốc, sau đó hắn mới bắt đầu cầm đồ ăn ra.
Trong lúc ăn lấy bữa sáng thì cửa phòng được gõ, Lương Tín Nhân đi ra mở lấy cửa thì trước mặt là đám bạn phòng bên, cả đám cũng đã gọn gàng lại như trước.
"Anh Lương, đi ăn sáng đi." Nguyễn Đức Trí rủ lấy Lương Tín Nhân.
"Tao đang ăn."
"Thế sao mày không mua cho tụi tao?"
"Hiền Hòa đem qua cho tao." Lương Tín Nhân nói dối lấy.
"Đù, ngon, hồi tối tao mặc dù ngủ nhưng có nghe thấy tiếng gì đó lạ phòng bên, cứ tưởng là mày."
Lương Tín Nhân nghe thế liền chột dạ, gượng cười nói: "Mày nghĩ nhiều rồi. Thôi, tụi mày đi ăn sáng đi, tao còn đang ăn dở."
"Thế thì tụi tao ăn xong cũng về luôn, đi một ngày rồi, không về nữa là tối nay tao ngủ ngoài đường."
"Được, sau Tết gặp lại." Lương Tín Nhân cũng chào tạm biệt lấy.
Thế là đám kia rủ nhau đi ăn sáng rồi đi về luôn, Lương Tín Nhân thì còn phải đợi lấy Lê Hiền Hòa ổn rồi mới có thể ra về lấy.
Đến chiều Lê Hiền Hòa mới có thể đi lại ổn thỏa được một chút, vì Lê Hiền Hòa biết Lương Tín Nhân tay đã lành nên hắn chở lấy nàng về rồi hắn sẽ lại bắt lấy xe ôm về.
"Thế nhé, vô nhà cẩn thận." Lương Tín Nhân đưa lấy Lê Hiền Hòa vô nhà cũng lập tức đi về.
Lê Hiền Hòa sau khi về nhà, nàng tiến vào trong thì có tiếng kêu lại: "Hòa, đi đâu giờ mới về thế?"
Người vừa lên tiếng là anh của nàng Lê Thái Bình, anh nàng từ sau khi trở về nhà từ hôm qua thì không thấy Lê Hiền Hòa ở nhà, chiều hôm nay mới gặp lại nên anh Lê Thái Bình mới hỏi.
Lúc này cũng có giọng nói từ trong bếp vang ra: "Hòa về rồi đó hả con." đó là giọng của mẹ nàng - Lê Chân Ngọc, rồi một người phụ nữ từ trong đó bước ra, dáng cao, khuôn mặt hiền từ có vài nét giống Lê Hiền Hòa khác mỗi chiều cao.
"Dạ con mới từ chỗ bạn về." Lê hiền Hòa nửa thật nửa láo nói.
"Thế thì lên chuẩn bị đi rồi xuống ăn tối."
Lê Hiền Hòa liền gật đầu lấy đi lên, bước đi của nàng có chút không được bền vững, phía sau Lê Chân Ngọc thấy vậy liền bất ngờ, tại nàng biết lấy thứ này dù sao nàng cũng là phụ nữ cũng như là mẹ của Lê Hiền Hòa, nên sự thay đổi của Lê Hiền Hòa không thể qua mắt được nàng. Lê Chân Ngọc chỉ có thể thở dài nói: "Lần sau mang đứa đó về nhà mẹ xem."
Đi ở phía trước Lê Hiền Hòa nghe vậy cũng chỉ gật lấy đầu, chuyện này xác định sẵn là bị phát hiện nên nàng cũng không nói gì, chỉ có Lê Thái Bình ngơ ngơ đứng đó.
Bên phía Lương Tín Nhân, tình cảnh cũng giống như vậy, khi Trần Xuyến nhìn lấy hắn với một ánh mắt hiểu rồi, Lương Tín Nhân cũng không phản bác như là gật đầu chấp nhận.
Rồi Thời gian cứ tiếp tục trôi qua, Lương Tín Nhân chỉ có việc sống rồi tu luyện cho tới lúc đi học, đến khi đi học, ngoài việc lên trường học lấy chuẩn bị ôn thi đại học, Lương Tín Nhân dành thời gian cho Lê Hiền Hòa, trong lớp mọi người nhìn thấy hai đứa bọn hắn quấn quýt như thế thì cũng không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra, còn lại thời gian Lương Tín Nhân dành cho tu luyện và gia đình cũng như là cho Nguyễn Kiều Thương, hắn cũng lấy cục bột ra, làm như tay đã lành.
Dưới sự giúp đỡ của trận pháp trong phòng sách Lương Tín Nhân mấy ngày trước đó đã đột phá đến Luyện khí tam đoạn, đồng thời khí tức của trận pháp trong phòng sách cũng đã biến mất từ giờ chỉ có tự bản thân tu luyện lấy, có vẻ với mỗi trận pháp dựa vào tài liệu thì thời gian sử dụng của nó cũng thay đổi.
Lương Tín Nhân cũng dành thời gian nhìn lấy một số công kích công pháp, nhưng ngoài thức thứ nhất hắn chỉ mới lĩnh ngộ sơ được thức thứ hai, thức thứ hai bên trong vì quá mạnh, có một lần thử vận dụng lấy Lương Tín Nhân có cảm giác xương cốt như bị nứt ra nên hắn chỉ có thể cưỡng ép dừng lại, hắn cũng tìm được phương pháp ẩn dấu và nhận biết khí tức, cũng may thứ này không khó nên Lương Tín Nhân vẫn học được rất dễ dàng.
Trong khoảng thời gian đó tại miền nam đất nước, liền xuất hiện nhiều lấy các cuộc điều tra bí ẩn, không cần nói cũng biết đây là thuộc tổ chức Thiên Nhãn.
Tại Đơn Dương, Thánh Thất, tại trong căn phòng vẫn là 6 người ngồi đó.
"Thế nào? đã tìm thấy người được chọn chưa?" Hội trường hỏi lấy xung quanh.
"Vẫn chưa, kể từ lần xuất hiện đó, người đó cứ giống như là biến mất vậy, không có chút khí tức nào."
"Haizzz, việc tìm lấy một người trong cả đám người đã rất khó nói chỉ là một người tu luyện, nếu như hắn không muốn xuất hiện thì không ai tìm thấy hắn." Hội trưởng thở dài nói.
"Thế đứa cháu của Lương Thành thế nào rồi?" Hội trường tiếp tục hỏi lấy.
"Vài ngày trước tên nhóc đó đã đạt tới cảnh giới luyện khí tam trọng."
Mọi người xung quanh nghe thế liền hít lấy một hơi
Tê~~
"Thật nhanh tốc độ tu luyện."
"Không phải, đó là nhờ Lương Thành để lại Trận pháp giúp đỡ." lão già bên cạnh nói.
"Nếu như là nhờ lấy điều đó thì không có gì là lạ khi tu vi tăng nhanh."
Một hôm đang trong lúc ngồi lấy bên cạnh Lê Hiền Hòa thì, hắn liền cảm nhận được bên trên bầu trời xuất hiện lấy một cỗ khí tức kỳ lạ đang di chuyển lấy về phía Dinh Bảo Đại I, đồng thời cổ khí tức này sau khi truyền tới Dinh I thì nó lại tiếp tục theo đường thẳng truyền tới Dinh II và Dinh III, bầu trời bắt đầu đổ mưa lấy.