Chương 33: Trong Phòng Xuân Quang
Bida là bộ môn được chơi trên một bàn trên mặt bàn phẳng hình chữ nhật với những bộ bóng rắn và gậy dài. Mục đích của trò chơi là người chơi ghi được nhiều điểm thông qua việc đưa bóng vào túi lưới hoặc thực hiện các cú chạm.
Người chiến thắng là người ghi được nhiều điểm nhất hoặc đạt được số điểm yêu cầu trước tiên. Tại Việt Nam, Billiard còn được gọi là bida hoặc bi a.
Lương Tín Nhân và mọi người sau khi đến quán bi a, nơi đây được thiết kế làm hai 3 tầng, tầng 1 là dùng để tiếp khách, tầng 2 không khí có chút náo nhiệt vì có rất nhiều người chơi lấy bi a ở đây, tầng 3 xung quanh được chiếu sáng bởi ánh sáng cam không yếu cũng không mạnh, vừa đủ để cho mọi người nhìn thấy lẫn nhau, tạo cảm giác chill cho người đến chơi và có thể thưởng thức lấy quang cảnh buổi tối xung quanh ở trên này.
Sau khi tiến vào, mọi người liền lần lượt chia nhau ra để chơi, bên thì chơi bi a lỗ, bên thì chơi lấy bi a 3 băng, cách đánh bi a của Lương Tín Nhân có phần thú vị, hắn phải để lấy cục bột lên trên bàn để làm lấy giá đỡ để thọc gậy, mọi người nhìn thấy hắn như vậy liền cười to lên.
Chơi được một lúc thì bọn hắn cảm thấy chán, liền tiến xuống tầng 1 gọi lấy mấy chai bia rồi cầm lên trên tầng 3 ngồi vừa uống vừa trò chuyện vừa ngắm lấy quan cảnh xung quanh.
Lúc này đây, Trường Vũ mặt mày say men liền hỏi lấy: “Tụi mày quyết định được đại học chưa?”
“Tao chưa.”
“Tao rồi, Đại học XXXXYYYY ngành thiết kế.”
…….
Đến lượt Lương Tín Nhân: “Tao chưa, nhưng sẽ theo ngành đào tạo ngôn ngữ.”
“Trường thì mày có thể tìm lấy. À mà sắp tới đi học lại, thì sẽ có những sinh viên từ các trường đại học xuống giới thiệu lấy thì phải.” Hoàng Sơn nói lấy.
“Đến lúc đó thì để tao xem thế nào?” Lương Tín Nhân đang muốn chọn lấy một trường gần với Trường XXXX của Nguyễn Kiều Thương, nếu như những trường đại học giới thiệu mà gần thì hắn sẽ nghĩ xem có nên vào hay không.
Cứ thế cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn cho đến khi cả bọn say khướt, Lương Tín Nhân bước chân đi đã có phần loạng choạng, còn lại mấy đứa khác thì đã ngồi luôn tại đó không đứng vững được nữa.
Mấy đứa có bạn gái thì còn ổn, có thể nhờ lấy bạn gái đứa về hoặc đưa đi đâu đó mà ai cũng biết, Lương Tín Nhân thì được Lê Hiền Hòa chở lấy nên không có gì phải lo lắng, nhưng mấy đứa không có bạn gái thì mới là vấn đề, không thể để bọn hắn thế này hoặc lái xe đi về được.
Không còn cách nào khác Lương Tín Nhân liền cố gắng vác lấy cái thân xác không loạng choạng của bản thân đi xung quanh tìm lấy nhà nghỉ, Lê Hiền Hòa đỡ lấy hắn theo sau.
Đi được tầm 50m thì Lương Tín Nhân tìm thấy một cái nhà nghỉ, hắn tiến vào bên trong và đặt lấy hai phòng, một phòng cho cả đám say kia ngủ, một phòng thì dành riêng cho hắn, Lương Tín Nhân cảm thấy việc để Lê Hiền Hòa chở hắn về đêm thế này rồi còn tự bản thân nàng chạy lại về nhà khá là nguy hiểm nên hắn mới đặt thêm một bộ phòng cho bản thân.
Đặt được phòng xong, hắn liên nhờ lấy một người quản lý trong khách sạn, đi với hắn sang bên quán để vác mấy đứa kia qua đây, sau khi biết chỗ đó chỉ cách đây 50m chú quản lý cũng khá tốt bụng giúp đỡ hắn, hai người phải đi qua đi lại 2 lần, mỗi lần 2 người để đem 4 người qua đây.
Sau khi mọi việc hoàn tất, Trâm Anh, Lê Thủy Tiên, Trần Tuyết Thảo lần lượt đưa lấy Trường Vũ, Đặng Văn Thành, Bảo Khánh trở về.
Lương Tín Nhân sau khi đi 2 lượt qua lại thì đầu óc cũng trở nên choáng váng, trong họng có cảm giác giống như có thứ gì đó sắp tuôn ra vậy.
Lương Tín Nhân nhanh chóng lấy chìa khóa chạy lên trên phòng mở cửa ra, chui vào phòng vệ sinh.
Lê Hiền Hòa thấy hắn bỗng nhiên chạy lên nhà vệ sinh tưởng xảy ra chuyện gì cũng chạy vội theo, khi vào trong phòng thì tự nhiên nghe được tiếng oẹ phát ra từ phòng vệ sinh.
Một lát sau, Lương Tín Nhân từ phòng vệ sinh đi ra, mặt mũi bèm nhem mặc dù vẫn còn say nhưng có lẽ đã tốt hơn hồi nãy, hắn vừa đi vừa cởi lấy đồ, do lúc nãy ói vô tình để dính lại vài thứ trên quần áo, thấy Lê Hiền Hòa đang đứng đó hắn liền nói: “Được rồi Hòa về đi, khỏi cần phải chở, Nhân ở lại đây.”
Lúc chuẩn bị cởi lấy quần, Lương Tín Nhân mò tay vào trong túi, lấy hết những thứ trong đó ra để tiện cho việc giặt, lúc vô tình hay cố ý một cái bịch hình vuông nhỏ rơi ra tới chân của Lê Hiền Hòa, Lương Tín Nhân thấy vậy liền vội vàng nhặt nó lên nhưng đã không kịp, Lê Hiền Hoà đã cuối người xuống nhặt lấy.
“Bỏ mẹ.” Lương Tín Nhân thầm nghĩ
Lê Hiền Hòa sau khi cúi xuống nhặt lấy thì nàng cảm thấy thứ này có chút lạ, vật nhỏ lại là hình vuông, đây là thứ gì, nàng liền lật lại mặt sau của nó lên xem, xem xong nàng không khỏi đỏ mặt, thứ này là thứ mà ai cũng biết.
“Chả lẽ hắn muốn…” Lê Hiền Hòa thầm nghĩ.
Bên kia Lương Tín Nhân thấy Lê Hiền Hò đỏ lấy mặt thì cũng nhanh tay giật lại về giấu đi, vì để tránh phải đêm dài lắm mộng, hắn liền như vậy nhảy lên trên giường chùm chăn lại nói: “Được rồi Hòa về đi, Nhân muốn ngủ, đi ra nhớ tắt điện đóng cửa.”
Nói thế, một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời, rồi lúc này đèn tắt đi, có tiếng xì xoạt vang lên một lúc rồi có tiếng cửa và khóa phòng vang lên.
Cạch!
Trốn ở trong chắn Lương Tín Nhân nghe thấy tiếng cũng liền thở phào nhẹ nhõm cả người, nhưng một lúc sau chăn của hắn tự nhiên dở lên, một thứ gì đó chui vào và đè áp lên sau lưng hắn, mới đầu thì như hai viên bi chạm lấy lưng, một hồi thì viên bi đó giống như được nở ra xung quanh, mang lại cảm giác ấm áp, mềm mại, một đôi tay đưa qua ôm trùm lấy eo hắn, tiếng hít thở nhẹ nhàng từ sau lưng truyền lại.
Lương Tín Nhân giật mình xoay người lại thì vị trí của hai viên bi bị thay đổi, giờ này áp lấy ngực hắn cũng như là khuôn mặt của đối phương, trong lúc xoay người vô tình hay cố ý tay của Lương Tín Nhân cũng di chuyển theo quán tính của cơ thể rồi cũng hạ xuống tại một nơi căng tròn và mềm mại, Lương Tín Nhân không tự chủ được bóp một cái.
“Ah~~”
Một tiếng rên nhỏ nhưng đầy phần khiêu gợi vang lên tại trong ngực hắn, không cần nghĩ, với vị trí tay hiện tại cũng như là hình dáng khi chạm cũng biết là đang để chỗ nào, Lương Tín Nhân cơ thể cứng đờ ra, cậu em cũng bành trướng lên không chịu lấy khống chế, dục hỏa bị dấy lên.
Lương Tín Nhân cố giữ lấy đầu óc bình tĩnh nói: “Hòa làm gì vậy?”
“Làm chuyện ai cũng biết.”
“Đệt, thời kỳ này con gái phóng khoáng như vậy ư.” Lương Tín Nhân nghĩ lấy. “Đừng hỏi tại sao, tới đi~” một đôi mắt ướt át, một giọng nói khiêu gợi thúc đẩy lấy Lương Tín Nhân làm chuyện này.
Lương Tín Nhân liền bị khều lấy không tự chủ được hôn lấy Lê Hiền Hòa.
Cả hai như hai đứa con nít vậy, tập tành hôn lấy, không có chút nào là kỹ thuật, dần dần nụ hôn cũng trở nên có hồn hơn, người này trao cho người kia dịch, người kia cũng trao lại cho người này dịch, cả hai ôm trùm lấy nhau.
Sau một hồi, cả hai tách ra thở lấy hồng hộc, không khí trong phòng cũng nóng lên, một cỗ mùi vị hoocmon truyền ra khắp nơi.
Hồng học, hồng học
Lê Hiền Hòa mở miệng nói: “Đây là lần đầu nên xin hãy nhẹ nhàng với Hòa nha~~~.” Vẫn là giọng nói đầy khiêu gợi đó vang lên, với tình trạng hôn lâu thiếu ô xi lên não thì Lương Tín Nhân cũng không giữ được mình mà lao tới như một con hổ đói, nhưng lại nhẹ nhàng với đối phương, điều này cũng đúng, hắn hiện tại 18 tuổi, thời điểm mà tuổi trẻ huyết khí phương cương, với dụ hoặc nãy giờ thì hắn chịu nỗi mới lạ.
“Ổn chứ? Với Nhân.”
“Ổn mà.”
“Thật sự chứ? Bây giờ lui còn kịp.”
“Đừng như đứa con gái nữa mà tới đi~”
“Thế Nhân cho vào nhé.”
Đối phương không nói gì nhưng đã biểu thị cho sự đồng ý.
“Ah~~”
“Thế nào?”
“Có chút đau.”
“Vậy chịu khó chút nhé.”
Lương Tín Nhân dần dần di chuyển lấy cơ thể chậm chậm, đối phương cũng đau đớn truyền lại, một hồi lâu sau, tốc độ của Lương Tín Nhân càng nhanh hơn, bên kia giờ này truyền lại là tiếng kêu của sự tận hưởng.
Trong phòng xuân quang được phóng lên tới đỉnh điểm, mùi vị hoocmon truyền khắp căn phòng, hai người thay đổi nhiều lấy tư thế, tiếng rên kèm theo đó là tiếng thở gấp và tiếng v·a c·hạm của thịt.
Sau một giờ, cả hai người nằm lăn ra đấy ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau 9 giờ, Lương Tín Nhân dụi dụi con mắt thức dậy, cánh tay truyền tới một hồi tê dại, quay sang nhìn thì thấy Lê Hiền Hòa đang nằm như một con mèo, một mặt hạnh phúc cười ngủ lấy, đã xảy ra chuyện hồi tối nên Lương Tín Nhân cũng cảm thấy không ngại nữa mà quay người sang ôm lấy nàng, vì động tác của hắn quá lớn nên người sau cũng bị giật mình thức giấc.
Lê Hiền Hòa mở mắt ra thấy Lương Tín Nhân đang ôm lấy nàng thì mặt nàng đỏ lên nhưng lại không từ chối mà cũng ôm lấy.
Lương Tín Nhân thấy Lê Hiền Hòa đỏ mặt liền cũng trêu ghẹo lên: “Không phải hôm qua mạnh mẽ lắm sao, mà bây giờ lại rụt rè thế.”
“Hứ.” Lê Hiền Hòa chỉ hứ một cái mà không nói.
“Thế này ổn chứ?”
“Điều gì?”
“Chuyện hồi tối.”
“Giờ nói thế này có quá muộn không?”
“Cũng đúng. Thế thì không ngại tới một lần nữa chứ?”
Bên kia chỉ gật đầu không nói, thế là căn phòng một lần nữa tràn ngập xuân quang, cảnh sắc.
Đối với Lê Hiền Hòa việc thích lấy Lương Tín Nhân hay không thì bây giờ không cần nói cũng đã biết, khi xưa khi còn học năm nhất, nàng cũng có thích lấy Lương Tín Nhân nên đối với người khác nàng không có tâm tư để vào và cũng biết hắn thường xuyên nhìn nàng, cho đến hết năm hai vào năm ba thì hắn chỉ thỉnh thoảng nhìn lấy nàng còn lại là không để ý gì nữa, điều này khiến nàng cảm thấy buồn.
Cho đến dạo gần đây nhờ dịp đi bar, khi nàng thấy Lương Tín Nhân tới đón, nàng cũng hoàn toàn là bất ngờ, cứ tưởng là hắn chủ động nhưng không phải Lương Tín Nhân là bị Trường Vũ ép lấy, trong quán bar khi bị bọn lưu manh chặn lại Lương Tín Nhân liền xuất hiện đứng trước mặt nàng chặn lấy bọn chúng, nàng cảm thấy thật hạnh phúc, lúc này trái tim nàng đã loạn nhịp lấy, nhưng từ đấy về sau Lương Tín Nhân lại trở lại như cũ.
Đến khi leo núi, nàng tìm lấy nhiều cơ hội để tiếp xúc lấy Lương Tín Nhân, nhưng thằng này giống như óc bã đậu tựa như không hiểu lấy tình, khi thấy Lương Tín Nhân b·ị t·hương, nàng liền lập tức hốt hoảng chạy tới nhưng đồng thời cũng có hai tên nhắm vào nàng, Lương Tín Nhân lại không màng thương thế tới đón lấy, điều này khiến nàng cảm thấy có cảm giác an toàn và mong muốn dựa vào.
Cho đến Tết hôm nay, cuối cùng nàng cũng đắc thủ lấy.