Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 32: Dương Huynh a




Chương 32: Dương Huynh a

Vào những tháng Tết Việt Nam thì người dân ở đây còn có tên gọi khác dành cho thời gian đó là “Tháng ăn chơi.” Thời điểm mà mọi người bắt đầu nghỉ ngơi lấy kể cả một số người công việc bận rộn cũng phải trở về để tụ họp, nhưng đồng thời điểm đó thì cứ uống lấy thức uống có men vào, dù chỉ là một đụng chạm nhỏ cũng có thể dẫn tới đánh nhau, thậm chí có thể x·ảy r·a á·n m·ạng.

Mặc dù sẽ có lấy lực lượng chức năng thành phố hỗ trợ nhưng điều đó cũng chỉ là tạm thời hòa hoãn đi một phần mà thôi.

Bên trong quán nhậu, cả hai bên đang trong thế giằng co nhau, không ai tiếp tục động thủ, Lương Tín Nhân cũng vậy, hắn không thể cố ý đánh người được trừ khi người đó đánh hắn khi đó hắn đánh lại thì sẽ ở trường hợp phòng vệ chính đáng mới ra tay.

“Xã hội hiện đại rồi, đừng có mà tụ tập lại đánh nhau, hãy giữ lại ý thức xíu đi.” Lương Tín Nhân khuyên giải lấy người thanh niên.

“Mày có thôi nói nhiều hay không.”

“Đệt, tao chỉ mới nói có hai câu nha.” Lương Tín Nhân cảm thấy thanh niên trước mắt này như một đứa đần không chịu nghe khuyên giải, uống lắm vào đầu óc không được tỉnh táo.

“Con mẹ mày.” Người thanh niên kia lại chửi lên một phát, tay rút lấy phóng lợn rồi lại tiếp tục đâm về phía trước.

Lương Tín Nhân nhìn thấy phóng lợn đâm về phía hắn, liền cũng ngay lập tức di chuyển cánh tay bó bột lần nữa chặn lại mũi nhọn, xong Lương Tín Nhân cũng giận dữ nói: “Đệt cụ chúng mày, đéo thích nói lý đúng không? lại đâm lần nữa thì đừng có trách tao.”

Người thanh niên kia nghe vậy liền cười lên khinh thường nói: “Chỉ với cục bột đó của mày. Mày thật sự không hiểu cái xã hội này tàn khốc, để tao cho mày một bài học đó là ra đường thì hãy khép nép lại chứ không thì chọc phải ai thì không hay.” nói xong hắn liền lần nữa đâm tới.

Vì quán nhậu không lớn cũng như là đằng sau Lương Tín Nhân có người đứng nên hắn không thể tránh né lấy mũi nhọn chỉ có thể ngạnh kháng tiếp lấy rồi phản công, bản thân hắn mặc dù là luyện khí nhị trọng nhưng không đến nỗi là đao thương bất nhập, chỉ có dùng lấy cục bột trên tay đỡ lấy.

Mũi nhọn của phóng lợn lần nữa đâm vào cục bột, cùng thời điểm đó Lương Tín Nhân hất lấy tay lên, khiến cho mũi giáo bị mất lực khống chế, ngửa lên trên trời, Lương Tín Nhân mau chóng di chuyển tới trước, tập trung sức mạnh vào bên trong nắm đấm và đấm ra, hắn không dùng tới tu vi cũng như quyền pháp vì bây giờ giao thủ là người thường chứ không phải người tu luyện, thường chỉ đánh với thường nhưng đối phương cầm vũ khi nên Lương Tín Nhân sẽ ra tay mạnh một chút, với thể chất hiện tại thì việc tay đôi là không thành vấn đề.

Người thanh niên kia sau 3 lần đâm tới nhưng đều bị Lương Tín Nhân đỡ lấy liền cũng bất ngờ, bình thường một người khi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng thường thì sẽ theo phản ứng cơ thể né tránh lấy nhưng tên trước mắt lại dùng lấy cục bột làm khiên chắn để đỡ lấy, cánh tay lực khống chế bị mất cân bằng, đang trong lúc thất thần thì một cổ khí tức mát lạnh, đau đớn truyền đến vùng bụng hắn.

Phanh!

“A”

Người thanh niên trực tiếp bị một quyền của Lương Tín Nhân đánh cho cuối người xuống ôm lấy bụng, hét lên đau đớn.

Mọi người xung quanh sắc mặt cũng biến đổi lớn, một mặt bất khả tư nghị nhìn lấy Lương Tín Nhân.

Có mấy người còn thử dụi dụi lấy mắt, nghĩ xác nhận xem đây có phải là hay không là ảo giác, tên nhóc này nhìn như bị gãy một cái tay, vẻ ngoài yếu nhớt, mà có thể đánh ra một quyền như vậy?

Nhưng nhìn lấy người thanh niên kia đang cuối người ôm bụng, miệng hiện tại còn đang ói ra những thứ vừa ăn hồi tối xuống dưới đất, dù không tin nhưng sự thật đã đặt trước mắt nên cũng phải mà tin lấy.

“Giờ mày có dừng lại đây không?” Lương Tín Nhân nhìn về phía người thanh niên nói.

Người thanh niên kia nghe vậy liền ngẩn người lên, tay ôm lấy bụng miệng la lên, đối với mấy đứa đằng sau nói: “Tụi mày còn chờ gì? lao lên đánh nó cho tao.”



Mấy đứa đằng sau nghe vậy cũng lao lên mà đánh lấy, bên phía Lương Tín Nhân, sau khi nghe thấy người thanh niên kia nói cũng tỉnh lại sau thất thần.

“Đệt cụ mày, bố mày sợ mày à.” Đỗ Nhật Duy không thua kém mà hét lên, lao lên đánh.

Mọi người xung quanh ý thức được tình hình không ổn liền lui ra đằng xa nhìn lấy.

Trận đánh là 11vs7 trừ Lương Tín Nhân với người thanh niên kia còn lại mọi người là đang đánh.

Lúc này phía bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, một tên trong đám đó nghe thấy liền nói lớn: “Cảnh sát tới, chạy mau.”

Lương Tín Nhân cũng nghe thấy âm thanh này vì để tránh cho lũ này chạy trốn Lương Tín Nhân liền di chuyển ra phía trước cửa, đứng đấy ngăn lại.

Nhìn thấy Lương Tín Nhân ngăn lại đường đi, cả đám liền lao lên liều mạng để lấy đường đi.

Từng tên đấm đá lấy quyền cước về phía Lương Tín Nhân, nhưng những động tác ấy liền bị Lương Tín Nhân hóa giải lấy, đồng thời cho mỗi đứa bố láo một đấm vào bụng, cả đám liền nằm lăn xuống ôm lấy bụng.

Đến lúc này 4 cảnh sát cũng tiến lấy vào bên trong quán nhậu.

Cả vụ việc diễn ra tại đây cũng chỉ kéo dài 6 phút kể từ lúc gây chuyện cho tới lúc cảnh sát tới.

Vào bên 4 người cảnh sát liền nhìn lấy bốn phía, thấy nằm phía dưới đất 8 người đang ôm lấy bụng còn lại là đang đứng lấy, bên cạnh đó còn có một cái phóng lợn, một người cảnh sát trung niên liên mở miệng hỏi: “Ai là người báo cảnh sát?”

“Dạ cháu.” Một người thiếu nữ từ trong đám người đi ra, đó là Trâm Anh.

Từ lúc nhìn thấy tình hình có vẻ diễn ra tồi tệ, nàng đã lặng lẽ đi ra chỗ khác và gọi lấy cảnh sát, Lương Tín Nhân cũng không ngờ rằng nàng là người gọi.

“Giải thích trường hợp trước mắt đi.” Người trung niên cảnh sát nói.

“Dạ…..” Trâm Anh chưa kịp nói ra hết câu thì có một giọng nói chen vào, đó là người thanh niên đang ôm lấy bụng.

“Thằng này đánh người đấy đồng chí cảnh sát.” Người thanh niên kia chỉ lấy Lương Tín Nhân nói.

Ác nhân cáo trạng trước à, cũng không tệ nhưng chưa đủ, Lương Tín Nhân nhìn lấy trước mắt liền cười.

“Tôi có đồng chí nói không? Cháu gái nói đi.” Người trung niên cảnh sát trừng lấy mắt người thanh niên rồi quay sang Trâm Anh bảo nàng nói.

Cảnh sát Việt Nam thật không tệ, không nghe lời nói từ một phía mà tường tận nghe từ người báo án xung quanh, Lương Tín Nhân đánh giá cao công việc cảnh sát này.



Trâm Anh dần đem kể đầu đuôi sự tình cho người trung niên cảnh sát nghe, “Đó là tất cả đấy bác cảnh sát, mọi người ở đây có thể làm chứng cho.”

“Mọi sự việc có phải đúng như cháu gái này kể không?” Trung niên cảnh sát hỏi lấy mọi người xung quanh.

Mọi người xung quanh cũng gật đầu lấy đúng với những gì Trâm Anh kể.

“Các đồng chí mau mang mấy người này về đồn tra hỏi.” Trung niên cảnh sát kêu 3 người cảnh sát còn lại đằng sau.

“Chờ đã.” Người thanh niên kia lần nữa hét lên. “Còn việc bọn hắn g·ây t·hương t·ích cho chúng tôi thì sao đồng chí.” Hắn chỉ lấy mấy người nằm dưới đất và hắn.

Lúc này, Lương Tín Nhân liền cười cười nói lấy: “Cái này các người không cần lo, ở đây đã có chứng cứ đó là phòng vệ chính đáng chứ không phải cố ý g·ây t·hương t·ích.” nói xong Lương Tín Nhân liền vẩy tay kêu lấy Lê Hiền Hòa đang ở trong đám người ra.

Lê Hiền Hòa đi ra liền lập tức lấy ra đoạn video ghi lại cảnh từ đầu tới đuôi phát sinh chuyện này.

Trung niên cảnh sát sau khi xem xong cũng gật đầu lấy: “Không tệ, là phòng vệ chính đáng, nhưng vẫn phải theo về đồn để làm bảng tường trình.”

Bất cứ sự việc t·rái p·háp l·uật, phạm pháp mà để cảnh sát bắt được thì người bị hại cũng như là ngươi gây án đều phải b·ị b·ắt lại để đưa về đồn giải khai sự thật, sau đó sẽ được đưa ra h·ình p·hạt thích đáng dành cho đối tượng gây án.

“Được ạ.” Lương Tín Nhân liên tiếng nói.

“Đi thôi.” Trung niên cảnh sát nói.

“Chờ đã bác.”

“Có chuyện gì nữa?”

“Bọn hắn chưa trả tiền đám đồ ăn này.” Lương Tín Nhân chỉ lấy đám đồ ăn trên bàn, cả đám này cũng khoảng chừng hơn 1 triệu đồng, đối với những quán nhậu bình dân đây cũng là một khối tiền lớn.

Trung niên cảnh sát nghe vậy liền cười ha ha nói: “Được, để bọn hắn trả tiền rồi đi."

Sau khi hoàn tất mọi việc trong quán nhậu, cả đám Lương Tín Nhân theo cảnh sát trở về đồn, trong đó từng người khai ra lấy bản thân cũng như là hiện trường vụ việc xảy ra cho cảnh sát chép lấy, mọi việc cũng khá là đơn giản khi cả nhóm đã nắm lấy chứng cứ trong tay.

Đến lượt Lương Tín Nhân thì người ghi chép là trung niên cảnh sát.

“Họ tên”

“Lương Tín Nhân.”

“Địa chỉ”

“Phường XX, xã XX, số nhà XXX.”



“Ồ, địa chỉ này là nhà của Lương Thừa Hưởng nha, cháu là con ba Hưởng à?” trung niên cảnh sát hỏi.

“Đúng vậy, sao bác biết?”

“Hai hôm trước hắn còn qua nhà bác ngồi nhậu.”

“Đệt, ông ba còn quen biết cảnh sát à?” Lương Tín Nhân bất ngờ thầm nghĩ lấy.

Như có thể nhìn thấy Lương Tín Nhân bất ngờ, trung niên liền nói tiếp: “Không có gì phải bất ngờ ở đây, với cái nghề bán rượu của ba cháu thì việc quen biết với nhiều loại người cũng là chuyện bình thường, thời đại này ai mà chả uống rượu chứ.”

Sau đó cuộc ghi chép vẫn cứ thế tiếp tục, sau khi làm xong, chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Lương Tín Nhân có quay lại nói: “Bác đừng nói với ba cháu là cháu đánh nhau nha, ổng mà biết cháu cầm cái tay gãy đánh nhau là ổng cạo đầu cháu đấy.”

“Nhưng bác thấy nó không giống như bị gãy.” trung niên cảnh sát nhìn lấy tay Lương Tín Nhân và nói, nói đùa, 3 lần dùng cục bột để đỡ lấy mũi nhọn mà nói nó gãy thì ai mà tin chuyện này.

"Cháu gượng đỡ đấy." Lương Tín Nhân miệng cười cười nói dối lấy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vì Lương Tín Nhân cũng là người cuối cùng khai báo ghi chép nên khi hắn ra ngoài thị mọi việc cũng dường như là kết thúc, LƯơng Tín Nhân đi đến chỗ đám bạn của hắn, một cái tay đập lấy sau lưng.

"Dương huynh được đấy, tàn nhưng không phế." Trường Vũ miệng cười lấy trêu

"Dương huynh?"

"Dương Quá trong thần điêu đại hiệp, giờ mà chỉ cần tìm cho mày thêm Điêu huynh nữa là đủ cặp, ha ha."

"Thế nào rồi? Tay không sao chứ?" Lúc này Lê Hiền Hòa tiến lên hỏi thăm đấy, lúc đó khi thấy Lương Tín Nhân lấy cục bột ra đỡ nàng liền sợ hết cả người.

"Không sao, chỉ hơi tê tê." Lương Tín Nhân không để ý Trường Vũ mà quay sang trả lời Lê Hiền Hòa.

"Giờ đi đâu? Hiện tại mới 9 giờ, còn lấy thời gian." Lương Tín Nhân hỏi lấy mọi người.

"Sau đám lúc nãy tao cũng hết muốn ăn rồi, hay là đi bi-a chỗ đó có đồ uống." Đỗ Nhật Duy cho ra ý kiến.

"Ồ có vẻ hay đấy, tao đi"

"+1"

"+1"

............

Thế là lần này cả đám quyết định đi bi-a.