Chương 31: Phóng Lợn
Một lúc sau, chủ quán đem đồ ăn ra đặt lên bàn, có thể nhìn thấy số lượng thức ăn trên đĩa nhiều hơn sơ với bình thường.
Hoàng Sơn chưa kịp hỏi thì chủ quá đã nói: "Coi như lì xì Tết đi nên bác cho nhiều thêm 20% so với bình thường. Cũng xem như cảm ơn cháu vì hay tới đây đi."
"Thế thì cháu cảm ơn." Hoàng Sơn cảm ơn lấy.
Nhận được đồ ăn mọi người cũng bắt tay vào việc chuẩn bị đồ ăn, xong bên cạnh Đặng Văn Thành và Bảo Khánh lên tiếng giới thiệu hai bạn nữ kế bên, phải nói hai bạn nữ này cũng xinh đẹp, dáng cao với đôi chân dài, da trắng, chỗ lồi chỗ lõm không tệ, khuôn mặt mị cũng làm Lương Tín Nhân nhìn kỹ mấy lần.
Bỗng nhiên một cỗ đau nhức truyền tới từ hông của Lương Tín Nhân, nhìn lại thì thấy Lê Hiền Hòa đang nhéo lấy trong khi mặt của nàng nhìn sang chỗ khác miệng còn hừ hừ lấy.
"Giới thiệu với tụi mày, bạn gái Lê Thủy Tiên, học lớp bên cạnh." Đặng Văn Thành giới thiệu trước.
"Còn đây là Trần Tuyết Thảo, bạn thuở nhỏ cũng như là bạn gái hiện tại của tao." Bảo Khánh tiếp lấy giới thiệu.
"Ồ ồ, nuôi từ bé lớn lên thịt luôn à." Trường Vũ mở miệng ra nói nhưng lúc này bên cạnh Trâm Anh thấy không ổn liền dơ tay ra nhéo lấy Trường Vũ, xong thằng này cũng thành thật ngồi xuống.
Lương Tín Nhân thấy nó ngoan ngoãn thế này cũng lấy làm lạ, liên đến gần bên cạnh hỏi: "Mày với Trâm Anh có chuyện gì à?"
"Nhờ phúc mày."
"Liên Quan gì tới tao?"
"Thì hôm đó Hiền Hòa nói tốt cho tao với Trâm Anh nên lúc đó đổi lại tao nói chuyện hôm nay cho nó."
Lương Tín Nhân câm lặng không biết nói gì nhìn lấy Trường Vũ, thằng này mặc dù tốt nhưng nó có những nước đi mà không ai tưởng được.
Tập trung lại bữa nhậu, vì để cho buổi tối trở nên vui vẻ, mọi người bắt đầu chia bia ra xung quanh trừ lấy con gái, nếu như uống nước ngọt thì lấy nước ngọt thay bia cũng được.
"Một, hai, ba, dô" Cả nhóm cụng ly lấy.
Lương Tín Nhân hôm nay cũng không ngại uống, ai bảo hắn hôm nay là người được chở chi, không lái xe nên cứ đó mà nóc vào.
"Anh Lương, cánh tay thế nào rồi?" Nguyễn Đức Trí hỏi Lương Tín Nhân
"À, tay vẫn ổn chỉ là hơi vướng."
"Thế hôm đó tình huống thực sự là thế nào?"
"Hôm đó tự nhiên có hai tên điện tự nhiên tới đánh tao, do tụi nó hai thằng đánh khiến tao bị té xuống gãy cả tay, đau quá ngất đi, Hiền Hòa thì đi qua thì thấy tụi nó liền chạy về kêu tụi mày. Còn lại tụi mày đã biết."
Câu nói dối có vẻ dở tệ việc lòi ra hai thằng điên tới đánh người là việc không thể nhưng với những đứa bạn đang ngấm rượu thì đó là vừa đủ.
Nhắc lại mới nhớ hôm đó khi sắp rớt xuống vách núi thì lại xuất hiện một cỗ khí tức khác tiến tới trợ giúp hắn, nhưng hắn lại không quen biết ai khác là người tu luyện cả, người đó là ai? Tại sao lại giúp ta? đó là câu hỏi hiện tại của Lương Tín Nhân.
Nhìn lấy bữa nhậu vui vẻ trước mắt Lương Tín Nhân cũng không nghĩ nữa mà tham gia tiếp lấy.
Một lúc sau, Lương Tín Nhân cảm thấy mắc vệ sinh đành đứng lên và xin phép đi, hắn không phải uống say mà trốn mà là uống quá nhiều nên mới mắc, nghĩ sao vậy nhà hắn bán lấy rượu, ngày nào cũng ngửi lấy thôi cũng đủ tăng lên tửu lượng của hắn nói chi là bây giờ còn uống.
Sau khi đi vệ sinh xong thì mọi người cũng bắt đầu đi vệ sinh, cái này giống như là hiệu ứng dây chuyền vậy, không mắc nhưng nhìn thấy người ta đi thì tự nhiên bản thân cũng mắc.
Mấy đứa bạn của Lương Tín Nhân bước chân loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, vì sợ tụi nó đi vào rồi ngủ luôn trong đó Lương Tín Nhân đành nhờ lấy những đứa còn tỉnh rượu đi chung vào xem lấy.
Đến lượt của Trường Vũ, thằng này bước chân không ổn cứ nghiêng qua nghiêng lại đi đến phòng vệ sinh, do bước chân không vững trên đường đi Trường Vũ liền ngã xuống một đám thanh niên đang ngồi nhậu bên cạnh.
Trường Vũ thấy bản thân sai cũng đứng lên mà xin lỗi lấy, nhưng đám thanh niên kia lại không nhận .
Trong đó một tên đứng dậy mặt mày ngáo ngáo nhìn lấy Trường Vũ nói: "Mày đi đứng kiểu gì thế?"
"Tao cũng đã xin lỗi rồi mà."
"Tao đéo nhận."
Ngồi bên kia Lương Tín Nhân và cả đám nghe thấy tiếng cãi vã cũng quay đầu sang nhìn, thì thấy Trường Vũ đang đứng đó với một đám thanh niên, đám thanh niên đó nhìn mặt trông rất ác, trên người còn xăm lấy hình đủ thứ, khuôn mặt đỏ lên nhìn có vẻ như là đang say.
Xăm hình mặc dù không xấu nhưng xăm hình mà thái độ lại là khác, người ta đánh giá con người qua thái độ của người đó với người khác, nếu như người đó thái độ không tốt mà còn xăm người thì đến lúc đó người ta sẽ nghĩ rằng xăm hình là xấu, ví dụ như trường hợp này.
Các quán nhậu bình dân thường xảy ra những việc v·a c·hạm như thế này vào buổi tối, muốn ăn rẻ thì bình dân nhưng phải chịu lấy những rủi ro theo nó là có rất nhiều loại người ở đây, có thể xảy ra những việc mà bản thân không hề muốn.
Lúc này đám bạn của Lương Tín Nhân cũng đến bên cạnh Trường Vũ, tụi nó cũng đã say, mọi người xung quanh thì đang nhìn lấy.
Để đề phòng chuyện không ổn sẽ xảy ra Lương Tín Nhân liền nhỏ giọng quay sang Lê Hiền Hòa bảo: "Cầm điện thoại lên quay đi."
Lê Hiền Hòa nghe vậy cũng gật đầu, lặng lẽ cầm điện thoại lên quay lại.
"Thế nào?" Trần Hiển đi tới hỏi.
"Tao đi lỡ va vào tụi nó và tao cũng xin lỗi rồi mà tụi nó đéo nhận." Trường Vũ giải thích.
"Tao nói chứ tụi tao cũng xin lỗi rồi, tụi mày có thể cho tụi tao đi không?" Trần Hiển nhẹ giọng nói
"Không."
"Chứ tụi mày muốn thế nào?"
"Trả hết đồng này." Một tên trong đó nói rồi tay chỉ vào đồ ăn trên bàn.
"Thì ra muốn ăn chùa." Lương Tín Nhân nhìn qua cái bàn thì thấy đám thanh niên này chỉ có 6 người nhưng lại ăn rất nhiều, đặc biệt là tụi nó còn uống gần một thùng bia, trả hết đám này cũng tốn kha khá.
"Tụi tao chỉ lỡ đụng vào mà này bắt tụi tao trả hết đám này?"
"Mày đéo trả tao kêu anh em tới đánh mày." Thanh niên kia đe dọa nói.
"Hừ, chỉ với 6 đứa chúng mày?" Đỗ Nhật Duy khinh thường nói.
Lương Tín Nhân bên cạnh bất ngờ tới Đỗ Nhật Duy sẽ nói lời này, thường thì thằng này rất ít khi gây chuyện với mọi người nhưng khi có ai gây với nó thì nó sẽ chơi lại, từng có đứa trong lớp đánh nó một đấm, cái nó dứt khoát đấm lại mấy phát cho thằng kia nín luôn không dám méc ai, lần này toang, quên mất thằng này còn đang say.
"Mày có ngon đợi đó tao gọi người."
"Bố mày lại sợ mày quá. Đi về ăn tiếp thôi, kệ mẹ bọn nó." Đỗ Nhật Duy cũng không kém nói rồi chở về chỗ ngồi.
"Tao còn chưa đi vệ sinh, đợi chút." Trường Vũ nhớ ra hắn còn chưa đi vệ sinh nên nói.
Cả đám cũng quay lại về chỗ ngồi tiếp đó ngồi ăn để lại đám thanh niên kia đứng đó.
Đám thanh niên trong đó người cảm thấy mất mặt liên ngồi lại xuống nhưng lại tiền gần người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mày gọi điện thoại gọi cho tụi thằng Út kêu nó đem người với vác cho tao cây phóng lợn."
Bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu, có vẻ như chuyện này tụi nó cũng làm không ít lần nên hầu như không sợ gì.
Ở phía Lương Tín Nhân, sau khi ngồi lại xuống Lương Tín Nhân nhìn Đỗ Nhật Duy nói: "Mày không sợ tụi nó à?"
"Sợ cái đéo gì tụi nó, thấy tao hiền liền làm tới, nó kêu người tới chẳng lẽ chúng ta đéo đánh được nó à." Đỗ Nhật Duy không ngại nói.
Nói thế này cũng không sai, tại hầu như trong đám bạn của Lương Tín Nhân, ngoại trừ Nguyễn Đức Trí và hắn lúc xưa thì thằng nào cũng đô con ra, còn đi tập gym nữa nên nói tụi nó đánh người cũng hơn được một chút.
Lương Tín Nhân đưa lên ngón cái cho Đỗ Nhật Duy và nói đùa: "Hảo hán."
Thế là đợi Trường VŨ trở lại thì bọn hắn lại tiếp tục nhậu lấy.
Một lúc sau bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe máy rít bô mà tới, khoảng chừng 2 chiếc xe chở lấy 6 người, một người trong đó còn cầm lấy phóng lợn bước vào bên trong quán nhậu, nhìn lấy xung quanh rồi bước tới chỗ đám thanh niên.
Đỗ Nhật Duy thấy vậy cũng bất ngờ, nếu như đánh nhau tay không thì hắn không sợ nhưng dùng tới v·ũ k·hí là một chuyện khác, lần này hắn cảm thấy có chút nói quá.
Lương Tín Nhân thấy sắc mặt Đỗ Nhật Duy như thế cũng tiến tới gần nói nhỏ vào tai hắn: "Xíu nữa chuyện xấu nhất xảy ra là tụi nó sẽ đánh chúng ta, bọn mày chỉ cần lo mấy đứa bên ngoài, thằng cầm phóng lợn để tao."
"Mày chắc không?" Đỗ Nhật Duy nghi ngờ, lo lắng nói.
Lương Tín Nhân nghe vậy liền gõ gõ cái tay đang bó bột nói: "Cái này đủ cứng để đón lấy."
"Mày đỉnh."
Lúc này đám thanh niên kia cũng bước tới chỗ bàn của Lương Tín Nhân, mặt mày đầy hung ác và có phần trêu ngươi nhau nhìn lấy bọn Lương Tín Nhân, mọi người xung quanh cũng né sang một bên để cho nó đi tới.
"Nghe nói tụi mày không sợ bọn tao?" Một thằng trong đó nói.
"Tao đéo sợ bọn mày, nhưng tao sợ cái đó." Đỗ Nhật Duy nói, tay chỉ vào cái phóng lợn.
"Như nhau cả thôi, giờ bọn mày có trả đám kia không."
"Không, mắc gì?"
"Mẹ mày." Không nói nhiều thằng kia liền muốn cầm lên phóng lợn đâm tới.
Lương Tín Nhân nhanh chóng lách người đưa cái tay bó bột ra phía trước Đỗ Nhật Duy đỡ lấy, mũi nhọn của phóng lợn liền đâm trúng cái cục bột, không ai b·ị t·hương trong tình huống này, mọi người xung quanh hoảng sợ, không ai nghĩ rằng người thanh niên này một lời không hợp liền muốn đâm người, trốn ở một bên đang quay lại chuyện đang xảy ra Lê Hiền Hòa cũng hoảng sợ.
Đỗ Nhật Duy tĩnh hồn lại liền ầm chửi lên: "Con mẹ mày!" rồi muốn xông lên liều mạng với thằng kia thì bị Lương Tín Nhân chặn lại
"Người anh em à, tao nói đâm cũng đâm rồi giờ thì có thể dừng lại chưa?"
"Mày là cái thá gì?" Có vẻ như men trong bia đã ngấm quá rồi nên người thằng kia cũng không ngán ai.