Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 2: Cuộc Sống Hiện Tại




Chương 2: Cuộc Sống Hiện Tại

Tháng 1 Năm 2019, Lâm Đồng, thành phố Đà Lạt, nhiệt độ hiện tại rơi tầm 10 đến 17 độ, nơi đây xung quanh là những phường, quận được kết nối với nhau lấy Hồ Xuân Hương là trung tâm trải ra xa.

Trường Trần Phú, một trong những ngôi trường cấp ba hàng đầu Đà Lạt, thời điểm hiện tại là thời gian giải lao của ngôi trường.

Trong khi mọi người đang tập trung lại nói chuyện, chơi thì ngay tại một bên, đang ngồi trên ghế đá, dưới gốc cây bàng, một chàng trai trẻ nhìn trong 18 tuổi, chiều cao mét 65, gầy gò, tướng mạo bình thường, đang ngồi nhắm mắt ngưng thần, miệng lẩm bẩm.

"Ước gì tiết tiếp theo được nghỉ, tới lúc đó lại ra ngoài này ngồi ngủ thì tốt biết mấy."

"hh~~~"

Nói xong hắn thở dài một cái.

Một lúc sau, một nhóm người gồm 6-7 người đi tới, tên cầm đầu mở miệng ra nói

"Anh Lương, bây giờ chơi bóng rổ chia làm 2 đội, nhưng hiện tại tụi tao mới có 7 người, mày vào luôn cho đều 4vs4"

Anh Lương là biệt danh của Lương Tín Nhân được gọi bởi những đứa bạn ở trường, nó được lấy từ Lương Sơn Bá nhưng vì quá dài nên chúng nó gọi tắt lại là Anh Lương.

Lương Tín Nhân nghe vậy mở mắt ra nhìn về nhóm trước mắt, lại lần nữa thở dài, đạo:

"Haizz, Duy à, tao đã nói nhiều lần rồi, mày so xem thần hình tụi mày với tao xem có cân bằng không, với lại tao rất yếu về lĩnh vực thể thao."



"Nhưng tụi tao không đủ người ở đây."

"Mày có thể chia 3vs3 mà"

"Thế nhưng lại thiệt thòi một đứa."

Nói tới đây, bỗng nhiên sau lưng hắn truyền tới tiếng nói

"Hay là để tao ra cho, dù gì tao cũng đéo giỏi ở lĩnh vực này."

Nghe vậy bọn chúng cũng đành gật đầu

"Thế thì mày ngồi đây chơi với nó đi chứ tao nhìn nó thế này chắc xíu nữa nó ngủ quên ở đây luôn đấy."

Nói xong bọn hắn bắt đầu chia nhau ra và đánh bóng rổ.

Tên còn lại cũng bắt đầu tiến tới, ngồi ngay bên cạnh hắn, mở miệng nói: "Lúc nào mày cũng ngồi đây không thấy chán à."

"Chứ mày nhìn tao thế này, không ngồi đây thì làm gì, vào đó chơi để chúng nó xô đẩy à."

"Thế thì Ít ra mày cũng nên ở trong lớp chứ, ra đây làm gì?"

Lương Tín Nhân nghe tới đây mở miệng nói: "Mày xem, hiện tại là tháng 1, trời tuy hơi lạnh một xíu nhưng bù lại thì trông nó thật tươi mới, ở đây thư giãn là số dzách. Mày cũng nên tận hưởng đi Trí à."



Trí, tên đầy đủ là Nguyễn Đức Trí, năm nay 19 tuổi, thân hình to hơn hắn một chút, do việc học trễ 1 năm nên hiện tại hắn chung khối với Lương Tín Nhân, đôi khi mọi người trong nhóm gọi là Già.

"Chỉ vì cái lý do củ chuối này à" Nguyễn Đức Trí nghe xong trầm mặc nói.

"Chứ mày đòi hỏi gì nữa, chuẩn bị tới hai tiết văn, tao mong sao được nghỉ đây này, đến lúc đó tao lại ra đây ngồi thư giãn."

Nghe tới đây Nguyễn Đức Trí hoàn toàn trầm mặt không biết nói gì.

Cứ như thế hai đứa ngồi đó, một đứa nhìn, một đứa nhắm mắt thư giãn, cho đến khi tiếng chuông vào tiết réo lên.

"Reng~ Reng~."

Nhóm bạn đánh bóng hiện tại cũng tập trung lại đây, thằng nào cũng mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, bốc cả mùi lên.

Tên cầm đầu nói: "Đi thôi ghé qua căn tin mua chai nước rồi lên lớp thôi."

Lương Tín Nhân nghe vậy cũng đứng lên đi theo, cả nhóm ghé qua căn tin mua nước xong lại vào lớp.

Lớp học của hắn gồm 40 người, nữ chiếm 18, còn lại là nam.



Vừa bước vào lớp thì lại nghe được tiếng nói thất thanh

"Mấy đứa con trai tụi mày không có gì chơi à thời tiết thế này đi đánh bóng, mồ hôi chảy ra, vô lớp lại phải mở cửa sổ, không thấy lạnh à."

Tiếng nói này là của lớp trưởng của lớp học này, lớp trưởng tên Tuyết Vy, dán người hơi mập nhưng nó lại không che đi dáng vẻ xinh đẹp của cô ấy.

"Thì... Thì tụi mày chịu lạnh một chút, đợi tới khi nào nó hết mùi tao lại đóng lại cho." Tên cầm đầu cũng rén, nói

"Thôi về chỗ đi sắp vô tiết lại rồi."

Nghe vậy, cả nhóm cũng chạy về chỗ ngồi của mình.

Vị trí của Lương Tín Nhân nằm ở dãy cuối hàng ba, tại chỗ này hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi người, và hành động của người đó, chỗ này cũng khá an toàn cho những hành vi láo lếu trong giờ kiểm tra.

"Nè Nhân, lần sau muốn thư giãn thì ở trong lớp thì hơn, bên ngoài khá là ồn ào nên không được dễ chịu."

Đây là tiếng nói của bạn cùng bàn hắn, Hoàng Quỳnh, đồng thời cũng là lớp phó học tập của lớp này.

Lương Tín Nhân nghe vậy cũng chỉ khẽ gật đầu rồi quay sang đi chỗ khác.

Thấy hắn như thế Hoàng Quỳnh cũng không nói gì thêm mà tập trung vào bài học.

Cứ như thế thời gian cứ trôi đi cho tới giờ ra về.

Do đường từ nhà tới trường khá là xa nên hắn di chuyển bằng phương tiện xe máy, lúc trước hắn thường hay chở người bạn cùng cấp hai của mình sau lưng.

Nhưng nay đứa bạn đó cũng đã có xe máy của mình nên chia nhau ra mà đi học.

Đứng tại dưới gara, đợi hàng xe dài gần 40 chiếc ra hết mới tới lượt hắn chen vào.