Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 28: Tiền và Rồng Không Thể Ở Chung




Chương 28: Tiền và Rồng Không Thể Ở Chung

Đường đi đến nhà bà ngoại khá gần chỉ cần đi qua 3 lô đất là đã tới.

Nơi đây giống như ngoại ô vậy, đi một lúc lâu mới có một căn nhà, vì vậy trên đường đi thì xung quanh tối thui chỉ có bóng đèn chiếu sáng đường.

Khi đến nhà bà ngoại, từ bên ngoài có thể nhìn thấy phía trong có ánh đèn, xung quanh được bao bọc bởi các hàng cây, phía bên trong thì ngôi nhà được tạo theo kiểu truyền thống xưa, không khí trong lành, bên cạnh còn có ao cá và một đôi bàn ghế đá.

Khi bước vào bên trong Lương Tín Nhân thấy có hai ông bà lão đang ngồi ở trên ghế đá, uống trà thư giãn, khí tức trầm ổn.

"Con chào cha mẹ, chúc cha mẹ năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng." Nguyễn Thị Ánh và Lê Long đồng thanh mở miệng nói, phía sau Lương Tín Nhân và Nguyễn Kiều Thương nghe vậy cũng theo nói: "Cháu chào ông, chào bà, chúc hai người năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng."

Đang ngồi trên ghế hai ông bà nghe vợ chồng Lê Long nói chỉ cười cười gật đầu, xong khi nghe đến Nguyễn Kiều Thương nói thi hai người mới mở miệng, tay vẫy vẫy.

"Ui cháu ta, lâu rồi mới thấy qua đây, qua đây để ông bà xem."

Nguyễn Kiều Thương nghe vậy liền tiến tới gần ôm hai ông bà một cái.

Một lúc sau cả ban người mới thả nhau ra, xong giờ hai ông bà mới để ý thấy Lương Tín Nhân, hai người cứ thế mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Lương Tín Nhân thấy thế liền trở nên mất tự nhiên thầm nghĩ: "Cái gì vậy, dò xét cháu rể ư, nhưng vẫn còn hơi sớm mà."

Nguyễn Thị Ánh liền dùng tay đẩy đẩy hai người, hai người mới tỉnh lại, bà lão mở miệng nói: "Đứa trẻ này là ai?"

"Cháu chào bà, cháu là bạn trai của Thương ạ." Lương Tín Nhân giọng nói không ổn trả lời.

"Cái gì? Từ khi nào?" Cả hai ông bà bất ngờ thốt ra.

"Dạ từ hè năm ngoái, vào một buổi ngoại khóa." Lương Tín Nhân thành thật nói.

Nghe thế hai ông bà quay ra hỏi Nguyễn Kiều Thương

"Thế nào? nó có bắt nạt cháu không? nếu có thì nói ra để ông bà dạy lại nó."

Bên cạnh Lương Tín Nhân nghe vậy liền đen mặt, khóc không ra nước mắt cái quái gì vậy, cả nhà này hết "nữ nhi nô" giờ lòi ra thêm "cháu nô" à.

Nguyễn Kiều Thương thì sợ ông bà hiểu lầm nên cũng lập tức nói: "Dạ không, lúc đó anh ấy đối với con rất tốt."



"Quả nhiên không mắc công ta thương nàng." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.

Hai ông bà nghe thế cũng không lại nói gì, bầu không khí trở nên cứng đờ lại.

Lúc này Nguyễn Thị Ánh bỗng nhiên lên tiếng nói, phá vỡ bầu không khí: "Mẹ, lần này con qua đây ngoài chúc Tết cho hai người, còn muốn nói là sau này Thương nó xuống dưới sài gòn con có nhờ Nhân nó chăm sóc giùm, mẹ thấy thế nào?"

Hai người nghe vậy không ai mở miệng nói, bà lão thì nhìn lấy Lương Tín Nhân còn ông lão thì lấy ra một cái mai rùa và ba đồng xu cổ, đang tính toán thứ gì đó.

Một lúc sau, ông lão sau khi làm xong thì miệng mở ra nói: "Có thể, nhưng không được ở chung." xong ông lão nhìn về Lương Tín Nhân nói: "Tiểu tử nếu muốn quen được cháu ta thì cần phải cố gắng lên."

Lương Tín Nhân một bên nghe thế liền mơ màng "Có ý gì? không phải đang quen sao?"

"Được rồi hai đứa về nhà trước đi, hai con thì ở lại nói chuyện." Bà lão nói.

Lương Tín Nhân và Nguyễn Kiều Thương nghe vậy cũng gật đầu mà đi ra, trên đường đi Lương Tín Nhân vẫn còn đang suy nghĩ việc ông lão mới nói là có ý gì.

Sau khi Lương Tín Nhân và Nguyễn Kiều Thương đi, Lê Long mới tiến lên trước mặt hai ông bà lão nói: "Cha, mẹ, các người thấy thế nào?"

"Trước khi nói chuyện đó cần phải giải quyết một chuyện đã." Ông lão mở miệng nói xong liền tại chỗ biến mất.

Lúc này, bên trong bóng tối, có một bóng người đang ẩn núp lấy quan sát Lương Tín Nhân hai người, bỗng nhiên lúc này bên tai hắn vang lên tiếng nói.

"Người là ai? Tại sao lại theo dõi cháu ta?" Đây là giọng nói của ông lão.

Người kia nghe thấy liền giật mình tay liền đánh ra một quyền về hướng tiếng nói phát ra, nhưng nó ngay lập tức bị hóa giải, hắn liền nhay lui về phía sau và trở nên cảnh giác, rồi một bóng người xuất hiện trước mắt hắn.

"Người là ai?" Người kia nói, hắn cảm thấy bất ngờ khi tại một nơi hẻo lánh như này lại có một cao thủ như thế, hắn tự nhận rằng bản thân không mạnh nhưng để có thể xuất hiện một người mạnh hơn hắn thì chỉ có trong tổ chức.

"Ta hỏi là ngươi, ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi cháu ta?" ông lão nói.

"Cháu người là đứa con gái kia?"

"Đúng."

"Ta không theo dõi nó, ta là theo dõi thằng nhóc kia." Người kia chỉ vào Lương Tín Nhân nói.

"Tại sao lại theo dõi hắn?"



"Đây là bí mật tổ chức."

"Tổ chức nào?"

"Đây là bí mật."

"Ngươi không sợ ta g·iết ngươi sao?" ông lão đe dọa nói.

"Việc ngươi xuất hiện ở đây thì đã nói lên ngươi sẽ không g·iết ta, nếu muốn g·iết ngươi đã g·iết ngay từ đầu chứ không để phải nói tới lúc này." Người kia lạnh kháng nói.

Nghe thế ông lão liền cười không nói gì, một lúc sau mới lại mở miệng nói: "Ngươi đi đi, nhưng hãy nhớ những gì người thấy ở đây không nên nói cho ai biết trừ việc thằng nhóc kia, nếu không dù người có trốn đâu ta cũng sẽ tìm ra và g·iết ngươi." nói xong ông lão lần nữa biến mất trong bóng đêm.

Thấy ông lão biến mất, người kia liền thở phào nhẹ nhõm: "Tu vi thật kinh khủng" người kia lúc nãy cũng s·ợ c·hết kh·iếp dù nói không sợ nhưng hoàn toàn là không phải vậy.

"Nên quay lại việc của mình thôi đừng quan tâm những thứ khác." Người kia nói thầm.

Đồng thời điểm đó tại một chỗ khác trong bóng đêm, ông lã đang đứng đó, hắn định xem xem người kia sẽ làm thế nào, nếu người kia cầm đồ ra báo cáo thì hắn sẽ không ngại mà ra tay g·iết người kia, nhưng thấy người kia biến mất không làm gì cả hắn cũng biến mất theo.

Tại trong nhà, ông lão lần nữa xuất hiện tại bên trong.

Bà lão hỏi: "Thế nào? Xử lý chưa?"

"Không cần xử lý, hắn là đi theo tiểu tử kia."

"Tiểu tử kia thế nào?"

"Thân thế khá bị ẩn, mặt ngoài gia đình là một nhà bình thường, nhưng hắn lại là luyện khí nhị trọng."

"Lão định cho hắn quen cháu chúng ta ư."

"Đúng vậy, nhưng rất khó." ông lão thần thần bí bí nói.

"Ý gì?" Bà lão hỏi.



"Tiên và Rồng không thể ở chung." ông lão nói lấy một câu rồi không nói nữa, quay lưng đi vào trong phòng, trước cửa phòng ông lão liên nói thêm một câu: "Đã là lúc để cho cháu nó tu luyện."

Nghe thế bà lão liền gật đầu rồi phân phó cho hai vợ chồng Lê Long xong bà cũng tiến vào trong nhà.

Trên đường về Lương Tín Nhân có phát hiện được cỗ ba động khí nhưng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi lại biến mất, hắn cứ nghĩ rằng là cảm ứng nhầm nên liền bỏ qua.

“Lúc nãy ông em có nói là quen em sẽ khó. Nhưng anh đang quen em mà.”

“Em không biết.”

“Haizzz, thôi về xem phim đi.” Lương Tín Nhân không quan tâm nữa mà nắm lấy tay của Nguyễn Kiều Thương đi về.

“Đi.”

Và thế Lương Tín Nhân trở về nhà và bắt đầu xem phim cho tới đêm đi ngủ, tất nhiên rồi, đi ngủ Lương Tín Nhân bị tách sang phòng ngủ dành cho khách, còn Nguyễn Kiều Thương vẫn ở phòng nàng. Đêm đêm, đang trong lúc ngủ, cửa phòng Lương Tín Nhân bị mở ra, một thân ảnh nhẹ nhẹ bước vào, chui lên giường nằm ở bên cạnh Lương Tín Nhân rồi nhắm mắt ngủ.

Trời mờ sáng ngày hôm sau, Lương Tín Nhân liền thức dậy, hắn liền cản thấy tay hắn bị một hồi mềm mại, ấm áp truyền đến, quay đầu sang thì thấy Nguyễn Kiều Thương đang nằm ôm lấy tay hắn.

Lương Tín Nhân liền hỏa khí lên não, tay liền kéo cao lên phía trên suy nghĩ: “Có nên bóp phát cho đỡ ghiền không?” Suy nghĩ rất chi là đàn ông lúc bấy giờ.

“Bình tĩnh ta ơi, không thể để tình huống thế này khiến t*** tr*** lên não.”

Xong hắn liền kéo tay ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa ra ngoài sân.

Ra đến ngoài sân, hắn liền hít sâu để lấy lại bình tĩnh rồi một lúc sau hắn cũng bình tĩnh lại.

Lần này thức dậy sớm Lương Tín Nhân không có tu luyện Thiên Vương Tạo Hóa Quyết mà chuyển sang tu luyện quyền pháp 18 thức.

Theo những gì có trong trí nhớ, Lương Tín Nhân liền tập theo những động tác được ghi, mỗi động tác đều tác động lấy một bộ phận trên cơ thể hắn tạo thành một khối chung, khi ra sức cũng như truyền khí thì các khối này sẽ tạo thành một đường dẫn để khí di chuyển một cách nhanh chóng đến nơi xuất lực, chỉ có điều là những động tác khá kỳ lạ cũng như là xấu hổ đồng thời tiêu hao khá nhiều thể lực để tu luyện.

Sau một hồi tu luyện, Lương Tín Nhân ra xa nhà tìm lấy một cái cây, hắn liền cởi lấy cục bột xuống, xuống thế chuẩn bị, lực cũng như khí lần đầu tập trung lấy dưới chân hắn, cơ thể bắt đầu di chuyển lên phía trước thì lực và khí cũng di chuyển theo các khối bộ phận đi lên một cách nhanh chóng, đến khi Lương Tín Nhân nắm đấm đụng vào cái cây thì lực và khí cũng tự lại trên nắm đấm truyền thẳng ra phía trước. Cái cây trước mặt liền b·ị đ·ánh thủng vào bên trong.

“Mới thức thứ nhất mà đã thế này rồi, còn lại mười bảy thức không biết thế nào. Quả nhiên là quyền pháp mạnh.” Lương Tín Nhân nói thầm, miệng cười toe toét.

Nơi xa trên một cành cây, vẫn là người được phái theo sau Lương Tín Nhân, thấy Lương Tín Nhân đấm ra một quyền như thế cũng bất ngờ: “Đây là quyền pháp gì? Khí bị nó hút lấy thật nhiều.”

“Một quyền này cũng lấy gần như là một nửa khí lực, có lẽ nên hạn chế dùng cho đến khi tu vi lại tăng trưởng.” Nói xong Lương Tín Nhân ngồi xuống tu luyện để khôi phục khí đã tổn thất.

Phía trong nhà, khi Lương Tín Nhân phát lấy lực thì có cỗ năng lượng ba động, dẫn tới vợ chồng Lê Long tỉnh dậy, hai người liền lập tức đi ra thì nhìn thấy Lương Tín Nhân đấm lấy cái cây, thân cây bị lủng vào bên trong, hai người cũng lấy kinh ngạc: “Luyện khí nhị trọng mà đã có thể phát lấy lực như vậy. Quả thật là quái.”

Người bên cạnh cũng gật đầu.

Lương Tín Nhân không biết rằng hắn chỉ đấm có một phát mà đã bị ba người phát hiện.