Chương 29: Tu Đạo và Đi Nhậu
Cho đến khi Lương Tín Nhân ngồi xuống tu luyện để hồi phục thì người xung quanh mới ý thức lại bản thân.
"Được rồi, đừng nhìn nữa, trời cũng sáng rồi vô nhà kêu lấy Thương nó dậy, đợi tới lúc Nhân nó đi về thì đưa nó sang chỗ bà ngoại." Nguyễn Thị Ánh dặn dò nói.
Lê Long nghe thế cũng gật đầu đi vào trong nhà, đi đến cửa phòng của Nguyễn Kiều Thương, hắn giơ tay lên gõ lấy cửa ba tiếng rồi mới mở cửa bước vào, là gia đình nên không cần khách sáo đó là đúng nhưng con gái đã lớn rồi thì việc ý tứ vẫn phải giữ.
Lê Long mở cửa tiến vào thì nhìn thấy trong phòng lại không có một ai, hắn cứ tưởng là con gái đã dậy và vệ sinh rồi nên hắn cũng đóng lại cửa.
Khi đi ngang qua phòng Lương Tín Nhân thì tự nhiên cánh cửa phòng lại tự động mở ra, Lê Long nhìn thấy một thân ảnh từ trong đó bước ra, Lê Long lập tức cứng đờ người ra tại chỗ.
Nguyễn Kiều Thương sau khi thức dậy liền nhìn không thấy Lương Tín Nhân không ở bên cạnh, cũng lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi thì nàng nhìn thấy Lê Long đang đứng đó nhìn lấy nàng
"Sao ba lại ở đây?" Nguyễn Kiều Thương hỏi lấy.
Lê Long cũng không lập tức trả lời mà lắp bắp hỏi lại: "Sao con lại bước ra từ đó?".
"A, sáng sớm con dậy rồi qua đây tìm Nhân mà lại không thấy trong phòng." Nguyễn Kiều Thương bịa lấy việc bản thân vừa mới ngủ từ trong đó dậy.
Lê Long nghe thế liền không nói gì mà nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều Thương, xong lúc sau hắn mới lại nói: "Nhân nó đã dậy từ sớm, ai lại như con ngủ bây giờ mới dậy."
"Dậy sớm thế để làm gì?"
"Để luyện tập, từ bây giờ trở đi con cũng nên luyện tập dậy sớm đi." không đợi Nguyễn Kiều Thương trả lời hắn lại tiếp tục nói: "Sau khi Nhân nó đi về thì con chuẩn bị thêm một lần nữa qua nhà bà ngoại đi, bà có việc muốn nói cho con đấy."
"Dạ." Nguyễn Kiều Thương nghe lời gật đầu.
Phía bên ngoài, sau khi hoàn tất khôi phục Lương Tín Nhân liền trở lại trong nhà, khi này mọi người trong nhà cũng đã thức dậy hết.
"Sao anh lại đâu sớm vậy?" Nguyễn Kiều Thương đi tới hỏi.
"Để luyện tập thể dục buổi sáng chứ sao. Chứ em tính để anh nằm đó chịu tội à?" Phải nói rằng hồi sáng ý chí của hắn thật kiên định, dưới ánh sáng mơ màng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo mà lại không làm chuyện cầm thú, ủa thế bây giờ ta là cầm thú hay là không bằng cầm thú?
Nói đến đây hắn cảm thấy một hồi lạnh lạnh sau lưng, một ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào tim của Lương Tín Nhân, quay đầu lại thì hắn thấy Lê Long đang đứng đấy nhìn lấy hai đứa, Lương Tín Nhân liền bẻ cua lời nói: "Để em vô đánh thức anh thì anh tự dậy luôn cho lẹ."
Lúc này hắn mới cảm thấy cảm giác ấy biến mất, Lương Tín Nhân thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cả nhà bắt đầu dọn lấy bữa sáng mà ăn, trong bữa ăn mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trừ một người đang hầm hực ngồi đó không nói gì.
Sau bữa sáng, Lương Tín Nhân cũng bắt đầu xin phép mọi người đi về, trước khi đi hắn có tiến tới bên cạnh Nguyễn Kiều Thương, từ trong túi lấy ra một đoạn dây chuyền rồi đưa cho nàng, cười nói: "Quà năm mới." Đoạn dây chuyền đó hắn mua từ lúc đi dạo cửa hàng cố tình im lặng mua lấy.
Nguyễn Kiều Thương thấy vậy liền vui vẻ tiếp nhận, sau đó nhìn lấy Lương Tín Nhân đi xa.
Sau lưng, Nguyễn Thị Ánh tiến tới gần Nguyễn Kiều Thương nói: "Tới lúc sang nhà bà ngoại lần nữa rồi."
Trên đường sang nhà bà ngoại, Nguyễn Kiều Thương nghi ngờ hỏi: "Tại sai chúng ta lại phải qua nhà bà lần nữa vậy?"
"Đến đó bà con sẽ nói cho con biết." Lê Long thần bí nói.
Đến nhà bà, cả ba người bước vào trong, bà ngoại đã ngồi đấy đợi lấy ba người, nhìn thấy ba người tiến vào liền mở miệng hỏi thăm các thứ đơn giản này nọ, xong lần này bà nhìn qua phía Nguyễn Kiều Thương, tay giơ lên vẩy vẩy nàng tới.
"Cháu có biết gì là tu tiên không?" Một câu hỏi trực tiếp.
"Cháu biết, cháu có xem phim thần điêu đại hiệp, tru tiên,... rồi. Nhưng bà hỏi vậy là có ý gì?" Nguyễn Kiều Thương thắc mắc hỏi.
"Thế cháu có nghĩ tu tiên là có thật không?"
"Cháu không nghĩ là nó có thật, nếu có thì cũng không cần máy bay để bay."
"Thế thì cháu hãy nhìn cho kỹ." nói xong bà ngoại liền lập tức đưa tay ra, cách không đưa về hướng cái ly nằm trên cái bàn.
Nguyễn Kiều Thương thấy vậy liền nghi ngờ, lúc này cái ly bắt đầu tự động di chuyển, qua một hồi nó có dấu hiệu muốn rớt khỏi bàn nhưng nó lại không rớt mà vấn cứ như vậy di chuyển tới cánh tay của bà một cách an toàn, xong bà liền dùng lực bóp lấy cái ly, cái ly liền bị bóp thành bột phấn.
Nguyễn Kiều Thương ở bên cạnh xem, tay liền dụi dụi con mắt, cứ nghĩ rằng bản thân đã nhìn lầm, nhưng nhìn thấy dưới đất vài mảnh vỡ và trên tay bà bột phấn, nàng liên tin đây là sự thật.
"Đây là chuyện gì?"
"Đây là một thủ đoạn nhỏ của tu tiên, à không phải nói nó là tu đạo thì đúng hơn."
"Tu đạo. Bà muốn cháu tu đạo ư?" Nguyễn Kiều Thương hỏi.
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Cháu có muốn ở cùng với thằng nhóc kia không?" bà ngoại hỏi ngược lại.
"Có."
"Thế cháu cần phải biết thằng nhóc kia cũng là tu đạo, nếu như cháu không theo thì có lẽ tương lai sau này cháu sẽ bị nó bỏ xa, trong khi người tu đạo thường sống lâu hơn người bình thường."
"Thế có nghĩa là hắn còn sống mà lúc đó ta đ·ã c·hết ư?" Nguyễn Kiều Thương ngây thơ nghĩ.
"Thế tu đạo có khó không bà?"
"Không khó nếu như lấy tư chất của cháu."
"Thế thì cháu muốn thử." Nguyễn Kiều Thương quyết định.
"Thế thì tốt, nhưng trước khi cháu tu đạo, cần phải hiểu rõ về lịch sử của dòng họ chúng ta. Thực ra chúng ta là........"
.........
Phía bên này, Lương Tín Nhân lại hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên kia, hắn giờ này đang bắt lấy xe buýt để đi về lại nhà.
Từ đây dùng xe buýt để đi về nhà lại mất khoảng thời gian gần 2 tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng này Lương Tín Nhân ngồi trên xe bấm lấy điện thoại, mở lấy điện thoại thì tin nhắn một đống lớn được nhận, chủ yếu là tin chúc Tết đến từ bạn bè của hắn, Lương Tín Nhân thì lười biếng viết lấy một tin rồi ấn chọn hết tất cả mọi người rồi gửi đi.
Lần này một tin nhắn khác lại tới, đến từ Trường Vũ
"Anh Lương, mùng 5 đi nhậu đi. Mấy đứa kia cũng đồng ý rồi nên mày cũng từ chối không được, thế nhé."
Cái đệt, chúng nó là thư ký của ta à mà sao cứ chốt hết rồi nhắn bắt buộc ta đi.
“Có ai theo?”
“Nhóm con trai thôi.”
“Được”
Cứ thế một hồi xem điện thoại không có tin gì mới, Lương Tín Nhân liền chợp mắt một cái, cho đến khi mở mắt ra thì đã tới bến xe Đà Lạt, Để về đến nhà thì Lương Tín Nhân cần phải đón thêm một chuyến xe nữa nhưng vì để tiết kiệm thời gian một chút hắn quyết định đón xe ôm đi cho lẹ.
Mất thêm khoảng tầm 10 phút nữa, Lương Tín Nhân mới hoàn toàn gọi là về đến nhà.
Trong khoảng thời gian ở nhà này, sáng ngoài việc là chúc Tết cho những người đến nhà, hắn còn phải ở để canh rượu bán cho khách, đi với gia đình qua nhà các cậu để ăn tiệc, tối thì ở nhà chơi bài với mọi người, đây như là hoạt động không thể thiếu khi Tết, nhưng chỉ mỗi Tết mới có không khí vui vẻ và đông vui thế này, vì vậy thu hoạch của hắn trong 4 ngày Tết không hề ít, gần 4 triệu đồng.
Đến mùng 5, Lương Tín Nhân buổi sáng sau khi dậy thì đi qua phòng sách để tu luyện, mặc dù có chơi lấy nhưng hắn vẫn không quên lấy việc tu luyện, xong hắn lại về nhà để ăn sáng rồi ngồi đó lấy cuốn sách phiên dịch cổ ngữ ra học, hầu như các chữ cái trong này đều thuộc về chữ hán cổ, có vẻ như vài ngàn năm trước chữ viết được thống nhất lúc bấy giờ là chữ hán, vì để tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này nên Lương Tín Nhân lúc đó quyết định tương lai sẽ chọn lấy trường đại học có ngành đào tạo ngôn ngữ, ở phía trên mạng thì có ghi ngành này cần học lấy tiếng Trung để có thể hiểu một cách dễ dàng nhất Hán cổ.
Đến trưa Lương Tín Nhân đại khái có thể ghi nhớ được vài từ, có vài từ chữ nét quán khó nhớ nên hắn bỏ qua, sau khi ăn trưa Lương Tín Nhân bỗng nhiên nhận được tin nhắn, tin nhắn đến từ Lê Hiền Hòa.
“Xíu nữa có đi nhậu thì qua chở Hòa.”
“Hả, cái quái gì vậy? sao ta đi nhậu nàng lại biết?” Lương Tín Nhân thắc mắc lấy trong lòng, chẳng lẽ là thằng kia lại nói, nghĩ vậy Lương TÍn Nhân liền ngây lập tức nhắn tin cho Trường Vũ.
“Mày lại nói cho Hiền Hòa rằng chúng ta đi nhậu ư?”
“Không phải là tao nói, mà là tao b·ị b·ắt buộc.” Đầu bên kia nhắn trở lại.
“Là sao?”
“Lúc tao đang ngồi chơi thì tự nhiên Hiền Hòa nhắn qua hỏi rằng những ngày này tao có làm gì không, thì tao có nhắn lại là không, xong hắn bên kia lại nói nếu như tao không nói thật thì sẽ không hỗ trợ tao với Trâm Anh, vì vậy mọi chuyện mới xảy ra thế này.” Trường Vũ giảng giải lấy
“Cái thằng này, mày vì gái mà hi sinh tao?” Lương Tín Nhân đen mặt.
“Vì hạnh phúc sau này của tao, mày tạm thời hi sinh xíu đi, thế nhé, tao không nhắn lại nữa đâu.”
Lương Tín Nhân chịu luôn với cái thằng này, không biết nói gì hơn chỉ đành hồi phục lại tin nhắn của Lê Hiền Hòa.
"Toàn con trai không đi làm gì?"
"Đi chơi, lo gì Nhân sẽ bảo vệ Hòa lần nữa mà đúng không?" Bên kia tự tin hồi phục lại.
"Điều đó không sai nhưng mà tay thế này sao đón"
"Đúng vậy nhỉ, vậy thì để Hòa xuống đón, đọc địa chỉ đi."
"Biết lái xe rồi à." Lương Tín Nhân bất ngờ.
"Vài ngày trước có tập đi được."
"Không cần đâu, để Vũ nó đón Nhân là được."
"Không nhưng nhị gì cả thế nhé, gửi địa chỉ qua đây tối Hòa đến." Thế là bên kia đóng lại tin nhắn.
"Có vẻ ta cần kháng chiến vùng lên chứ cứ thế này thì..." Lương Tín Nhân thầm nghĩ rồi thở dài lắc đầu lấy một phát, xong tay vẫn nhắn lấy địa chỉ gửi sang đầu tin bên kia.
Bên đầu tin bên kia, Lê Hiền Hòa nhận lấy được địa chỉ liền cười lấy đi vào trong phòng chuẩn bị đồ.