Chương 27: Dạo Cửa Hàng
Lương Tín Nhân than thở một phát rồi bước lên xe buýt đi đến xã Lạc Bình.
Trên đường đi xe buýt phải nhiều lần dừng xe đón khách cũng như là thả khách nên thời gian đi bị kéo dài lên tới gần 30 phút.
Sau khi xe đến địa điểm Lương Tín Nhân cần đến, hắn liền lập tức xuống xe, vì hiện tại là mùng một Tết, không khí xung quanh trở nên nhộn nhịp, nhiều đứa trẻ đang chạy khắp nơi để chúc Tết, nhiều nơi tụ lại để đánh bầu cua.
Từ vị trí hiện tại Lương Tín Nhân cần phải đi bộ tầm 15 phút nữa để tới nhà bạn gái hắn, tới trước nhà bạn gái, Lương Tín Nhân tiến đến và gõ cửa, lúc này một tiếng nói vang lên: “Ai vậy?”
Mở cửa ra là một người phụ nữ trung niên nhìn tầm 44 tuổi, đang ăn mặc đồ đẹp để đón tết, người đấy là mẹ của bạn gái hắn, Nguyễn thị Ánh.
Khi nhìn thấy Lương Tín Nhân, Nguyễn Thị Ánh cũng trở nên kinh ngạc, bình thường vào mùng một Tết hầu như mọi người là ở nhà để đón người tới cũng như là ở với cha mẹ, nên việc Lương Tín Nhân bỗng nhiên xuất hiện khiến bà trở nên kinh ngạc
“Sao con lại ở đây?” Nguyễn Thị Ánh hỏi
Lương Tín Nhân cười hì hì nói: “con đi chùa dưới này nên tiện thể ghé qua, mai con về lại.”
“Ồ, con ở lại à, Thương nó mà biết chắc nó sẽ vui lắm, để cô đi gọi nó.” Nguyễn Thị Ánh cười nói, Thương là tên bạn gái của Lương Tín Nhân, tên đầy đủ là Nguyễn Kiều Thương.
Lương Tín Nhân vội vàng nói: “không cần kêu đâu bác, để cháu tự vô kêu để cho em ấy bất ngờ.”
Nguyễn Thị Ánh ánh mắt liền chuyển đến phía cánh tay của Lương Tín Nhân, thấy vậy ánh mắt của Nguyễn Thị Ánh nhìn vào cánh tay Lương Tín Nhân cũng nói rằng bản thân leo núi không cẩn thận té gãy.
Nghe vậy Nguyễn Thị Ánh cũng cười, không nói gì, để cửa mở và đi lại vào trong.
Dọc theo đường đi Lương Tín Nhân liền đi tới một căn phòng, phía ngoài có dáng mác tên phòng, trông thật trẻ con nhưng lại có phần dễ thương, Lương Tín Nhân lập tức giơ tay lên gõ cửa, xong bên trong lúc này lại phát ra tiếng nói
“Cửa không khóa.”
Lương Tín Nhân vẫn không đáp lời, tay vẫn tiếp tục gõ lấy cửa, mà bên trong vẫn là nói câu đó.
Một lúc sau bên trong liền không chịu nổi, chân bước đùng đùng đi ra mở cửa, vừa mở cửa liền đập vào mắt là nam nhân làn da trắng trẻo, vóc dáng cao, khí chất lạ thường, ánh mắt sâu sắc, miệng cười tủm tìm nhìn lấy, nàng liền bất ngờ đứng đó.
Bên Lương Tín Nhân thì lại nhìn thấy là một người đẹp dáng người thon thả, cao tầm 1m68, làn da trắng tuyết, đôi mắt xinh đẹp như hai viên ngọc trai, khuôn mặt để mộc không trang son chét phấn nhưng vẫn gợi nên vẻ xinh đẹp của nàng, hôm nay nàng mặc cho bản thân một bộ áo dài truyền thống Việt Nam, bộ áo dài bó lấy sát người, làm hiện lên các đường cong cơ thể đầy gợi cảm của nàng, Lương Tín Nhân không khỏi nuốt một ngụm nuốt bọt, kiềm chế hoả khí, mới không gắp mấy tháng mà cơ thể đã nở nang thế này.
“Đã lâu không gặp, Thương.” Thấy Nguyễn Kiều Thương vẫn đang nhìn lấy mình, Lương Tín Nhân lập tức lên tiếng trước.
Phía đối diện Nguyễn Kiều Thương nghe thấy Lương Tín Nhân cũng liền tỉnh lại, khuôn mặt trở nên vui vẻ miệng lập tức mở ra hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Lương Tín Nhân cười nói: “Anh đi chùa dưới này, tiện đường ghé qua đây để tạo bất ngờ cho em.”
Nguyễn Kiều Thương nghe vậy trên mặt càng trở nên vui vẻ, hai hôm trước Lương Tín Nhân không thể xuống gặp nàng và nàng biết từ giờ cho đến nửa tháng sáu mới có thể gặp lại nên nàng rất buồn, nhưng bây giờ lại thấy Lương Tín Nhân cố ý dành bất ngờ xuống gặp nàng, nên nỗi buồn đó cũng lập tức thay thế thành niềm vui ngoài ý muốn, xong nàng lại nhìn xuống dưới tay Lương Tín Nhân thì thấy hắn đang bó lấy bột, nàng liền ân cần hỏi.
“Tay vẫn ổn chứ?”
“Tay đã không sao nhưng có chút vướng víu.” Lương Tín Nhân hì hì nói.
“Thế thì tốt.” Nàng thở phào một cái.
Lương Tín Nhân ánh mắt lúc này vẫn cứ nằm trên thân của Nguyễn Kiều Thương, thấy Lương Tín Nhân là lạ nhìn nàng, nàng mới ý thức được mình mặc đồ có chút không ổn liền lập tức đỏ mặc, đóng lại cửa phòng để thay một bộ đồ mới.
Sau khi thay đổi sang một đồ khác, Nguyễn Kiều Thương mặt đỏ đi ra khỏi phòng, nhín thấy Lương Tín Nhân còn ở đó, nàng quyết định kéo Lương Tín Nhân đi ra ngoài xã mua sắm.
Lương Tín Nhân lập tức đen mặt, chẳng lẽ nàng lại quên tay ta gãy à, sao còn đi mua sắm, có vẻ như biết Lương Tín Nhân nghĩ gì Nguyễn Kiều Thương liền cười nói: “Chỉ là đi dạo hiệu đồ thôi chứ không mua gì mấy nên cứ đi đi."
Nếu không phải là để khiên đồ thì Lương Tín Nhân đồng ý, đó là những gì hắn nghĩ nhưng thực tại lại là tàng khóc, khi đi dạo các cửa hàng đồ mặc dù không mua bất cứ thứ gì nhưng mà Nguyễn Kiều Thương càng đi xem lại càng hăng, không cảm thấy một chút là mệt, ngược lại bên phía Lương Tín Nhân thì hắn đã chán và mệt mỏi lắm rồi, hắn mong sao được trở về lại nhà nhanh.
Cho tới gần 5 giờ chiều Nguyễn Kiều Thương mới dừng lại việc đi xem, không phải là nàng chán rồi mà là trời đã gần không có thời gian đi nữa.
Về đến nhà Lương Tín Nhân liền ngồi sụi trên ghế thở phào một cách nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về nhà, chỉ là đi dạo cửa hàng 3 tiếng mà hắn cứ cảm thấy như đã qua 3 ngày vậy, quả là địa ngục.
Nguyễn Kiều Thương thấy hắn nhẹ nhõm như thế cũng cảm thấy mắc cười, lâu lâu mới có thời gian xuống bồi ta thì ít nhất cũng đừng làm bản mặt như thế chứ, xong nàng cứ để Lương Tín Nhân ở đó mà nàng xuống bếp nấu đồ ăn tối.
Một khoảng thời gian sau đến giờ ăn tối, lúc này cha của Nguyễn Kiều Thương - Lê Long cũng trở về, vừa bước vào nhà thì thấy Lương Tín Nhân đang ngồi bệt trên ghế ánh mắt mệt mỏi, ông cười cười nói: "Ồ, Tín Nhân tới chơi à, thế nào mà trông mệt mỏi thế?"
"Dạ con mới tới hồi chiều, mệt là do dạo cửa hàng đấy bác." Lương Tín Nhân nói.
Nghe Lương Tín Nhân nói vậy, Lê Long liền lập tức hiểu ra, đàn ông mà không hiểu nhau mới lại, khi ông ấy còn trẻ cũng từng cùng Nguyễn Thị Ánh đi dạo cửa hàng, đó cũng là những ngày mệt mỏi, Lê Long liền đưa sang cho Lương Tín Nhân một cái ánh mắt đồng cảm và nói: "Đó là số của đàn ông chúng ta con à."
Lương Tín Nhân cũng ừm ừm gật đầu.
"Thôi được rồi, cũng đứng lên mà chuẩn bị cho bữa tối thôi. Mà tay con thế nào đấy?"
"Con đi leo núi không cẩn thận té gãy tay." Lương Tín Nhân không khỏi cảm thán, vấn đề này một ngày hắn đã trả lời quá nhiều lần rồi.
Nghe vậy Lê Long cũng không nói gì chỉ gật đầu rồi đi vào trong bếp xách ra một cái bàn tròn để giữa nhà, xong từ trong bếp Nguyễn Kiều Thương và Nguyễn Thị Ánh cũng dần dần bưng thức ăn lên để lên bàn, bàn dần dần chứa đầy thức ăn, mọi người cũng lấy ghế tập trung lại bắt đầu bữa tối.
Trong bữa tối, mọi người gắp gắp thức ăn cho Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân cũng không từ chối lòng tốt của mọi người cũng lấy mà ăn nhưng tốc độ của hắn ăn rất chậm do vướng víu cái tay giả gãy, bên cạnh Nguyễn Kiều Thương thấy thế cũng thở dài liền giật lấy cái chén của Lương Tín Nhân rồi đút cho ăn.
Phía đối diện, hai vợ chồng Lê Long thấy vậy cũng cười cười, lần đầu gặp Lương Tín Nhân hai vợ chồng đã có cái nhìn không tệ về hắn, lúc đấy dáng hắn còn gầy, mặt mũi lúc nào cũng thả lỏng, và đặc biệt là hắn rất quan tâm cho con của bọn hắn, và lần này vào dịp Tết Lương Tín Nhân còn ghé xuống dưới đây ở lại thay vì ở với gia đình của hắn, điều này khiến cho hảo cảm của hai vợ chồng đối với hắn lại tăng lên.
Nguyễn Thị Ánh mở miệng trêu, ánh mắt liếc liếc nói: "Đôi chim non." khuỷu tay còn đẩy đẩy Lê Long bên cạnh.
"Con gái lớn không giữ được." Lê Long lắc đầu nói.
Phía bên kia Nguyễn Kiều Thương nghe thấy cha mẹ trêu cũng lập tức đỏ mặt, nhưng tay vẫn không ngừng lại, lỡ bị trêu rồi thì làm tới luôn đi còn gì phải ngại nữa.
Lương Tín Nhân cười hì hì mà đớp lấy thức ăn Nguyễn Kiều Thương đưa tới.
Lúc này Nguyễn Thị Ánh nhìn về phía Lương Tín Nhân hỏi: "Đại học con đã chọn được chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng con nghĩ rằng con sẽ vào trường đại học ngành ngôn ngữ học." Lương Tín Nhân suy nghĩ xong nói.
"Thương nó cũng xuống dưới đó học, đến khi đó con hãy đi chung xuống với nó, chứ nó đi một mình bác không yên tâm."
"Em học trường gì?" Lương Tín Nhân quay sang Nguyễn Kiều Thương hỏi.
"Trường đại học XXXXXXXXX, ngành kế toán."
"Vậy để anh tìm xung quanh gần đó có trường nào có ngành anh muốn vào không."
"Thế hai con ở chung được không?" Lương Tín Nhân hỏi Nguyễn Thị Ánh.
Nguyễn Thị Ánh nghe vậy cười híp cả mắt, miệng đang tính nói thì bên cạnh Lê Long đã mở mồm nói trước: "Không, bây giờ vẫn còn sớm để hai đứa ở chung."
Một sự dứt khoát đến từ Lê Long, mày nghĩ sao mà dám ở chung với con gái tao, tao nuôi bấy lâu nay mà để mày tiện nghi à, không có cửa.
Lương Tín Nhân cảm thấy có một mùi "Con gái nô" không hề nhẹ ở đây, mặc dù Lê Long không ngăn cản hắn quen Nguyễn Kiều Thương nhưng việc chiếm tiện nghi là Lê Long sẽ không bao giờ cho phép, có con gái hắn được khi dễ mình chứ mình không được phép khi dễ con gái hắn.
Nguyễn Kiều Thương thì chỉ ngồi ở bên lắng nghe lấy không nói gì.
Bầu không khí bên trên bàn ăn có chút dở khóc dở cười, thấy vậy Nguyễn Thị Ánh liền đổi chủ đề khác: "Xíu nữa phải qua nhà bà ngoại chúc Tết đấy, ăn nhanh đi rồi xíu nữa đi, Tín Nhân con cũng đi chung theo đi."
"Vâng"
Cứ như thế trong bữa ăn cả bốn người vừa ăn vừa gợi lên một số chủ đề để nói chuyện với nhau, sau bữa ăn Lương Tín Nhân tự giác dọn lấy bàn và đi xuống phụ rửa chén, nhưng vừa xuống bếp thì lại bị Nguyễn Thị Ánh đuổi lên bảo rằng khách ai lại bắt đi rửa chén.
Thế là chỉ còn Lương Tín Nhân và Lê Long ngồi rảnh rỗi, do quá rảnh không có gì làm thế là Lê Long bước tới một cái tủ, mở ra, từ trong đó lấy ra một bộ bàn cờ tướng rủ Lương Tín Nhân chơi cùng.
Lương Tín Nhân hồi nhỏ đã được ông nội dạy cho chơi cờ tướng nên khi đối đầu với một người có đầy kinh nghiệm thì cũng không hề rơi xuống một bậc, thế cờ của Lê Long t·ấn c·ông mãnh liệt, già dặn, ngược lại bên kia thì thế cờ bình tĩnh, chậm rãi, khi phòng thủ thì chắc chắn, khi t·ấn c·ông thì lại như sóng biển đánh rầm rầm mãnh liệt.
Người ta từng nói thế cờ của người đánh đồng thời thể hiện ra được tính cách của người đó.
Cứ thế hai bên bất phân thắng bại đánh nhau, một hồi sau đi ra trong bếp hai người phụ nữ nên hai người đàn ông mới dừng lại trận chiến.
"Nước cờ không tệ, học từ ai?" Lê Long khen ngợi, hỏi.
"Dạ, từ ông nội." Lương Tín Nhân thành thật đáp.
"Ồ." Lê Long ồ lên một phát rồi lại không nói gì.
Xong cả 4 người bắt đầu đi bộ qua nhà bà ngoại.