Chương 26: Bị Để Mắt Đến
"Từ thuở thiên địa sơ khai, vạn vật đều có linh, âm dương giao thoa,...." lời văn mềm mại, chứa đầy những sức hút, cứ mỗi một ngắt quản thì lại có hồn trống vang lên, thẩm thấu vào tai người nghe, mọi người xung quanh giống như tượng một dạng, chỉ đứng đó chắp tay mà nghe.
Bên cạnh Lương Tín Nhân nghe thấy lời văn xong thì hắn cảm thấy là lạ: "Cái gì đây? Đây là bài cúng ư? Sao nghe lạ vậy?" Lương Tín Nhân cũng không phải lần đầu nghe cúng nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy bài cúng lạ như thế này.
Bỗng nhiên, hồn trống bắt đầu vang lên, một cỗ lực lượng cường đại khuếch tán xuống xung quanh mọi người, và bắt đầu thẩm thấu vào trọng, phát giác điều lạ Lương Tín Nhân vận dụng tu vi để chống cự, những thứ này như không khí một dạng, không có ngừng lại mà tiếp tục thẩm thấu vào trong óc của Lương Tín Nhân.
"Chuyện gì?" Lương Tín Nhân hoảng sợ nói, xong hắn giống như bị kéo đi, một lần nữa mở mắt ra thì trước mắt hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi.
Nơi đây nồng độ khí dày đặt, cây cối xung quanh um tùm, to lớn, trên bầu trời xuất hiện thất thải hào quang, còn có những loại động vật kỳ lạ xuất hiện trước mắt Lương Tín Nhân.
"Đây là đây? Sao chất lượng khí ở đây lại nồng đậm tới vậy?" Lương Tín Nhân trở nên khó hiểu, ngờ vực nói thầm.
Cùng lúc đó, tại xa trên phía bắc Việt Nam, sau tận bên trong rừng, một khu nhà sàn đơn sơ xung quanh được bao phủ trong một mảnh sương khói, phía trước khu nhà sàn là một cái hồ nhỏ, trên mặt hồ có những cây sen, phía trên những cây sen có thất thải hào quang xuất hiện, phía dưới là một bầy cá đang bơi xung quanh gốc sen.
Phía bên bờ hồ, có một ông lão có khuôn mặt phúc hậu, trên trán có một khe nứt, đang cầm cần câu, ngồi câu cá, nhưng khác lạ là cần câu lại không có lưỡi câu chỉ có sợi dây hướng thẳng xuống dưới hồ.
Lúc này ông lão bỗng nhiên mở mắt, một mặt kình ngạc mang theo đó là nụ cười vui sướng nói: "Có người có thể tiến vào hỗn trống? Phải lập tức tìm kiếm."
Nói xong, ông lão liền lập tức bỏ cần câu sang một bên, mắt nhắm lại, vận dụng tu vi, một cỗ cường đại năng lượng từ người ông lão phát ra, thiên địa xung quanh dao động mạnh lên, trên đầu ông lão bầu trời có mây đen dần hội tụ lại.
Trên trán ông lão vết nứt dần mở ra, khi nó hoàn toàn mở ra thì bên trên lại là một con mắt khác xuất hiện, từ con mắt bắn ra một tia sáng bay thẳng lên trời, xong dần dần trước mắt ông lão xuất hiện hình ảnh, một người thanh niên tay đang chấp lấy đứng bên trong đám người, nhưng điều khác lạ đây là người thanh niên này đang bị bao lấy bởi khói trắng.
Chưa kịp nhìn cận kẽ xung quanh, đám mây đen trên bầu trời bỗng nhiên giáng xuống một đạo thiên lôi xuống chỗ ông lão, ông lão phát giác ra được, liền lập tức dừng lại thuật đang thi triển để tránh né lấy.
Nơi thiên lôi giáng xuống mặt đất trở nên đen thui, vỡ vụn không còn một tia tồn tại bên trong.
"Đây là thiên khiển." Ông lão kinh ngạc nói.
"Người này là người nào lại có thể dẫn tới thiên khiển? Cần mau chóng tìm được." Nói xong hắn từ sau lưng lấy một khối ngọc bội, tay dùng sức bóp lấy, miệng nói
"Tại phía nam đất nước, người được chọn xuất hiện, mau chóng phải người đi tìm, nhớ lấy không được để phát hiện."
Làm xong mọi thứ ông lão lần nữa đi tới cầm lên câu cá ngồi tĩnh tọa, nhưng trong lòng hắn thì lại không tĩnh.
Bên phía Lương Tín Nhân, trong lúc hắn đang suy nghĩ xem đây là nơi nào, thì hắn thấy phía trên trời xuất hiện một con mắt nằm dọc, nhìn lấy hắn, nhưng sau đó đôi mắt cũng ngay lập tức biến mất, xung quanh quay trở lại yên tĩnh.
"Đó là thiên nhãn sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây?" Lương Tín Nhân kinh ngạc.
Chưa kịp hết kinh ngạc, thì bỗng có một hồi tiếng chuông vang lên "Ầm." Lương Tín Nhân lần nữa mở mắt thì thấy bản thân đã lại lần nữa xuất hiện trong nhà cúng, bên tai có tiếng của lôi chuông.
Nhìn về phía đồng hồ thì thời gian đã trôi qua một tiếng kể từ khi hắn đứng đây, Lương Tín Nhân càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, hắn chỉ mới tiến vào đó chưa được năm phút mà bên ngoài đã được một tiếng, còn chưa kịp làm gì bên trong.
"Cảm ơn mọi người đã tham gia buổi cúng ngày hôm nay." Lúc này ông lão khi sáng hắn gặp từ trên lầu đi xuống nói.
Mọi người xung quanh cũng nhao nháo nói chuyện, có người thì trở về chỗ thay đồ như không có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì xảy ra? sao mọi người dừng như không có chuyện gì vậy? Chả lẽ chỉ có mỗi ta bị kéo đi?" mang theo những nghi hoặc Lương Tín Nhân cũng đi trở về lại phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ Lương Tín Nhân đi tới cạnh anh họ hắn mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy có chuyện gì xảy ra không?"
"Chuyện gì?" anh họ thấy Lương Tín Nhân hỏi vậy cũng nghi ngờ hỏi lại.
"Anh không cảm thấy gì lạ sao? Như có một thứ gì đó kéo đi ấy." Lương Tín Nhân lần nữa nói.
"Không. Chỉ là đứng đó thành tâm nghe người ta đọc kinh cúng thôi. Chả lẽ mi ngủ quên à."
"À à, đúng. Em dựa vào góc tường ngủ." Lương Tín Nhân lùa theo câu nói của anh họ cũng nói láo là ngủ quên, chứ mà hắn nói là hắn tiến vào vùng đất lạ thì lại bị nghĩ là bị điên.
Nghe Lương Tín Nhân nói vậy anh họ hắn cũng dỡ khóc dỡ cười lần nữa nói: "Được rồi, đi rửa mặt các thứ đi rồi xuống dưới nhà ăn ăn."
Lương Tín Nhân cũng gật đầu và bắt đầu thay đồ.
Xuống dưới nhà ăn, mọi người trong gia đình hắn đã tập trung đầy đủ dưới đó, có vài người khách thì quyết định đi về luôn mà không ăn trưa.
Lúc này Trần Xuyến đi tới hỏi: "Thế nào?"
"khá là mỏi cổ khi mang cái tay này đứng cúng, còn không chắp tay được nữa cơ." Lương Tín Nhân bịa lời nói dối nói ra.
"Cho chừa, lần sau đi đứng cho cẩn thận." "Buổi chiều tính làm gì?"
"Con dự tính bắt xe đi qua nhà bạn gái, sáng mai về lại nhà."
"Ồ, qua đêm à. Nếu có làm gì thì nhớ dùng đồ bảo hộ." Trần Xuyến nói xong cũng không nói gì nữa mà tiến vào nhà ăn.
Lương Tín Nhân sau khi nghe Trần Xuyến nói vậy cũng ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng sau một lúc bỗng nhiên hiểu được mẹ hắn đang nói gì thì mặt trở nên đỏ, xong hắn lấy lại bình tĩnh mà cũng đi vào nhà ăn.
Trong khi Lương Tín Nhân đang thưởng thức bữa trưa thì tại một căn phòng không xa gần đó, có một đám gồm 6 người đang tụ tập lại.
Một người trong đó nói: "Có người nào đặc biệt trong đó không?"
Một người khác lại nói: "Không có, mọi thứ đều bình thường, không có giao động khí tức."
"Haizz, lại lần nữa không có sao."
"Nhưng có một người đặc biệt." Một người khác nữa nói, nếu như Lương Tín Nhân ở đây thì sẽ phát hiện đây là ông lão hồi sáng hắn gặp.
"Ồ, ai?"
"Một tên nhóc tầm khoảng 18 tuổi, tay đang bó bột."
"Có gì đặc biệt."
"Luyện khí nhị đoạn."
Nghe vậy mọi người xung quanh bỗng trở nên bất ngờ
"Luyện khí nhị đoạn sao? Đây là một trường hợp khá là hi hữu nhưng cũng đã từng xảy ra trước đây."
"Lương Thành." Một người trong đó miệng tự nhiên thốt ra
"Đúng vậy, năm đó khi tiến vào đây Lương Thành cũng đã được luyện khí nhị đoạn."
"Hắn là cháu của Lương Thành." ông lão lần nữa nói.
"Cái gì?" Lần này cả đám đồng thanh nói.
"Nếu như vậy đây có lẽ là một tín hiệu tốt. Nhưng trước tiên cứ quan sát trước đã."
"Hội trưởng, có việc khẩn cấp từ tổng bộ." Lúc này bên ngoài bỗng nhiên có tiếng kêu.
"Vào đi." Người được gọi là hội trưởng nói.
Sau khi người kia vào, hắn lập tức tiến tới bên cạnh hội trưởng, từ trong túi cầm ra một miếng ngọc đưa cho hội trưởng.
Người hội trưởng giơ tay ra cầm tới miếng ngọc liền ngưng thần nhìn vào tin tức bên trong, sau khi đọc xong, hắn lập tức trở nên kinh ngạc, mọi người xung quanh thấy hắn như vậy cũng cảm thấy tò mò.
Một người trong đó hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Người được chọn xuất hiện và chúng ta cần đi tìm." Hội trưởng nói
"Cái gì? Ở đâu." Đám người trở nên xôn xao.
"Ở phía nam."
"Phía nam thôi là không đủ thông tin, còn có gì khác không?"
"Có, người này có tham gia nghi thức cúng."
"Thông tin này mặc dù tốt nhưng vẫn không đủ để giới hạn lại phạm vi, vì nghi thức cúng này diễn ra cùng ngày ở mỗi chi nhánh trên đất nước."
"Không có cách nào, thông tin chỉ có chừng đó."
Cả đám bắt đầu trầm mặt không ai nói gì, lúc này hội trưởng liền lần nữa lên tiếng:
"Trước tiên thì cứ tạm thời như thế, mọi người giải tán. À đúng, nhớ cử người đi quan sát lấy cháu của Lương Thành."
Đám người gật đầu đồng ý, rồi cũng giải tán đi.
Lúc này người được chọn thì đang ngồi ở dưới nhà ăn, ăn lấy buổi trưa, do vướng lấy cái tay nên hắn ăn rất chậm.
Trần Xuyến sau khi ăn xong thì tiến tới chỗ Lương Tín Nhân nói: "Giờ mẹ ăn xong rồi nên về trước, con coi rồi cẩn thận mà đi qua bên kia, nhớ những gì lúc nãy mẹ nói." Xong bà cũng quay người đi ra ngoài không đợi Lương Tín Nhân trả lời.
Lương Tín Nhân sau khi ăn xong cũng xuống dưới đồi, đến một bến xe buýt đợi lấy xe tới, hắn vẫn không biết rằng phía sau còn có đi theo một người khác vừa đi vừa quan sát lấy, điều này nói lên người này có tu vi cao cường hơn hắn.
Đằng xa, có một chiếc xe buýt đang tới gần, khi xe buýt dừng lại thì có một người đàn ông nhanh chóng từ phía trong xe nhảy ra, chạy nhanh qua người hắn, cũng lúc đó bên trong cũng có tiếng thét phát ra: "Trộm, hắn là trộm, bắt lấy hắn." nhưng đã trễ tên đó đã chạy đi xa.
Người phụ nữ hầm hực xuống xe, thấy tên trộm đã chạy đi xa, người phụ nữ lên tiếng đến chỗ Lương Tín Nhân, tay chỉ vào mặt hắn nói: "Sao mày không chặn hắn lại?"
Lương Tín Nhân nghe vậy mặt liền đen lại, trong lòng đầy dấu chấm hỏi, liên quan gì tới ta mà chỉ, ta có biết hắn là trộm đâu? vã lại người như bà không biết tốt xấu chưa gì đã chỉ tay mắng ta, có biết hắn là trộm ta cũng đéo chặn lại.
Lương Tín Nhân giơ cái tay đang bó bột ra nói: "Bà thấy tôi thế này có chặn được không?"
Người phụ nữ nhìn thấy Lương Tín Nhân tay bó bột vẫn tiếp tục nói: "Mày chặn lại, nếu có việc tao lại bỏ tiền ra cho mày."
Lương Tín Nhân liền trở nên bực bội nói: "Cút, nói lý không nói cứ để người khác phải chửi."
"Mày tin tao báo cảnh sát không?"
"Báo đi, tôi cũng không tin mọi người trên xe mắt mù." Lương Tín Nhân không sợ nói
Đúng vậy, hiện tại mọi người trên xe đang nhìn lấy hai người bọn hắn, trong đó có người mở miệng
"Đúng vậy, đây là lỗi của bà khi không để đồ cẩn thận còn nói người khác."
"Cậu nhóc yên tâm, ta đây làm chứng cho cậu."
.....
Nghe mọi người xung quanh nói vậy người phụ nữ liền đuối lý, mặt hầm hầm đi chỗ khác, có vẻ như bà ta đã thua cuộc trong cuộc cãi vã vô lý mà bà đưa ra.
"Đầu năm đầu tháng mà lắm chuyện xảy ra thế này?" Lương Tín Nhân trong thâm tâm thầm nghĩ.
Hết chương 26