Chương 25: Thiên Nhãn
Lương Tín Nhân sau khi phát hiện không có ai ở nhà liền cũng tự giác chế cho bản thân một to mì gói, từ rất lâu trước đó cũng đã vậy, nghe nói mọi việc đầu tiên bạn làm trong năm mới thì cho đến hết năm đó là việc bạn làm nhiều nhất, Lương Tín Nhân liền không tin, năm nào ăn mì cũng là việc đầu tiên hắn làm nhưng có làm sao đâu.
Cứ thế Lương Tín Nhân làm một tô mì rồi đớp luôn tại chỗ, trong lúc đang ăn thì thằng em hắn trở lại, tay cầm theo xấp tiền dày cộp, thấy thế Lương Tín Nhân cười nói: “Năm nay làm ăn khấm khá nhờ?”
“Không nhiều. Đi xung quanh chúc tết cho người quen biết được chừng này.” Lương Chính Đạo nói rồi đưa xấp tiền ra phía trước.
“Bao nhiêu?”
“Tính thêm hồi sáng ba mẹ cho thì được 1 triệu 5.” Lương Chính Đạo thành thật nói
Nghe Lương Chính Đạo nói xong Lương Tín Nhân cứng đờ, nói: “Vãi đạn, mới có mấy người mà nhiều vậy à?”
“Không, chủ yếu là ba mẹ mỗi người cho tổng cộng được 600k rồi.”
“Thế thì giữ đấy mà từ dùng. Chứ đừng để mẹ cất cho là xong đấy.”
“Tại sao?”
“Cứ nghe anh mày đi, xem như hôm qua mi đi hộ ta vào lò.” Lương Tín Nhân nhìn khuôn mặt chiếu mới của thằng em mà cảm thán, hắn cũng từng một thời bị lừa như vậy, đưa cho mẹ giữ cho rồi cái giữ luôn chứ không thấy quay lại.
“Ừ. À mẹ nói khi nào mi ngủ dậy thì sang bàn thờ ông thắp cây nhang cầu phù hộ cho năm tốt lành kìa.” Vừa nói Lương Chính Đạo vừa chạy ra ngoài
“Được.”
Lương Tín Nhân nhanh chóng xử lý lấy tô mì rồi bắt đầu ra khỏi cửa.
Hiện tại đang là mùng một tết, bầu trời xanh, mây trắng, gió nhẹ nhàng thổi qua các tán cây mai trước nhà, phía bên tay phải của khu nhà hắn thì đang tụ tập lấy một đám người, nói đó thường diễn ra những cuộc ăn thua “đẫm máu” với những con nghiện bầu cua ngày tết.
Bầu cua là một trò chơi mang tính cá độ của Việt Nam, trong khi phía trên bàn là sáu loại hình, và người chơi nó phải đặt tiền vào các loại đó, nếu con lắc lật ra mặt nào thì mặt đó có người đặt sẽ là người thắng tiền gấp đôi nếu có một, gấp hai nếu có hai, và gấp ba nếu cả ba đều là mặt đó, trò chơi này chỉ xuất hiện một năm một lần vào mỗi dịp Tết, nên khi xuất hiện thì chỗ đó sẽ mở cho tới đêm mới kết thúc, thường thì người cầm cái sẽ ăn nhiều nhất.
“Ồ có vẻ năm nay ông ấy lại đầu tư một tấm bàn mới.” Lương Tín Nhân nhìn sang nói.
Nói xong Lương Tín Nhân trực tiếp bước sang nhà bà hắn, nhà bà hắn nằm sát vách nhà hắn, nói chung cả cái khu này thuộc về ông nội hắn, sau khi có con ông nội hắn chia đất cho các anh em để xây nhà ở gần nhau cho tiện hỗ trợ.
Bước vào trong nhà Lương Tín Nhân đã thấy bên trong đầy ấp người, gồm chú, dì, cô, bác cũng như là anh họ, em họ đều đang mừng tuổi, chúc tết cho bà.
Nhìn thấy Lương Tín Nhân vào kèm theo cái tay gãy mọi người lập tức hỏi tại sao, nhưng sau khi nghe Lương Tín Nhân giảng giải thì cũng lập tức bó tay liền không nói gì nữa mà kéo hắn tới cũng chúc Tết cho bà.
Sau khi chúc xong, Lương Tín Nhân cũng bước lên chỗ bàn thờ của ông nội hắn, ông nội hắn có tên là Lương Thành, khi còn sống ông là một người hiền lành và đầy bí ẩn, ông có sở thích sưu tầm sách cổ, ví dụ như những quyển sách trong phòng sách.
Lương Tín Nhân nhìn về khuôn mặt hiền từ trên tấm ảnh một lúc lâu thì bỗng nhiên hắn nhớ tới trận pháp trong phòng sách “Nếu như ông nội chỉ là người bình thường thị việc có trận pháp trong phòng sách là một điều gì đó khá là kỳ lạ.”
Lương Tín Nhân tự nhiên cảm thấy c·ái c·hết của ông nội một năm trước có gì đó là lạ, nhưng lúc đó hắn đã tận mắt nhìn thấy ông c·hết nên không thể nào còn sống.
Suy nghĩ một hồi nhưng lại không nghĩ ra được đáp án, Lương Tín Nhân liền vứt nó qua một bên một lần nữa tập trung cầu nguyện.
Sau khi thắp nhang các thứ xong, Lương Tín Nhân cũng lần lượt đối với các họ hàng chúc Tết và nhận tiền mừng tuổi từ họ, dù cho có lớn cách mấy thì hắn vẫn thích nhận tiền mừng tuổi, có những lúc họ cho, miệng thì nói không nhưng tay thì cứ giật lấy, cuối cùng Lương Tín Nhân nhận được 800k tính cả của bà nội cho.
“Không tệ, không tệ, nhiều hơn năm ngoài 100k, ha ha.” Lương Tín Nhân vừa đi vừa cười nói.
Lúc sắp bước trở về thì anh họ hắn tiến tới nói: “Đi đâu vậy, ở đây chuẩn bị để đi chùa luôn.”
“Chùa nào? Ở đâu?” Lương Tín Nhân nghi vấn hỏi
“Thánh thất, ở dưới huyện Đơn Dương.” Anh họ tiếp tục nói
Lương Tín Nhân liền lập tức bất ngờ, Đơn Dương là nơi bạn gái hắn đang ở, nơi đó cách chỗ hắn hiện tại gần 32km, thế có nghĩa là hắn lần này có thể đi thăm nàng?
“Tại sao lại dưới đó?” Lương Tín Nhân lại hỏi.
“Đó là đạo mà ông nội đã từng theo.”
“Đạo mà ông đã từng theo!!! Đó là đạo gì?” Lương Tín Nhân lập tức truy vấn hỏi
“Không biết, nhưng ở đó thờ thiên nhãn.”
“Được, em đi. Thời gian khi nào?”
“Khi mà cha mẹ em về thì đi?”
“Được, đến lúc đó em sẽ xuất hiện.” Lương Tín Nhân nói xong liền lập tức đi.
Lần này hắn đi không phải là về nhà mà là đi tới phòng sách, hắn muốn tại đó tìm hiểu về cái thứ gọi là thiên nhãn, đó là thứ gì mà ông lại theo? Không thể không có lý do?
Đến bên trong phòng sách, Lương Tín Nhân liền lục lọi từng quyển sách xem nhưng làm hắn thất vọng là không có bất cứ thứ gì liên quan, hắn chỉ có đành bỏ cuộc trở về lại nhà.
Về tới nhà thì cha mẹ hắn cũng đã về lại tới, Lương Tín Nhân liền đi tới chúc Tết cho cả hai người, cả hai người cũng chúc lại hắn đồng thời mỗi người lấy trong túi ra một bao lì xì đưa cho hắn, không cần nói Lương Tín Nhân cũng biết bên trong có bao nhiêu, như mọi năm tiền hắn nhận được từ cha mẹ sẽ hơn thằng em hắn 100k.
Xong cả nhà bắt đầu sắp xếp để đi Đơn Dương, lần này đi chỉ là trưa tới cúng bái, ăn trưa, rồi chiều về lại đây, Nhưng Lương Tín Nhân thì chiều vẫn ở dưới đó để cho đến mai mới bắt xe lên lại, hắn muốn qua thăm bạn gái để cho nàng một cái bất ngờ.
Sau đó cả nhà bắt đầu di chuyển, từ nhà đến dưới đó mất khoảng gần một tiếng để đi, do phải đi qua một đoạn đèo dài nên cần phải đi cẩn thận để tránh x·ảy r·a t·ai n·ạn giao thông.
Xuống đến tới thánh thất cũng tầm 11 giờ, nơi đây có rất nhiều người, từ người già cho đến trẻ em đều có, có thể đó là con cháu của bọn họ, ngôi thánh thất này được xây ở phía trên cao ngọn đồi nên khi đi lên cần phải leo cao, nhưng cũng có thể đi xe máy lên nhưng lại rất dóc.
Bước lên trên ngọn đồi, lập tức đập vào mắt Lương Tín Nhân là 3 một ngọn cờ, phía trên treo lấy lá cờ có biểu tượng thiên nhãn, phía sau đó là ba ngôi nhà, hai cái là phòng thay đồ cho nam và nữ, một cái chính giữa là để người tụ tập lại cúng bái.
Lúc này từ trong nhà cúng đi ra một ông lão, mặc dù già nhưng khí chất trên thân lại không phải vậy, đầu tóc trắng xóa, râu dài, mặc một bộ trường bào màu trắng, khóe miệng luôn cười tiến tới chỗ gia đình hắn.
"Cho hỏi, đây có phải gia đình Lương Thành không?" ông lão nói
"Đúng vậy, tôi là vợ của ông ấy" Bà nội của Lương Tín Nhân nói.
"Thế thì bà đây có lẽ là Trần Hạnh."
"Sao ông lại biết tên tôi?" Trần Hạnh nghi ngờ hỏi.
"Lúc trước khi Lương Thành còn sống, thường hay nhắc tới bà." ông lão nói.
"Ông ấy có nhắc tới tôi? Lúc nào?"
"Có lẽ bà không nhớ, nhưng khi Lương Thành còn sống, có khoảng thời gian ông ấy không ở nhà đúng không? Lúc đấy là ông ấy xuống đây." ông lão giảng giải
"Thế mà mỗi lần tôi hỏi, ông ấy chỉ bảo là đi xem bạn." Trần Hạnh nói
"Ông ấy nói cũng không sai, dù sao tôi cũng là bạn của ông ấy. Ha ha." ông lão vừa nói vừa cười.
Nghe vậy Trần Hạnh cũng cười, rồi một lúc sâu bà lại nói: "Lần này tôi tới đây là theo di nguyện của ông ấy để lại. Ông ấy nói sau khi ông ấy c·hết một năm thì đưa mọi người xuống dưới này để cúng."
Ông lão tóc trắng nghe thế cũng ồ lên một phát rồi mắt bắt đầu đảo qua mọi người, cho đến vị trí của Lương Tín Nhân thì ánh mặt lại ngừng lại trong giây lát, xong lại nói: "Tiểu tử này tay là sao lại phải bó bột."
"Hai hôm trước cháu nó đi leo núi, không cẩn thận ngã gãy tay, bây giờ vẫn chưa lành nên vẫn giữ bột." Trần Hạnh giải thích.
"Ồ, tay vẫn chưa lành sao." ông lão nói xong miệng lập tức cười mũm mĩm nhìn Lương Tín Nhân với ánh mắt thâm ý.
Lương Tín Nhân cũng nhận ra ánh mắt đấy, trong lòng không khỏi ngờ vực.
"Ý gì?"
"Được rồi, mọi người hãy chuẩn bị đồ đi, để xíu nữa còn cúng, sau khi cúng xong mọi người có thể ăn trưa tại nhà ăn, sau khi ăn xong mọi người có thể tự do thoải mái, thích làm gì thì làm." ông lão lập tức nói to lên để cho mọi người xung quanh nghe thấy rồi cũng lập tức trở lại vào trong nhà.
Mọi người xung quanh sau khi nghe vậy cũng bắt đầu chia nhau đi thay đồ, Lương Tín Nhân cũng đi theo sau, bên trong nhà thay đồ mặc dù rất rộng nhưng bên trong chỉ có một cái giường và vài cái tủ đồ, không có gì đặc biệt cả.
Sau khi thay đồ xong, mọi người dần tập trung ở ngôi nhà, ngôi nhà rất to, đủ để cho gần hai trăm người ngồi quỳ, bên trong được chia làm ba điện, phía trên lầu có hỗn trống và lôi chuông, ở điện giữa là hình ảnh của một con mắt.
"Đầy là thiên nhãn sao?" Lương Tín Nhân nhìn chằm chằm về phía con mắt trên tấm ảnh, lúc này đầu hắn bỗng nhiên trở nên đau, cảm giác như có thứ gì đó bị rút ra khỏi đầu nhưng một lúc sau mọi thứ lại trở lại bình tĩnh như không có điều gì xảy ra.
"Mới nãy là có chuyện gì?" Lương Tín Nhân nghĩ thầm.
Bỗng nhiên lúc này có tiếng chuông và tiếng trống vang lên, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đứng yên tại chỗ, tay chắp phía dưới ngực, chỉ còn mỗi tiếng trống và tiếng chuông.
Sau đó có tiếng đọc văn từ phía trên truyền xuống.
Hết chương 25