Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 23: Thiên Vương Tạo Hóa Quyết




Chương 23: Thiên Vương Tạo Hóa Quyết

Lâm vào hôn mê Lương Tín Nhân thấy hắn được đưa đến một nơi kỳ lạ, xung quanh xuất hiện những khối sương mù dày đặc, phía dưới chân cũng không phải là đất mà là giống như trên tấm gương vậy, có thể phản chiếu lấy cả cơ thể hắn.

Nhưng điều lạ là hình ảnh của hắn bên trong tấm gương lại là một mảnh trắng xóa không có hình dạng cố định.

Lúc này hình ảnh phía dưới dần dần tách ra khỏi Lương Tín Nhân tạo thành một vật thể độc lập.

Hình ảnh kia sau khi tách ra cũng bắt đầu nhìn quanh cơ thể đấy, xong một hồi nó thở dài nói nhỏ: "Quả nhiên là như thế. sau từng ấy việc xảy ra thì còn lại một mảnh tàn hồn là đã là quá tốt."

Nói xong hắn bắt đầu nhìn về phía Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân thấy đạo hình ảnh có ý thức độc lập liền trở nên bất ngờ, miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta là ngươi, mà ngươi cũng là ta."

"Có ý gì?" Lương Tín Nhân cảm thấy khó hiểu.

"Có ý gì thì đợi cho đến khi ngươi đủ trưởng thành thì sẽ biết. Còn bây giờ ta đã không còn nhiều thời gian nên ta sẽ nói ngắn gọn cho ngươi biết một số thứ đơn giản, về phần còn lại ta sẽ phong ấn đạo ý thức này bên trong ngươi, khi ngươi càng trưởng thành thì phần ý thức phong ấn này cũng sẽ dần vỡ ra dung nhập lại vào trong ký ức của ngươi trong đó sẽ có một số công pháp cũng như là kinh nghiệm của ta. Nhưng nó cuối cùng cũng chỉ là một đoạn ký ức chấp vá." HÌnh ảnh nói

"Ngươi có thể nói dễ hiểu hơn được không a? Cái gì mà phong ấn." Lương Tín Nhân càng nghe càng cảm thấy khó hiểu.

"Đã không còn nhiều thời gian nữa. Ngươi nghe cho kĩ đây, khi lọt vào trong luân hồi linh hồn của ngươi bị tách ra mất một phách chỉ còn tam hồn lục phách, theo luân hồi ngươi được sinh ra với tàn hồn thiếu hụt. Đồng thời một phách bị tách ra cũng theo luân hồi, lúc đó sẽ có người sinh ra với tam hồn bát phách người đó sẽ có những mảnh ký ức hoàn chỉnh hơn cái ta phong ấn cho ngươi hiện tại, vì vậy có thể trong tương lai người kia sẽ xuất hiện và tìm mọi cách g·iết ngươi để lấy bộ phận ký ức còn lại, vì vậy hãy cố gắng mà trưởng thành để giành lại bộ phận ký ức kia nếu không thì tương lai tiên đạo của ngươi sẽ bị đứt." Nói đến đây đạo hình ảnh kia cũng bắt đầu mờ dần.

Lương Tín Nhân không mở miệng, chỉ đứng đó gật đầu nhưng trong lòng hắn lại nhiều hơn vài câu hỏi. Linh Hồn là cái quái gì?

Đạo hình ảnh lại tiếp tục nói: "Có lẽ lần này sau khi ngươi tỉnh lại thì sẽ xuất hiện một bộ công pháp trong đầu, bộ công pháp này có thể giúp ngươi tu luyện cho tới khi ngươi phi thăng, nhưng nó sẽ từ từ mở ra chứ không ngay lập tức. Đồng thời phía bên kia cũng có lẽ sẽ tu luyện bộ công pháp này nên khi hắn thôi động công pháp thì ngươi sẽ lập tức phát hiện hắn là người đang giữ lại một phách của ngươi. Đã hết thời gian, ngươi hãy cố gắng tu luyện và làm tiếp phần mà ta đang dang dở." Nói xong đạo hình ảnh cũng dần biến mất, chỉ để lại Lương Tín Nhân đứng đó một mình với khuôn mặt mộng bức.

Một lúc sau Lương Tín Nhân trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại khi hắn mở mắt ra thì thấy trần nhà trắng, cơ thể đau nhức không thể chuyển động, một cánh tay thì đang bị bó bột.

"Đây là đâu?" Lương Tín Nhân thì thào nói.



"Bệnh viện." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đó là giọng của Lê Hiền Hòa, sau lừng nàng còn có Trường Vũ và Trâm Anh.

"Sao Nhân lại ở đây?"

Lúc này Trường Vũ bắt đầu chen miệng vô: "Thế thì mày lại không biết, hôm đó sau khi mày ngất xỉu, Hiền Hòa lay động mày, mà không thấy mày tỉnh, thế là nàng mặt mũi không chảy nước bù lu bù loa chạy về phía lều kêu tụi tao, còn bảo là mày bị đ·ánh b·ất t·ỉnh, thế là tụi tao lập tức chạy tới hiện trường, nhưng tại đó tụi tao chỉ thấy mỗi mày nằm đó mà không thấy người khác, thế là tụi tao hỏi nàng người khác đâu, thì nàng lại không nói." lời của thằng này vừa nói ra trong đó có phần đúng có phần thì thêm chút mắm vào.

Bên cạnh Lê Hiền Hòa nghe vậy liền đỏ mặt vội vàng nói xong đi ra khỏi cửa: "Hòa đi ra gọi cho cô chú."

"Cô chú nào?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Là cha mẹ mày đấy, mày nằm đây được hai ngày rồi cha mẹ mày không biết mới lạ." Trường Vũ nói.

"Cái gì? Hai ngày! Có nghĩa là hôm nay 30 giao thừa?" Lương Tín Nhân sửng sốt nói. Hắn không ngờ thời gian lại trôi nhanh vậy, trong khi hắn ở tại cái chỗ kỳ lạ kia chưa được một tiếng mà bên ngoài đã trôi qua hai ngày. Còn cuộc hẹn của hắn với bạn gái cũng theo như đó mà đi.

"Ừ, hai ngày này Hiền Hòa ở đây chăm sóc cho mày đấy."

Nghe thế Lương Tín Nhân không khỏi thở dài. Hắn cảm thấy nàng làm vậy không đáng, trong khi mình đã có bạn gái.

Mà chờ đã, việc có bạn gái và cưới nhau theo chế độ một vợ một chồng chỉ là giới hạn ở phàm nhân bình thường, nhưng hắn lại là người tu luyện, nếu đúng như những gì tán ảnh từng nói thì có thể phi thăng đi lên vì vậy việc pháp luật ở đây là không thể ràng buộc hắn.

Nghĩ tới đây Lương Tín Nhân liền cảm thấy vui vẻ nhưng cũng không đồng nghĩa việc hắn phải bắt buộc người khác phải theo, vì vậy chỉ có thể hết thảy tùy duyên.

Cứ thế cả hai đứa ngồi nói nhảm một hồi thì Lê Hiền Hòa bước vào lại đi sau đó là cha mẹ và em trai của hắn.

"Cha mẹ Nhân tới này." Lê Hiền Hòa vừa nói vừa tới gần giường.

Lương Tín Nhân vừa định mở miệng thì có giọng nói chen vào mồm hắn.

"Mày có thể làm tao bớt lo không? Chỉ có mỗi leo núi cắm trại thôi mà cũng để té ngã gãy tay. Sao mày yếu đuối thế." Trần Xuyến quát.

Lương Tín Nhân nghe vậy liền đen mặt, có thể giữ cho ta bộ mặt không đang trước bàn dân thiên hạ đấy, đợi về nhà rồi hãy chửi cũng được đó là những gì hắn nghĩ nhưng bên ngoài thì cúi đầu xuống nghe.



Đám bạn của hắn nghe thấy mẹ hắn chửi cũng bất ngờ, quả là mẹ nào con đấy, miệng nói không ngán một ai, nghĩ gì nói đó.

Đằng sau Trường Vũ dơ lên cái ngón cái tặng cho Lương Tín Nhân "Gia đình mày đỉnh đấy."

Nói một lát sau Trần Xuyến thấy mệt, lúc này mới để ý xung quanh nhìn về phía đám bạn của hắn nói: "Xin lỗi vì để các cháu phải nghe chung với thằng này."

Cả đám vội vàng lắc đầu.

"Thế chỉ có thể ở lại đây qua tết à?" Trần Xuyến hỏi

"Không cần, không cần, chỉ là v·ết t·hương ngoài da và gãy tay thôi, gãy tay thì có thể về nhà tĩnh dưỡng, không cần phải ở lại đây." Lương Tín Nhân vội nói.

"Cũng đúng, thế thì tao ra làm thủ tục xuất viện cho mày, còn lại hai cha con thì phụ nó dọn đồ chứ để nó dọn thì lại lăn ra nằm đấy." nói xong Trần Xuyến đi ra khỏi cửa.

Nhìn thấy Trần Xuyến đi ra khỏi của, Lương Thừa Hưởng lên tiến đến gần bên cạnh Lương Tín Nhân nói: "Mày lần sau có làm gì thì cũng nên cẩn thận lại một chút, chứ lúc mẹ mày nghe thấy mày nhập viện liền khóc cả ra đấy."

Nghe vậy Lương Tín Nhân trong lòng dâng lên một hồi cảm giác ấm áp.

Theo trẻ con ngày càng lớn lên thì việc thể hiện tình cảm của mình đối với người nhà, cũng như người nhà đối với mình trở nên ít đi, không phải là gia đình không quan tâm, mà là gia đình muốn để cho người đó một không gian sinh hoạt riêng tư không hỏi hang gì nhưng trong lòng lại hết sức quan tâm về tình hình của người đó.

Đang trong lúc tình cảm gia đình ấm áp vui vẻ thì thằng em hắn, Lương Chính Đạo mở miệng ra nói: "Thế ai là chị dâu ta? Cái chị thấp thấp này hay là cái chị đằng sau kia?" vừa nói tay hắn vừa chỉ về phía Lê Hiền Hòa và Trâm Anh.

Nghe vậy Lương Tín Nhân mặt không khỏi đen lại, Trường Vũ thì ôm bụng ngồi cười như điện, Trâm Anh cũng đứng đó khẽ mỉm cười, chỉ có Lê Hiền Hòa xấu hổ đỏ cả mặt."

Thấy Lê Hiền Hòa như thế hắn lại tiếp tục nói: "Vậy là chị này đúng không?"

"Được rồi, chuyện đó mi có thể để về tới nhà rồi hỏi mà, sao lại nói toẹt ra ở đây." Lương Tín Nhân đen mặt nói.



"Tính cách của mẹ ăn vào máu, nên lỡ mồm." Lương Chính Đạo nói.

Phía bên ngoài Trường Vũ nghe vậy, tay lại giơ lên cho Lương Chính Đạo ngón tay cái "Cả gia đình đủ đỉnh".

Lương Thừa Hưởng nghe thế cũng lắc đầu, hai đứa con của hắn đứa nào cũng giống tính mẹ hắn còn khuôn mặt thì lại giống hắn.

Lúc này, Trần Xuyến làm xong thủ tục trở lại phòng thì thấy không khí trong phòng là lạ, bà hỏi: "Chuyện gì?"

Lương Chính Đạo nhanh miệng nói: "Chị kia là con dâu sau này của mẹ."

Trần Xuyến theo ngón tay nhìn về phía Lê Hiền Hòa, một lúc sau nói: "Không tệ, không tệ, xinh đẹp nhưng dáng vóc hơi nhỏ, sau này sinh con sẽ khó."

Lê Hiền Hòa nghe thấy mặt càng đỏ hơn, chạy về phía sau Trâm Anh trốn đi.

Lương Tín Nhân thấy vậy cũng vội vàng đổi chủ đề: "Mẹ, thủ tục xuất viện đã làm xong chưa?"

"Đã làm xong, giờ chỉ có việc dọn về, nay là 30 tết mai là mùng một, chả hiểu sao mùng một mày lại mang cái tay gãy đó đi ăn tết, thật hết nói." Nói tới đấy Trần Xuyến lại bực mình.

Sau khi dọn dẹp xong, cả nhóm đi ra ngoài của quyết định đi về, lúc này Lương Tín Nhân nhớ tới gì đó liền đi tới chỗ Lê Hiền Hòa cười nói: "Cảm ơn vì đã lo cho Nhân." nói xong hắn lập tức quay người lên xe về.

Đứng lại chỗ đó Lê Hiền Hòa nghe thấy Lương Tín Nhân cảm ơn thì lập tức vui vẻ trong miệng nói thầm: "Người nên cảm ơn phải là Hòa, vì lúc đó Nhân lại lần nữa chắn trước mặt Hòa đỡ lấy hai tên kia."

Về đến nhà, Lương Tín Nhân liền lập tức chạy về phòng, khóa trái cửa lại để đề phòng không ai bước vào q·uấy r·ối. Làm xong hắn lập tức đi tới bên giường, khoanh chân lại ngồi xuống, lục lại trong ký ức.

Từ khi Lương Tín Nhân thức dậy tại bệnh viện, thì trong đầu của hắn lại xuất hiện những ký tự cổ ngữ khác, lần này không phải là chỉ vài từ đơn giản, mà lần này lại là giống như một quyển sách phía trên có vài đạo phong ấn.

Lương Tín Nhân bắt đầu lật lật từng trang rồi đối chiếu với quyển sách dịch cổ ngữ mà Huỳnh Vân đã đưa cho hắn, dần dần phía trên hiện ra dòng chữ "Thiên Vương Tạo Hóa Quyết".

"Thiên Vương Tọa hóa Quyết? Đây là công pháp mà tán ảnh đã nói sao?"

Lương Tín Nhân tiếp tục lật ra xem, phía bên trên chỉ có ghi cảnh giới hiện tại hắn đang tu, phương pháp tu luyện của Thiên Vương Tạo Hóa Quyết và một số công pháp t·ấn c·ông, phòng thủ đơn giản.

Cảnh giới hiện tại hắn đang tu được gọi là Luyện Khí cảnh, bên trong được chia làm mười trọng, ba trọng đầu là luyện thể, tiếp theo ba trọng là luyện cốt, sau ba trọng là luyện kinh mạch, cuối một trọng là tụ khí.

Phần cảnh giới phía sau hắn không thể mở bởi vì đã bị phong ấn, đợi đến khi hắn đến cảnh giới nhất định mới tự động giải khai.

Hết chương 23.