Chương 22: Cận Kề Cái Chết
Lương Tín Nhân không nói, hai người đàn ông cũng không nói, thế là hai bên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta cục diện.
Một lúc sau tên râu quai nón mới lại mở miệng lần nữa: "Tiểu tử, mau đưa cục đá kia cho ta."
Lương Tín Nhân nghe vậy cũng sửng sốt, thì ra bọn hắn hướng về cục đá này tới, nhưng tại sao lại là cục đá, thứ này ẩn chứa điều gì chăng. Lương Tín Nhân trong tâm nổi lên rất nhiều câu nghi vấn, xong hắn nhìn về phía hai tên trước mắt đồng thời trong đầu đang suy nghĩ sao để có thể lấy được nhiều thông tin nhất về thế giới hiện tại.
"Cục đá này sao?" Lương Tín Nhân đưa tay ra nói.
Nhìn thấy cục đá tên râu quai nón ánh mắt trở nên mừng rỡ nhưng cũng ngay lập tức phục hồi lại bình tĩnh nhìn lên Lương Tín Nhân nói: "Đúng vậy."
"Vì cái gì? Cục đá này có gì đặc biệt à mà các ngươi hai người lại muốn?" Lương Tín Nhân nghi vấn hỏi.
"Đó không phải là thứ mà người nên biết. việc của ngươi chỉ là đưa nó cho bọn ta." Tên đầu hói hùng hồn nói.
"Ta có thể đưa nó cho ngươi, nhưng ta cần phải biết thứ này là gì, hoặc không ta sẽ dùng lực ném nó đi." Nói xong Lương Tín Nhân vận dung luyện thể sơ kỳ tu vi làm tư thế chuẩn bị ném.
Hai tên kia thấy thế cũng lập tức vội vàng, nói gì vậy tụi hắn bỏ ra rất nhiều công sức để tìm, bây giờ tìm được mà lại muốn bị ném đi, nghe có đau không cơ chứ.
"Dừng lại." Tên râu quai nón khẩn cấp nói.
"Ta cần bàn bạc với tên này." Tên quai nón chỉ vào tên đầu hói nói.
Lương Tín Nhân dừng lại động tác ném, suy nghĩ rồi nói: "Được."
Thế là hai tên kia chạy sang một bên thì thầm nói
"Ta có nên nói thứ đó cho hắn không? Nếu không nói hắn sẽ ném đi thứ đó."
Tên đầu hói suy nghĩ một hồi thì nảy ra một kế nói với tên râu quai nón: "Trước tiên ngươi cứ nói với hắn để cho hắn biết để cho hắn mất cảnh giác, xong khi hắn đưa khối đá ấy, thì ngươi tiến tới như muốn lấy, lúc đấy người mau chóng ra tay với hắn, ta sẽ phía sau hỗ trợ, dù sao hắn cũng chỉ mới là luyện thể sơ kỳ, trong khi chúng ta cũng là hai người luyện thể sơ kỳ."
Tên râu quai nón nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, lên gật đầu đồng ý.
Khi Lương Tín Nhân thấy hai tên kia thảo luận xong thì lại cẩn thận lên nói: "Thế nào? Giờ có thể cho ta biết thứ này là gì được chưa?"
"Có thể. Thứ này được gọi là ngụy linh thạch hay có tên khác là khí thạch." Tên râu quai nón nói
Linh thạch? Hắn biết thứ này, nếu như có đọc truyện tiên hiệp thì ai cũng biết linh thạch là gì, mặc dù biết nhưng lại không có hình dáng cụ thể của linh thạch nên có thể nói hầu như không ai biết là vậy. Linh thạch bên trong có chứa thiên địa linh khí, khi hấp thu nó sẽ giúp người tu luyện tăng cao tu vi, nhưng ngụy linh thạch là gì? khí thạch?
"Ngụy linh thạch?" Lương Tín Nhân thắc mắc hỏi
"Nói như vậy ngươi đã biết linh thạch là gì nhỉ. Vậy ngụy linh thạch là gì? mặc dù cả hai chỉ hơn nhau một chữ nhưng chất lượng của cả hai là khác nhau hoàn toàn, trong khi linh thạch lấy thiên địa linh khí làm chất kết tinh thì ngụy linh thạch lại là cưỡng ép hấp thu lấy thiên địa khí tự để tự hình thành nên nó còn gọi là khí thạch, chỉ có khí chứ không có linh." Tên râu quai nón cẩn thận giải thích.
Lương Tín Nhân nghe vậy cũng rơi vào suy nghĩ "Nếu nói như vậy thì thứ này cũng có thể giúp người tăng cao tu vi nhưng lại không được thuần như lình thạch chỉ có khí bên trong. Nếu như dừng thứ này với trận pháp ở nhà thì có lẽ tu vi của ta sẽ đạt tới luyện khí trung " Lương Tín Nhân bắt đầu nghĩ tới việc thoát thân để giữ lại cục đá này
Nhìn thấy Lương Tín Nhân đang chìm trong suy nghĩ thì hai tên kia nhìn nhau miệng khẽ cười rồi cùng nhau tiến tới gần Lương Tín Nhân.
Lúc này Lương Tín Nhân phát giác người tới gần liền tỉnh lại nhưng đã trễ.
Một nấm đấm đã đấm trúng vào bụng hắn, Lương Tín Nhân cơ thể b·ị đ·ánh bay ra đằng sau, nhưng chưa kịp dừng lại thì đằng sau lại xuất hiện tên đầu hói tay đánh một chưởng về phía lưng của Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân đau đớn phun ra một ngậm máu.
Cùng thời điểm đó ở phía trên cành cây xa, một lão già trung niên đang đứng phía trên, mắt nhìn về hướng Lương Tín Nhân, thấy Lương Tín Nhân b·ị đ·ánh hắn liền muốn tiến lên trợ giúp nhưng suy nghĩ một hồi hắn lại dừng lại ý định đó miệng nói nhỏ: "Sắt không mài không thể thành kim, hiện tại cứ để hắn như thế để cho hắn cảm nhận được thế giới tu luyện tàn khốc, chứ không sau này đi ra ngoài chỉ có thể bị người ta ngồi lên đầu." Thế là hắn cứ đứng đó mà nhìn.
Phía bên này sau khi phun ra ngụm máu, Lương Tín Nhân lăn trên đất miệng thì thào nói: "Sao lại đánh lén ta?"
Nghe vậy tên đầu hói liền cười nói: "Tiểu tử, ra tới giang hồ thì nên giữ cho bản thân mình một tia cảnh giác, vi không biết khi nào rằng mình sẽ c·hết."
"Các ngươi tính g·iết ta?" Lương Tín Nhân hốt hoảng nói.
"Đúng vậy, luật giang hồ chỉ có g·iết hoặc bị g·iết, nên ngươi cũng đừng trách bọn ta, có trách thì trách ngươi mang theo thứ kia."
"Các ngươi không sợ pháp luật sao?"
"Pháp luật? Pháp luật chỉ là hạn chế đối với người thường còn người tu luyện chúng ta thì chỉ bị quản lý bởi bộ phận đặc biệt Việt Nam. Nhưng nơi đây hoang vắng sẽ có ai mà rảnh rỗi để ý đến đây." Tên đầu hói khinh thường nói
Lương Tín Nhân nghe vậy cũng hoàn toàn bất ngờ, nói như vậy nếu như hắn c·hết ở đây thì cũng không ai để ý ư? Lương Tín Nhân không cam lòng, hắn mới bước lên con đường đi tới đỉnh phong của cuộc đời.
"Tiểu tử biết thế là đủ rồi, ngươi nên đi c·hết." Nói xong tên râu quai nón vận dụng tu vi tay nắm lại nắm đấm, đấm về phía đầu của Lương Tín Nhân.
Trong lúc nguy cấp, Lương Tín Nhân xoay người sang một bên suýt soát tránh được một đấm đó, rồi cũng lập tức đứng dậy, tay ôm lấy bụng.
"Ồ, vẫn còn sức để né à? Ngươi nên dừng chống cự để ta có thể cho ngươi một c·ái c·hết nhẹ nhàng." Tên đầu hói nói.
Lương Tín Nhân trong lòng hạ quyết tâm "Chỉ có thể đánh trả, nếu không ta sẽ c·hết ở đây."
Vì đang là hai đánh một Lương Tín Nhân chịu đựng lấy đau đớn ở v·ết t·hương trên bụng, mắt nhìn lấy xung quanh liền từ dưới đất nhặt lên một cành cây dài làm v·ũ k·hí.
Lúc này hai tên kia cũng lần nữa tiến công về phía Lương Tín Nhân, cả hai chia thành hai bên tạo thành thế bánh mì kẹp thịt, tay nắm lại thành nắm đấm, đánh về phía Lương Tín Nhân.
Thấy vậy Lương Tín Nhân vận dụng tu vi, đưa khí chảy vào hai tay, tay nắm lấy cành cây quét ngang một bên, còn một bên thì cố gắng đón đỡ lấy.
Một bên tên đầu hói bị cành cây quơ trúng người b·ị đ·ánh sang một bên, phía bên kia tên râu quai nón đánh trúng vào cánh tay của Lương Tín Nhân.
"Răng rắc." một kêu nhỏ vang lên.
Lương Tín Nhân cánh tay bị gãy quẹo sang một bên, vì quá đau đớn Lương Tín Nhân dùng lấy cánh tay còn lại quơ lấy cành cây đánh trúng tên râu quai nón.
Tên râu quai nón bị đẩy lùi lại phía sau liền phối hợp với tên đầu hói.
Nhìn thấy Lương Tín Nhân sắp chống cự không nổi cả hai quyết định kết hợp ra tay với nhau lần nữa để giải quyết Lương Tín Nhân.
Nhưng lúc này từ trong bụi cây vang ra tiếng nói: "Nhân, có ở đây không? Hòa qua lều tìm nhưng không thấy Nhân ở trong, Nếu có ở đây thì lên tiếng đi."
Rồi từ trong bụi cây đi ra một thân hình xinh đẹp, đó là Lê Hiền Hòa.
Lê Hiền Hòa bước ra khỏi bụi cây nhìn về phía trước liên bất ngờ, nàng thấy hai người đàn ông trung niên và Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân quần áo dơ bẩn, phía cánh tay có máu chảy ra, khuôn mặt tái nhợt, miệng còn chảy máu.
Lê Hiền Hòa liền trở nên kinh hãi, lo lắng chạy tới chỗ Lương Tín Nhân.
Phía bên này, hai tên kia thấy Lê Hiền Hòa xuất hiện liền nói nhỏ với nhau: "Chúng ta không nên để người khác phát hiện, ngươi ta mau chóng xử lý con nhỏ này rồi lại nhanh chóng xử lý tiểu tử này." nói xong cả hai xuất thủ.
Một bên khác, Lương Tín Nhân thấy Lê Hiền Hòa xuất hiện cũng bất ngờ, hắn không ngờ rằng nàng lại đi tìm mình, thầy Lê Hiền Hòa chạy tới trong lòng hắn dân lên dòng nước ấm, nhưng lúc này hắn phát hiện hai tên kia đang tiến tới chỗ Lê Hiền Hòa, hắn lập tức la lên, cơ thể vượt qua giới hạn lao lên phía trước: "Không ổn, CẨN THẬN"
Lê Hiền Hòa nghe thấy Lương Tín Nhân nói vậy cũng phát giác, quả nhiên nhìn sang một bên thì thấy hai tên kia đã đánh tới trước mắt nàng, nàng sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng một lúc lại một tiếng kêu khác vang lên, nàng mở mắt ra thì thấy Lương Tín Nhân đã chắn ở trước mặt nàng, cơ thể run bần bật.
Lương Tín Nhân đỡ lấy đòn đánh của hai tên kia nhưng do không đủ sức cơ thể theo quán tính bị đẩy lùi về phía sau gần vách núi.
Hắn hiện tại cơ thể đã tới giới hạn, chỉ cần một đòn đánh nữa là hắn nằm luôn.
Hai tên kia cũng nhận ra tình trạng của Lương Tín Nhân nên bọn hắn quyết định chuyển mục tiêu sang giải quyết Lương Tín Nhân trước, cả hai lập tức tiến công
Trong lúc Lương Tín Nhân ngàn cân treo sợi tóc, một cỗ năng lượng thần bí đánh về phía sau lưng của hai tên kia, do không kịp phòng bị hai tên kia bị dính phải đòn đánh, cơ thể b·ị đ·ánh lên phía trước gần vách núi.
Thấy vậy Lương Tín Nhân liền né tránh hai tên kia, thuận nước đẩy thuyền lấy hết lực dồn về phía cánh tay còn lại đẩy hai tên kia xuống vách núi.
Hai tên kia vừa bị cỗ năng lượng thần bí đánh vào sau lưng liền lập tức hốt hoảng, "Chả lẽ xung quanh vẫn còn người tu luyện" Trong lúc cả hai còn đang thất thần thì bọn hắn thấy Lương Tín Nhân đưa tay ra dồn lực bồi thêm một lực đẩy. hai tên kia trở tay không kịp bị rơi xuống dưới vách.
Lương Tín Nhân thấy vậy miệng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cỗ lực lượng lúc nãy là gì?" Lương Tín Nhân suy nghĩ, nhưng cơ thể hắn bỗng nhiên truyền tới một hồi đau đớn cực độ, đầu óc bắt đầu tối sầm ngã xuống đất, trước khi hoàn toàn bất tính hắn thấy Lê Hiền Hòa chạy tới chỗ hắn kêu lên, trên mặt còn chảy xuống nước mắt.
Hết chương 22.
Xin mọi người hãy đánh giá và ủng hộ sách.
Một ngày nếu có thời gian rảnh ta sẽ ra 2 chương, còn không thì 1 chương.