Chương 21: Như Lâm Đại Địch
Và thế mà cả nhóm bắt đầu ngồi xuống ăn trưa, nhưng phải công nhận việc ăn cua cũng tiện thật, không cần nêm, ướp bất cứ thứ gì chỉ cần quăng nó lên đống lửa rồi để đó đợi nó chín nhưng lại khá tốn kém tiền bạc.
Trong khi cả nhóm con trai rảnh thì trừ một người ra đang phải đang bận rộn với việc nấu đồ ăn.
"Thiệt tình, chỉ có việc nấu đồ ăn thôi nữa không xong, trong khi cái món này nó đã có gia vị ướp sẵn chỉ cần đổ vào rồi cho nó lên bếp là xong. Sau này sao mà cưới chồng không biết." Vừa làm Lương Tín Nhân vừa lải nhải nói.
Vì đang đứng bên cạnh nên Lê Hiền Hòa cũng nghe thấy Lương Tín Nhân lải nhải nàng liền tức giận nói: "Thế nào? Dù sao không phải cưới Nhân nên ai cần Nhân lo." "Hừ, đưa đây" Nói xong Lê Hiền Hòa giật lấy lại đồ trên tay Lương Tín Nhân.
Thấy vậy Lương Tín Nhân cũng chỉ đành lắc đầu đi, trước khi đi hắn có ghé sang chỗ của Tuyết Vy nhờ nàng coi cẩn thận Lê HIền Hòa chứ không nàng nướng cháy.
Nói xong hắn cũng trở về lại chỗ của đám bạn.
Lúc này Trần Hiển nói: "Tao nghĩ rằng một con cua là không đủ cho cả nhóm tám người ăn nên tao khuyên tụi mày nên lấy chút gì đó ra nấu để tránh việc bị đói."
Nghe thế mọi người cũng gật đầu đồng ý, rồi lấy đồ ra nấu.
Một lúc sau cả nhóm bắt đầu bữa trưa. Vì buổi cắm trại sẽ tiếp diễn cho đến ngày mai nên khi ăn trưa mặc dù có mang theo bia nhưng lại không ai uống, để dành cho bữa tối nhậu một phát rồi ngủ thẳng cẳng cho tới mai luôn.
Ăn trưa xong cả nhóm bắt đầu chia nhau ra mà tự chơi, đám thì cầm điện thoại chụp hình, đám thì ngồi trong lêu nói chuyện, Lương Tín Nhân thì thuộc đám khác, đó là đám ngủ trưa, mặc dù không mệt nhưng hắn vẫn muốn ngủ.
Khi Lương Tín Nhân đặt mình nằm xuống thì Lê Hiền Hòa đi tới
"Sao lại ngủ giờ này, đi ra ngoài tận hưởng đi chứ."
"Thì đây cũng là tận hưởng mà"
"Đây sao gọi là tận hưởng?" Lê Hiền Hòa nghi vấn hỏi
"Hãy nhìn xung quanh xem, trời xanh, mây trắng, yên ắng, không khí hiu hiu nhẹ thổi ngang hoàn cảnh như này lâu lâu mới có cơ hội một lần, không tận hưởng thì đợi đến bao giờ."
"Thế à..."
"Thế nào? Tính ngủ cùng không mà đứng đó?" Lương Tín Nhân nhếch miệng cười nói
"Lưu manh."
Không để ý đến Lê Hiền Hòa, Lương Tín Nhân nhắm mắt lại ngủ.
Phía bên cạnh Lê Hiền Hòa thấy Lương Tín Nhân không để ý tới nàng mà nhắm mắt ngủ, nàng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Lương Tín Nhân, rồi một cơn gió nhẹ thổi qua, Lê Hiền Hòa để ý tới xung quanh mặc dù bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng không lớn tạo cho người cảm giác du dương như lời thì thầm, trong thoáng chốc Lê Hiền Hòa cũng cảm thấy buồn ngủ và thế là nàng nằm xuống ngay bên cạnh Lương Tín Nhân mà ngủ.
Đương nhiên, Lương Tín Nhân lúc này cũng đã ngủ nên hoàn toàn không biết gì.
Tới lúc tỉnh dậy, Lương Tín Nhân cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đang đè lên cánh tay của hắn, vì bị đè quá lâu cánh tay hắn trở nên tê và không có cảm giác, Lương Tín Nhân thầm nghĩ: "Cái quái gì đè lên tay ta vậy?"
Mở mắt ra nhìn về bên cánh tay thì nơi đó có người với dáng vẻ nhỏ bé, co chân lại đang nằm trên cánh tay hắn, Lương Tín Nhân đờ người ra, một lúc sau hắn mới hoảng hốt kéo người về bên phía còn lại để rụt tay về.
Bởi vì tay bị tê không có cảm giác, nên bây giờ cho hắn thêm thanh kiếm và một con chim nữa thì thành Dương Quá luôn.
Do hành động của Lương Tín Nhân nên phía bên này Lê Hiền Hòa cũng bị giật mình tỉnh giấc.
Nàng lấy hai tay dụi mắt, nhìn trông có vẻ như còn đang buồn ngủ, một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Tại sao Hòa lại nằm ngủ ở đây?" Lương Tín Nhân hốt hoảng truy vấn.
"Lỡ."
"Lỡ là lỡ thế nào?"
"Thế nào? Ngủ với người ta không vui à?"
Nghe vậy Lương Tín Nhân có cảm giác như mình là người gây ra tội vậy, Lương Tín Nhân chậc lưỡi thầm nghĩ: "Nếu biết nàng nói như vậy lúc đấy ta cũng thuận nước đẩy thuyền ôm luôn ngủ." giờ thì không những không được ôm mà còn bị cõng oa.
"À không."
"Không thì tốt."
Khi cả hai đứa bước ra khỏi lều thì hai người thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía bọn hắn hai người.
Lê Hiền Hòa thấy vậy liền đỏ mặt, phía bên cạnh Lương Tín Nhân thấy người trước như thế cũng thấy lạ, lúc nãy còn hùng hồn mà bây giờ lại đỏ mặt, quả nhiên lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển thật khó hiểu.
Lúc này Trường Vũ đi đến.
Nhìn thấy Trường Vũ tiến đến Lương Tín Nhân cảm thấy không ổn, hắn nhanh chóng tìm cách để bịt mồm thằng miệng tiện này nhưng lúc này đã không kịp.
"Anh Lương được nha, ở trong lều một mình với Hiền Hòa từ trưa tới giờ, thật khiến cho người ta ghen tị, thế tiến triển thế nào rồi?"
Lương Tín Nhân đen mặt lại, quả nhiên lời gì từ trong miệng thằng này nói ra không thể không tiện được.
"Cút, chả lẽ mày còn không thấy sao mà còn hỏi."
"Hỏi để biết theo thông tin chi tiết chứ lúc đó tao vào xem thì chỉ thấy hai đứa mày ngủ như c·hết rồi thôi." Trường Vũ cười hiểm nói.
"Cút, thế là được rồi." Lương Tín Nhân lại nói "Hiện tại mấy giờ?"
"bốn rưỡi, năm giờ."
"Bọn mày có dự tính gì không?"
"Không."
"Bên đám con gái thế nào?" Lương Tín Nhân quay đầu sang hỏi Tuyết Vy.
"Cũng không nhưng chắc sẽ là chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối." Tuyết Vy đáp.
"Được nha, quả là lớp trưởng, không như ai đó không biết nấu ăn." Lương Tín Nhân cho Tuyết Vy một cái ngón cái rồi vừa nói vừa liếc sang Lê Hiền Hòa.
Bên cạnh Lê Hiền Hòa nghe có vẻ đụng chạm liền đưa tay ra nhéo hông của Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân mặc dù là luyện thể sơ kỳ nhưng vẫn không tới tình trạng đao thương bất nhập nên hắn đau đến muốn rơi cả nước mắt.
"Được rồi, tha, tha." Lương Tín Nhân vội kêu tha.
"Cho chừa."
Hành động này rơi vào mắt mọi người xung quanh thì giống như một cặp tình nhân trẻ đang đánh nhau. Lương Tín Nhân nhưng để ý thấy điều đó liền dừng lại Lê Hiền Hòa.
Lê Hiền Hòa cũng lập tức phát giác liền đỏ mặt chạy về lều của nàng.
Thế là trò hế đấy kết thúc ở đây, mọi người lại tiếp tục làm bữa tối, vì tối nay là đêm cuối trước khi nghỉ tết nên mọi người ai ai cũng nhiệt tình, Nguyễn Đức Trí mang theo rất nhiều bia theo, trên bàn thì thật nhiều món ăn, trước mắt thì một nhóm người đẹp, quả là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trong bữa nhậu Trường Vũ là thằng uống nhiều nhất, có lẽ thằng đó vẫn đau lòng về chuyện của Trâm Anh nên thằng đó uống nhiều tới nỗi gục ngay trên bàn.
Đối diện Trâm Anh thấy Trường Vũ thế cũng đứng lên xin phép mọi người đưa Trường Vũ về lại lều của hắn, mọi người xung quanh cũng đọc được vị nên không ai nói gì chỉ là gật đầu đồng ý.
Nhóm con gái cũng không hề thua kém, uống bia mà bọn hắn làm như uống nước lã, hết cả nữa thùng. Gái Việt Nam có khác trên bàn nhậu thì chả ngán bố con thằng nào.
Tới khuya mọi người say khướt về lại lều của mình đi ngủ, chỉ còn lại Lương Tín Nhân ngồi cạnh đống lửa trên tay cầm theo cục đá hồi sáng nhặt được.
Hiện tại hắn vẫn có thể cảm nhận được rằng bên trong cục đá có khí tức xoay tròn. Hắn bắt đầu dùng đủ mọi cách để đập vỡ ra để xem bên trong có gì nhưng vẫn không làm vỡ được dù chỉ một chút.
"Thật cứng. Đây là đá gì lạ thế."
Lương Tín Nhân bó tay, không còn cách nào khác hắn đành cất lại vào trong túi, để khi nào về lại nhà dùng máy cắt cắt ra thử xem thế nào, thế là hắn chui về lại lều ngủ.
Ngày hôm sau, thái dương vừa mới ló dạng, Lương Tín Nhân liền đứng lên ra khỏi lều, đi xung quanh tìm một nơi trống trải cách xa lều và bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Do nơi này là núi cao, cách xa thành thị, nên không khí ở đây rất trong lành vào sáng sớm, hiện tượng tử khí đông lai cũng mạnh mẽ hơn dẫn tới khí quyết cường thịnh, thích hợp để tu luyện.
Lương Tín Nhân ngồi xuống vận dụng phương pháp thổ nạp tham lam hút lấy khí tại đây, lúc này tại trong túi của hắn một luồng khí tức bắt đầu cộng hưởng theo chui vào bên trong cơ thể hắn, phát giác điều đó Lương Tín Nhân tập trung tìm hiểu luồng khí tức này thì phát hiện luồng khí tức này có chất lượng tốt hơn khí mà hắn đang hấp thu hiện tại.
Nhận ra điều đó Lương Tín Nhân cầm lấy cục đá để lên tay, nhắm mắt lại hấp thu khí tức mà cục đá tản ra.
Lúc này, cách nơi Lương Tín Nhân đang ngồi xuống tu luyện khoảng 500m có hai người đàn ông đang tìm tòi thứ gì đó.
Một người trong đó nói: "Mày có chắc là nó ở đây không?"
Người còn lại trả lời: "Chắc, tao nhớ lúc đó khi đi ngang qua đây thì có lần cảm nhận được khí tức của nó."
"Thế sao lúc đó mày không nhặt."
"Lúc đó tao không biết thứ đó là gì, vả lại khí tức này rất yếu, lúc có lúc không."
"Thật phí phạm, thời đại này rất khó để có được một cái như nó mà mày lại bỏ qua."
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên phát giác được một cỗ khí tức lạ.
"Mày có cảm nhận được không?"
"Có. Hình như có người đang tu luyện tại phía trên đỉnh núi."
"Lên xem xem sao."
"Được."
Thế là hai người tăng tốc mau chóng phi lên trên, đến nơi thì bọn hắn thấy Lương Tín Nhân đang ngồi tu luyện.
Một người trong đó cẩn thận quan sát lấy Lương Tín Nhân xong ánh mắt hắn bỗng như nhìn xuống phía dưới tay của Lương Tín Nhân, cảm nhận lấy, lúc này hắn trở nên mừng rỡ, nói với người bên cạnh.
"Là nó."
"Cái gì?" Người kia hỏi
"Là thứ chúng ta đang tìm kiếm lấy."
Nghe vậy người kia cũng nhìn về phía cánh tay của Lương Tín Nhân, xong cũng nói.
"Đúng vậy, chính nó."
"Giờ làm gì?"
"Còn làm gì nữa? C·ướp thôi." Người đàn ông giất khoác nói.
"Thế nhưng tên đó đang tu luyện."
"Không có nhân nhượng, trên giang hồ chỉ có g·iết hoặc bị g·iết, với lại mang ngọc có tội, ai bảo hắn cầm thứ đó. Ngươi nên nhớ người tu hành chúng ta không bị luật pháp của người thường áp chế, nên có g·iết tên đó cũng chẳng sao."
Người kia nghe xong cũng gật đầu.
Thế là hai người liền tiến tới phía sau Lương Tín Nhân.
Lúc này Lương Tín Nhân đang chìm đắm trong tu luyện thì bỗng nhiên phát giác có người đến phía sau lưng hắn, hắn lập tức đình chỉ tu luyện, đứng lên cảnh giác nhìn về phía hai người đàn ông, một người trong đó có bộ râu quai nón, người còn lại thì đầu hói.
Lương Tín Nhân khởi động tu vi, nhìn về hai người đàn ông hỏi: "Các ngươi là ai?"
Hai người đàn ông nghe vậy nhưng cũng không lập tức trả lời mà nhìn về phía Lương Tín Nhân, một lúc sau tên râu quai nón khẽ nói: "Luyện thể sơ kỳ?"
Lương Tín Nhân nghe thấy hắn nói vậy liên lập tức trong lòng bật lên mười phần cảnh giác. Nếu trước mắt hai người biết hắn là luyện thể sơ kỳ thì đồng nghĩa hai người này cũng là người tu luyện. Nhưng Lương Tín Nhân vẫn không biết tại sao hai người đó lại phát hiện hắn là luyện thể sơ kỳ, hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng hiện tại không phải lúc để nghi vấn.