Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 20: Đàn Bà




Chương 20: Đàn Bà

Trước đó trong lớp, Lê Hiền Hòa đang chuẩn bị về thì nghe được có người gọi gặp Lương Tín Nhân, vì tò mò Lê Hiền Hòa trốn ở phía bên ngó đầu ra xem thì thấy một cô gái rụt rè mà không thiếu phần xinh đẹp đang nói chuyện với Lương Tín Nhân miệng không phải phồng lên.

Cái tên này khi nào quen được một người xinh đẹp thế này, đã vậy mà ta còn không biết, thế xong nàng hừ nhẹ một phát rồi chui về lại lớp

Phía bên ngoài, Lương Tín Nhân thì đang gãi đầu xấu hổ vì buổi sáng hắn đụng vào Trần Ánh Tuyết.

"Chuyện buổi sáng, xin lỗi, do vội quá không nhìn thấy người lỡ đụng vào."

"Không sao"

"Thế em tìm anh có chuyện gì." Lương Tín Nhân hỏi.

"Em đến đây là để cảm ơn anh về chuyện hôm trước." Trần Ánh Tuyết nói.

"Không có gì." Lương Tín Nhân khách khí nói.

"Thế thôi em xin phép về trước." Trần Ánh Tuyết nói rồi quay lưng đi.

Thấy nàng như vậy Lương Tín Nhân cũng không nói gì quay lưng đi vào trong lớp.

Vào bên trong Trường Vũ lại tiến tới hỏi: "Ai đòi gặp mày vậy?"

"Một đứa con gái lớp dưới." Lương Tín Nhân thành thật trả lời.

"Được nha, cua được một em lớp dưới luôn." Trường Vũ giọng trêu tức nói.

"Mày có thôi đi không." Lương Tín Nhân bực bội nói, hắn cũng thật quỳ cái thằng này, cứ thấy một con gái nào nói chuyện với hắn thì nó lại nghĩ rằng hắn đang tán gái

Vì để cuộc trò chuyện này dừng ở đây, Lương Tín Nhân lập tức đổi chủ đề: "Việc leo núi tiến hành thế nào rồi?"

"Đã chuyển sang leo núi cắm trại qua đêm, đồ ăn và lều thì tự mang."

"Cắm trại qua đêm à. Cũng được." Nghe nói cắm trại qua đêm, Lương Tín Nhân chần chừ một lúc nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

Lúc này hắn nhớ ra gì đó, bước tới chỗ Lê Hiền Hòa thì thấy nàng đang ngồi đó nhìn hắn.

Lương Tín Nhân hắc hắc cười nói: "Nhân tới trả áo?" tay cầm áo đưa ra phía trước.

Lê Hiền Hòa thấy vậy cũng không lập tức cầm mà nhìn về phía Lương Tín Nhân hỏi ngược: "Con đó là ai?"

"Ai? À đó là Trần Ánh Tuyết, học sinh lớp dưới tới để cảm ơn vì hôm bữa Nhân có giúp vội." Lương Tín Nhân giải thích nói.

Nghe thế Lê Hiền Hòa cũng không nói gì, tay giật lấy áo, hừ cái nhẹ rồi đi về.



Lương Tín Nhân đứng đó tự hỏi: "Là sao? haizz, con gái thật khó hiểu." Thế là hắn cũng dọn đồ đi về theo.

Về tới nhà Lương Tín Nhân chỉ có việc ăn Trưa, chiều thì chơi điện tử, nhắn tin với người yêu, tối thì ngủ, sáng hôm sau lại tiếp tục dựa vào trận pháp để tu luyện.

Cuộc sống Lương Tín Nhân cứ thế đi qua như vậy cho tới cuối tuần ngày leo núi cắm trại.

Sáng sớm sau khi tu luyện và tắm rửa Lương Tín Nhân chuẩn bị đồ để leo núi.

Lúc này Trần Xuyến thấy hắn chuẩn bị nhiều đồ như vậy cũng lấy làm hỏi: "Đi đâu mà chuẩn bị nhiều đồ ăn và lều vậy vậy?"

"Nay là leo núi cắm trại qua đêm?" Lương Tín Nhân thành thật nói

"Thế nghĩa là sáng mai trở về đúng không? Đi với ai?"

"Đi với lớp."

"Đi thì đi chứ đừng đi xong vác về cho tao cháu trai là tao đánh mày đấy." Trần Xuyến cảnh cáo nói

Nghe thế Lương Tín Nhân đen mặt nói: "Mẹ nói gì thế? Đi với đám con trai không có con gái."

Nói xong hắn cũng lập tức chạy ra ngoài để tránh việc bị nghe nói nhảm.

Đi với địa điểm hẹn, nhìn thấy trước mặt đứng đám người hắn cười cười tiến tới, nhưng khi nhìn kỹ người trong đó thì hắn không khỏi im lặng vì bên trong có thêm một nhóm con gái gồm lớp trưởng Tuyết Vy, bạn cùng bàn Hoàng Quỳnh, Lê Hiền Hòa, Trâm Anh và một số người khác.

Lương Tín Nhân tiến đến bên cạnh Trường Vũ hỏi: "Thế đéo nào bọn hắn cũng đi theo?"

"Tao cũng đéo biết, lúc tao tới đã thế này rồi." Trường Vũ đáp

Khi hai người nói thì có lẽ như bị Lê Hiền Hòa nghe thây, nàng bước tới trước mặt Lương Tín Nhân chất vấn: "Thế nào? không chào đón Hòa à?"

"Không. Chỉ qua là cả đám là con gái nên qua đêm có ổn không thôi." Lương Tín Nhân lo đễnh đáp

"Không cần lo."

Nghe vậy Lương Tín Nhân cũng không còn nói gì mà tập trung lại với mọi người để chuẩn bị leo lên.

Langbiang là đỉnh núi cao nhất tại Đà Lạt với chiều cao 2167m (so với mực nước biển). Núi Langbiang tọa lạc ở địa phận huyện Lạc Dương, tỉnh Lâm Đồng và nằm cách trung tâm thành phố khoảng 12 km về phía Bắc.

Langbiang bao gồm 2 ngọn núi là Núi Ông và Núi Bà với cái tên lạ được ghép bởi 2 từ “Lang” và “Biang”.

Đây vốn là tên của hai nhân vật là chàng K’Lang và nàng H’biang. Và cái tên ghép này được bắt đầu từ chuyện tình yêu vĩ đại của hai người đã làm nên huyền thoại về mảnh đất trù phú này.

Vì vậy nếu như có một cặp đôi ngắm lấy bình minh ở trên ngọn núi thì họ sẽ được hạnh phúc, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn không ai biết thật sự hay không.



Vì để lên tới ngọn núi sớm để cắm trại nên đám con trai phải giúp đám con gái cầm đồ và đi đằng sau.

Đi được một khoảng lên núi thì đám con gái cảm thấy mệt mỏi đòi nghỉ ngơi, như thế cảm nhóm quyết định dừng chân ở một khối đá lớn ven đường nghỉ ngơi.

Lương Tín Nhân cũng lựa chọn gần đó một khối đá ngồi xuống, khi hắn ngồi xuống thì nhìn thấy dưới đá có một cục đá, hắn nhặt lên định ném chơi thì hắn cảm thấy trong tay có một lực hấp dẫn kỳ lạ.

Lương Tín Nhân nhìn về phía cục đá trên tay, một cục đá bề ngoài bình thường không có gì đặc biệt nhưng bên trong lại có một cỗ khí tức xoay quanh thu hút hắn.

Trong lúc Lương Tín Nhân đang suy nghĩ thì mọi người trong nhóm đã nghỉ ngơi xong, một tiếng kêu vang.

"Anh Lương, đi thôi ở đó mà đập đá."

"Được, mà mày có muốn không tao mang qua cho đập." Lương Tín Nhân tiếu cười nói.

"Đéo." Nói xong thằng đó cũng quay người đi.

Đằng sau Lương Tín Nhân lén lút cầm lên cục đá bỏ vào trong túi xách rồi đi theo

Bỏ ra hai tiếng để có thể leo lên tới đỉnh núi, hắn tham lam hít một hơi thật sâu cảm thấy không khí thật trong lành.

Chắc có lẽ nơi đây cao hơn thành phố nên không có bị ảnh hưởng bởi các đồ vật hiện đại.

Cả nhóm ngồi bệt lên đất, trừ Lương Tín Nhân vẫn còn đứng, do tu luyện đã cải tạo thể chất của hắn.

"Sao mày vẫn còn khỏe vậy?" Thấy Lương Tín Nhân trầm ổn không có r·ối l·oạn nhịp thở thì Trường Vũ nghi ngờ hỏi.

Nghe vậy Lương Tín Nhân cười cười nói: "Do mày chưa chơi đồ đấy, chơi đồ để tăng sức khỏe và sức đề kháng."

"Cút." Trường Vũ đen mặt nói

"Được rồi, nghỉ ngơi một xíu nữa đi rồi đứng dậy xếp đồ, có thể lúc xếp xong cũng tới giờ trưa nên cũng chuẩn bị đồ ăn trưa luôn đi. Tao đi xếp trước." Lương Tín Nhân nói xong rồi đi tìm một chỗ thoáng mát để dựng lều.

Đang dựng được một nửa thì có người đi tới phụ hắn, Lương Tín Nhân quay đầu sang hỏi: "Sao không nghỉ ngơi xíu nữa đi mà qua đây?"

"Giúp Nhân dựng thì xíu nữa Nhân lại qua giúp Hòa dựng." Lê Hiền Hòa cười nói

Lương Tín Nhân đen mặt "Ta quỳ, đợi ta dựng được một nửa thì qua giúp, xíu nữa ta qua giúp thì lại làm hết từ đầu cho xem." hắn nghĩ vậy nhưng lại không nói ra ai bảo người ta là người đẹp chi, nên cũng chỉ đành gật đầu.

Một lúc sau cả nhóm cũng đứng lên dựng lều, theo nghĩa vụ Lương Tín Nhân cũng sang giúp Lê Hiền Hòa dựng lều.

Đúng như hắn đã nghĩ, hắn phải tự mình dựng hết chứ không ai giúp hắn "Quả nhiên là lòng dạ đàn bà." hắn chỉ có thể trong thâm tâm chửi.

Hắn quay sang nhìn Lê Hiền Hòa quan tâm hỏi: "Đồ ăn thế nào? Có mang không?"



Người sau nhìn hắn chằm chằm không nói.

Lương Tín Nhân cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên ngay sau đó Lê Hiền Hòa khóe miệng cười lên nói: "Có nhưng không biết nấu, xíu nữa Hòa đưa hết sang cho Nhân rồi Nhân giúp Hòa nấu luôn."

"Đệt." Lương Tín Nhân bật thốt.

"Người ta ở nhà toàn do mẹ nấu cho ăn nên không biết tự nấu." Lê Hiền Hòa nhìn về phía Lương Tín Nhân, đôi mắt chờ mong nối.

Lương Tín Nhân cảm thấy hối hận khi thốt ra câu hỏi như thế, nhưng biết thế nào, lỡ hỏi rồi và người ta cũng đã nhờ vã nên từ chối thì tội lỗi, nên cũng chỉ gật đầu đáp ứng

"Vì là người đẹp nên ta mới vậy." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.

Sau khi ai đấy cũng dựng lều xong thì mọi người bắt đầu tập trung lại lấy dụng cụ ra dựng bếp, đốt lửa nấu đồ ăn.

Tất nhiên đã cắm trại thì chủ yếu tập trung vào các món nướng, có đứa thì bò nướng, đứa thì cá nướng, và nhiều món rau nữa.

Lúc này nhóm bạn của hắn thì xách theo một cái thùng giữ lạnh tới.

Lương Tín Nhân tò mò hỏi: "Thứ gì trong đó vậy?"

Trần Hiển thấy hắn hỏi vậy cười hỏi ngược: "Leo núi thì ăn gì ngon nhất?"

"Gà nướng." Lương Tín Nhân lập tức trả lời.

"Không phải." Nói xong Trần Hiển lập tức mở nắp thùng.

Lương Tín Nhân tò mò tiến tới nhìn vào trong thì hắn thật phục.

Bên trong là một con cua hoàng đế, thấy thế hắn nhìn lên, tay tặng cho ngón cái, nói: "Lên núi mà mày mang cua biển lên ăn, tao phục!"

"Thế nào, đỉnh không." Trần Hiển tự đắc nói

"Hết bao nhiêu?"

"5 Triệu rưỡi, 2,5 ký."

"Giàu vờ lờ." Thêm một ngón cái nữa đưa lên

"Mọi người dồn tiền mua chứ tao không dám xin gia đình, họ mà biết họ cạo tao đấy."

"Có phần tao à?"

"Ừ, nhưng xíu nữa mày phải trả tiền cho tao."

"OK"