Chương 1: Tam Hồn Lục Phách
Xa trong vũ trụ vô tận, Vĩnh hằng đại lục - Vong Tiên Cốc.
Người nơi đây gọi chỗ này là Vong Tiên Cốc bởi vì khắp Vĩnh Hằng nơi đây có mật độ từ trường không gian thấp, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện các khe nứt không gian, những ai đi vào đây cũng có thể bất ngờ bị hút vào kể cả thần tiên. Tại khe nứt không gian hở ra, từ trong đó bắn ra những vết cắt không gian chém về bốn phía. Bởi vậy, những ai vô tình gặp phải khe nứt không gian thì hầu như không ai sống sót.
Dọc theo con suối chảy vào trong cốc, trong một sơn động, một người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, người mặc bộ trường sam màu xanh, lưng in hình vẽ một người đang cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm cây tre. Phía dưới là hai chữ thiên vương.
Nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra rằng hắn đang b·ị t·hương, khí tức bất ổn, đang ngồi đó vận công trị thương.
"Chỉ có thể đột phá dẫn tới thiên địa cộng hưởng để trị thương thôi chứ cứ để tình huống thế này thì không xong" hắn miệng nói thì thầm
Nói tới đó hắn bắt đầu ăn vô đan dược, vận chuyển công pháp.
Trên trời, lấy địa điểm hắn ngồi làm trung tâm, phương viên mười dặm linh khí tụ thành một vòng xoáy tập trung vào đan điền của hắn.
Dần dần khí tức trong đan điền hắn trở nên đầy và bắt đầu cuồng loạn. Một hồi sau đan điền hắn bổng như biến thành một quả bóng bị thủng, linh khí hội tụ bị tràn ra, bay đi mất.
Thấy thế, hắn trở nên sửng sốt, tự hỏi: "Tại sao lại thế? Ta dừng chân tại cảnh giới này 10 năm, trong khoảng thời gian đó ta đã làm cho đan điền lẫn kinh mạch của mình trở nên hoàn mỹ rồi mà! Tại sao tới thời khắc này lại xảy ra hiện tượng như vậy."
Tới đó, hắn lại lần nữa vận công kiểm tra đan điền.
Bổng nhiên hắn phát hiện tại một chỗ rất sâu bên trong đan điền có một bộ phận rất nhạt chỗ bị khí tức xuyên thấu.
"Đây chẳng phải là...."
Chưa kịp nói xong, khí tức trên người hắn tiêu tán hết, đồng thời trên trời đưa tới đạo lôi kiếp đánh thẳng xuống chỗ hắn đang ngồi.
Bởi vì sức mạnh của lôi kiếp, từ trường không gian tại đây b·ị đ·ánh vỡ, các khe nứt không gian liên tục xuất hiện, từ bên trong bắn ra những vết chém thời không chém về phía phía.
Trong chốc lát cơ thể hắn bị vết chém thời không chém vỡ vụn chỉ còn lại linh hồn, linh hồn suy yếu hắn lập tức bị hút vào bên trong.
Một lúc sau, tại nói đó từ trường không gian lại được khôi phục giống như chưa từng có diều gì xảy ra.
------------
Khi hắn mở mắt ra nhìn thấy rằng cảnh tượng xung quanh, hắn trở nên ngây dại.
Bầu trời là một mảnh màu nâu tối, khí tức lạnh lẽo, xung quanh là những linh hồn đang xếp thành hàng tiến vào một vòng xoáy.
Khi nhìn kỹ vòng xoáy, hắn kinh ngạc, nói :" Đây chẳng phải là trong cổ tịch ghi lại cánh cổng luân hồi sao!! Sao ta lại tới chỗ này."
Nói tới đây hắn trở nên trầm tư suy nghĩ "Ta giống như đ·ã c·hết sao? Nhưng ta nhớ rằng trước khi tiến vào luân hồi phải đi qua thẩm phán và uống canh Mạnh Bà mà. Chẳng lẽ do khe nứt không gian"
Trong khi đang trầm tư về những gì đã xảy ra, bỗng nhiên gần đó có hai người đang đi tới, hình dáng của chúng như con người nhưng trên đầu lại mọc ra thêm một cái mắt và một cặp sừng.
Nhìn thấy hắn, một tên trong đấy nói: " Tại sao lại xuất hiện đạo khí tức linh hồn chưa qua thanh tẩy ở đây?"
"Mặc kệ hắn, trước tiên cứ bắt hắn lại đưa lên cho đại nhân xét." tên còn lại nói.
Nghe hai tên kia nói tới đây, hắn trở nên sợ hãi nghĩ thầm
"Hiện tại linh hồn của ta đang ở trạng thái suy yếu, không thể địch lại hai tên kia, làm sao giờ"
Vừa suy nghĩ hắn vừa nhìn sang vòng xoáy luân hồi, dần dần ánh mắt hắn trở nên kiên định.
Không nói hai lời, hắn vọt thẳng vào vòng xoáy.
Hai tên kia thấy hắn chạy tới vòng xoáy cũng truy theo tới.
Thấy hắn chui vào vòng xoáy, hai tên kia dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Một tên trong đó nói: "Thế này có ổn không? Tên kia hắn nhảy vào trong này.
Tên còn lại sắc mặt cũng khó coi, đạo: "Chuyện này tới đây chỉ có hai chúng ta biết, người không được kể cho bất cứ ai, nếu không chúng ta sẽ không xong."
Nghe tới đây, tên bên cạnh cảm thấy lạnh sống lưng, hốt hoảng gật đầu lia lịa.
Cùng lúc đó trong vòng xoáy luân hồi, sau khi nhảy vào trong đó hắn cảm thấy đầu óc mình trở nên nặng nề, cảm thấy có thứ gì như bị hút ra khỏi vậy.
Sau một hồi linh hồn của hắn bị hút ra khỏi một phách, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy phần linh hồn này bị hút ra có màu đen lượn lờ trong đó.
Cho tới lúc này hắn nhận ra rằng linh hồn mình chỉ còn tam hồn lục phách, thiếu mất một phách.
Có nghĩa là lần này hắn luân hồi chỉ có hắn tam hồn lục phách, nghĩ tới đây sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhưng chưa kịp nói gì hắn bỗng thấy trước mắt trở nên trắng xóa, đầu óc trở nên quay cuồng.
-----------------
Cùng thời điểm đó, Năm 2001, Địa cầu, Việt Nam, Lâm Đồng, bệnh viện tỉnh, một cậu trai được sinh ra, tiếng khóc của cậu bé kèm theo dị tượng, bầu trời phủ mây sấm chớp nhưng không ai để ý cả, lúc đó mọi người chỉ tận trong niềm vui của mình.
Trong phòng bệnh, một người thanh niên trẻ tuổi nhìn tầm 24-25 tuổi đi vào ôm lấy đứa bé trở nên vui mừng, hò reo.
Bên cạnh đó là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh, nở nụ cười sinh đẹp nhìn về phía hai cha con.
Người thanh niên ôm đứa con vừa mới được sinh ra ghé lại gần người phụ nữ xinh đẹp nói: "Này vợ, chúng ta nên lấy tên gì cho thằng bé đây?"
Nghe tới đây người phụ nữ trầm mặt nhìn về phía người thanh niên nghĩ thầm "Chả lẻ tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra được tên cho con ư?"
Nghĩ tới đây người phụ nữ thở dài, nói: "Trước tiên cứ đưa về để cho ba đặt tên vậy."
Người thanh niên cũng ngầm gật đầu.
Hết chương 1.
Note* đây là bản chỉnh sửa, vì để viết văn tốt hơn ta đã học hết ba ngàn bài code thiếu nhi, nếu thấy gì không được tốt thì cứ bình luận phía dưới, ta sẽ đọc và rút kinh nghiệm cho các chương sau.
Từ chương 2 đến chương 9, lúc đó còn non tay viết chưa văn chưa được mạch lạc nên có gì đọc thông cảm.