Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 193: Thiên Kiếp




Chương 193: Thiên Kiếp

nó dùng lấy chiếc mỏ cong của mình, khều khều lấy tấm thảm.

Tấm thản ngay lập tức bị khều sang một bên để lộ ra viền căn hầm.

Nó cẩn thận đưa cái mũi tới gần để ngửi, quả nhiên là mùi hương khi nãy.

Ánh mắt của nó ngay lập tức trở nên sắt bén, ngữa đầu lên trời, chuyển bị cất cao tiếng kêu.

Thì đột nhiên lúc này, cánh cửa căn hầm đột nhiên bị đẩy lên, một cái bóng từ trong đó nhảy râ, không hề có một giây chậm chạp nào, ngay lập tức hắn rút ra thanh kiếm, một chém ngang cổ Diều Hâu.

Tuy đã cố gắng nhanh chóng giải quyết, nhưng vẫn chậm một nhịp, Diều Hâu đã kêu được nửa tiếng.

Trước đó vài giây Lương Tín Nhân đã cảm giác được tình huống không ổn, khi thứ bên trên là yêu thú, nó còn dịch chuyển tấm thảm bên trên làm ra tiếng chuyện động, tuy nhỏ nhưng ở gần như vậy Lương Tín Nhân vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Ý vị rằng nơi đấy hắn có thể là đã bị phát hiện, thời gian để hắn suy nghĩ không nhiều, để tránh l·àm t·ình hình trở nên xấu đi.

Lương Tín Nhân thả lấy cục đất trên tay xuống, sau đó cầm lên thanh kiếm, vận dụng tu vi, một nhảy mạnh lên, đồng thời một tay khác đẩy lấy cửa hầm.

Tiếp sau đó một khắc, hắn xuất hiện bên cạnh Diều Đâu, không cho Diều Hâu nhiều dù chỉ một giây, hắn thẳng tay chém một nhát bay đầu, tuy vậy vẫn chậm.

Nhìn xác Diều Hâu ngã lăn trên đất và âm thanh nó phát ra trước khi c·hết, chẵng mấy chốc yêu thú khác sẽ tìm đến đây.

Nếu như cứ để nguyên hiện trạng như thế này, bên dưới người có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Tội lỗi.

Lương Tín Nhân mau chóng dùng máu của diều hâu, bôi lấy khắp cánh tay, chân, da mặt.

Tiếp đó chỉnh sửa lại cửa hầm như chưa có gì xảy ra.

Sau khi hoàn tất, hắn cầm lên xác diều hâu, cất kiếm vào sau hông, một đường chạy.

Bây giờ khắp nơi đều là hoang tàn, hắn cũng không biết bản thân đang chạy về hướng nào nữa, nhưng chắc chắn rằng hiện tại, hắn sẽ không dừng lại mà cứ thẳng một hướng mà chạy.

Trên đường đi, hắn không ngừng xuy xét rằng tại sao diều hâu có thể phát hiện ra được hắn đang ở dưới đó, tất nhiên một chuyển động nhỏ của hắn khi này chắc chắn không đủ để cho diều hâu có thể phát giác được rằng bên dưới có người dù sao thì đất đá đỗ đều là chuyện thường.

“Khịt khịt!! Mùi hương??” Thanh Minh đưa mũi qua một bên vai ngửi thử.

“Quả nhiên là mùi hương!!” Mùi toả ra trên thân thể của hắn là mùi thối.

Mười ngày không tắm, cộng thêm một khoảng thời gian dài sống dưới mặt đất, nơi ít không khí thoáng qua nên trên thân hắn lắng động lại một loại mùi hương đặc trưng của h·ôi t·hối và ẩm mốc.



Yêu thú thường có khứu giác rất nhạy bén nên bị phát hiện bởi mùi hương cũng là chuyện đương nhiên.

"Như này thật sự không ổn, cần phải nhanh chóng tìm đường trốn." Lương Tín Nhân vội vàng suy nghĩ, tốc độ di chuyển không ngừng tăng lên, đích đến là ngoài thành, chỉ khi nào hắn ra khỏi thành thì trong thành mới trở lại như xưa.

———————

“Này sao ta cảm thấy lời đồn có chút thất thiệt.” Một con bò yêu dùng thú ngữ nói chuyện.

“Ta cũng vậy, không phải bọn hắn nói con người mạnh lên rồi sao?? Sao không có bất cứ thứ gì thay đổi??” Nhện Yêu nói

“Quả nhiên lời đồn cũng chỉ là lời đồn, làm ta háo hức t·ấn c·ông——“

Vèo!!!

“Tiếng gì? Thứ gì vừa bay qua??”

“Trong không khí tồn động mùi hương và dao động.”

"Mùi máu!!! Và.... Con Người!!! Là hắn!! Là hắn!! Nhanh đuổi theo!! Là hắn!! Thứ con người có sức mạnh vượt bậc!!" Con yêu thú này ngay lập tức cảm nhận và phán đoán ra được.

Luống dao động linh khí kèm theo mùi hương lắng động đặc trưng của con người đã khiến cho những nơi Lương Tín Nhân đi qua đều để lại những thứ đó.

Dần dần, càng ngày càng nhiêu yêu thú phát hiện ra được Lương Tín Nhân và bọn nó đang dựa theo mùi hương còn lắng động lại trong không khí để truy đuổi theo.

"Là hắn, trước mắt!!" Tốc độ của Lương Tín Nhân tuy nhanh nhưng vẫn chưa nhằm nhò gì đối với yêu thú, một lúc sau hắn ngay lập tức b·ị b·ắt kịp.

"Là hắn không sai, tốc độ này không phải là tốc độ mà một người bình thường có thể làm được." Một yêu thú vừa đuổi theo vừa nói.

"Đuổi theo, GIẾT HẮN!!!"

Lương Tín Nhân cũng cảm nhận được sau lưng đang có thứ gì đó đuổi theo, hắn cũng không cần phải quay lại vì cũng biết thứ gì truy đổi, thay vào đó là hắn lần nữa dùng hết sức để tăng tốc.

"Không ngoài dự đoán, đã như vậy thì..." Vác theo xác diều hâu rất phiền phức và nặng, nó lại làm giảm đi tốc độ di chuyển của hắn, nếu đã bị phát hiện rồi thì vứt xác đi cho rồi, dù sao thì nơi này cũng đã cách hầm trú ẩn một khoảng xa.

Vứt đi xác diều hâu, tốc độ của Lương Tín Nhân tăng lên một cách đáng kể, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ.

Rất nhanh hắn đã bị chặn đầu.

Lương Tín Nhân nhìn thấy đường đi trước mắt bị chặn, hắn không khỏi cảm giác bất lực.

Thật sự là bất lực khi hắn cũng chỉ mới Nhất Đoạn, mà đám yêu thú nhắm tới hắn đều có đủ loại tu vi.



"Khốn nạn." Lương Tín Nhân khó chịu.

Dần dần, không chỉ là trước mắt, mà tứ phía cũng có yêu thú xuất hiện và bao vây lấy hắn, đã không còn đường để chạy.

Lương Tín Nhân dừng lại bước chân.

Nguy cơ tứ phía, cảm giác nguy hiểm cận kề lần nữa xuất hiện, khiến hắn không khỏi rùng người.

"Giờ phải làm sao??" Lương Tín Nhân vội vàng suy nghĩ, tìm cách giải quyết, nhưng tình huống này của hắn, cũng không có bất cứ phương án nào có thể giải quyết.

Ngay lúc này, sau lưng truyền tới ớn lạnh.

Lương Tín Nhân phát giác, theo bản năng quay người tránh né.

Vù!!

Móng vuốt của một yêu thú nào đó sượt qua hắn.

Khi Lương Tín Nhân ổn định lại thân hình, nhìn thấy kẻ t·ấn c·ông hắn là yêu thú loài thằng lằn, nhưng thằng lằn này nó to lắm, chả khác gì con cá sấu.

"Đệt."

Chưa qua bao lâu Lương Tín Nhân lại bị những yêu thú khác tới tấp t·ấn c·ông.

Lương Tín Nhân chỉ có thể tránh né, hắn né qua trái thì lại có yêu thú đánh từ trái qua, né qua phải thì lại có yêu thú đánh từ phải qua.

Vì là quần ẩu, chỉ có một mình hắn là phải liên tục tránh né, vừa tránh né, vừa tìm kiếm cơ hội phản công cũng như là cơ hội chạy trốn.

Nhưng không tìm thấy cơ hội, lũ yêu thú này không cho hắn một giây nghỉ ngơi nào mà cứ liên tục lao lên, cứ như vậy, thời gian trôi qua, Lương Tín Nhân rơi vào trạng thái bị mài cho đến c·hết.

Cơ thể đầy rẫy những v·ết t·hương, linh khí khôi phục là không đủ để có thể cung cấp.

"Lần này thật sự khó!! Chẳng lẽ là phải dùng cách đó??" Lương Tín Nhân thầm nói.

Giờ đây chỉ có một phương án để hắn có thể tiếp tục duy trì.

Lương Tín Nhân cực hạn thôi động công pháp để hấp thu linh khí, mặc kệ cho nó có thể tạo thành v·ết t·hương bên trong kinh mạch.

Hắn đây là muốn lâm trận đột phá, muốn đột phá Nhị Đoạn, hắn hiện tại đã là Nhất Đoạn Đỉnh Phong, chỉ cần một chút nữa là Nhị Đoạn.

Đột phá sẽ mang đến một lượng lớn linh khí tụ tập và được hấp thu vào bên trong cơ thể, đối với hắn, chỉ còn cách này.



Theo công pháp được thôi động, lượng lớn linh khí bắt đầu hội tụ.

Lương Tín Nhân vừa tránh né, vừa cố gắng hấp thu.

Dần dần, linh khí trong cơ thể được lấp đầy, ngược lại là kinh mạch có chút không chịu nổi do áp lực được tạo nên.

Theo đó dấu hiệu đột phá xuất hiện.

Bầu trời mây đen bắt đầu kéo tới, gió lốc nỗi lên, sấm chớp đùng đùng.

Ầm!! Ầm!!

Một lực lượng uy áp vô hình nào đó từ bên trên trời đánh xuống, trực tiếp đè lên tất cả những sinh vật sống có mặt ở dưới đó.

Lương Tín Nhân và lũ yêu thú có mặt ở dưới đó cũng đều cảm nhận được uy áp, bọn hắn đều dừng lại hành động.

"Cái cảm giác áp bách này là gì?? Ta có cảm giác như bản thân của là cái thá gì dưới nó."

"Ta thật nhỏ bé."

"Ta ngợp, mặc dù chưa có gì xảy ra, nhưng thật sự ngợp."

"Nhưng ta lại có một loại cảm giác quen thuộc."

"..."

Đối với Lương Tín Nhân, hắn đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này, lần trước do mãi tu luyện nên hắn không cảm nhận được gì từ môi trường kể cả việc sét đánh, nên khi lần này chứng kiến thì nó như lần đầu tiên.

"Đây là có chuyện gì?? Cảm giác rất quen thuộc." Lương Tín Nhân thầm nói.

Nhưng không để hắn nghĩ nhiều, trên trời bỗng giáng xuống một tia sét, mục tiêu là Lương Tín Nhân.

Uy áp của tia sét còn lớn hơn những gì mà hắn cảm nhận được trước đó.

"Đánh đến ta??!!" Lương Tín Nhân hoảng hốt, hắn vội lách người tránh né, nhưng dù cho hắn có chạy đến đâu, trốn đến đâu, tia sét vẫn khăng khăng nhắm đến hắn, như được chọn mục tiêu vậy.

"Cái gì-----!!!!"

Tia sét đã đánh đến đỉnh đầu, trực tiếp đánh Lương Tín Nhân.

"AA!!!!"

Lực lượng, phạm vi của tia sét không chỉ mỗi Lương Tín Nhân mà tất cả những yêu thú bao vây xung quanh hắn cũng chịu ảnh hưởng.

Rất nhiều âm thanh thống khổ của yêu thú vang lên, nhưng cũng chỉ một hồi, liền trở nên im lặng, đến cả xác cũng không còn, mà chỉ lại một khối tro tàn trên đất, giống như là bọn nó chưa từng tồn tại ở đây vậy