Chương 194: Ngươi---
Nhưng may mắn là, chỉ có những yêu thú ở gần Lương Tín Nhân mới bị ảnh hưởng, còn lại những yêu thú trước đó chưa tham gia t·ấn c·ông Lương Tín Nhân ở ngoài xa vẫn còn sống sót.
Tuy vậy....
Hình ảnh đó, những tiếng là hét thất thanh đó, đã vô tình khắc ghi trong thâm tâm bọn nó.
Một loại sợ hãi giống như bản năng bỗng nhiên xuất hiện.
Không biết đã qua bao lâu rồi, bọn nó mới lần nữa cảm nhận được thế nào là sợ hãi.
"Ta---ta không thể di chuyển!!!"
"Ta sợ!! Có thứ gì đó!! Nguy hiểm!! Bản năng kêu ta chạy trốn, nhưng cơ thể ta lại không thể cử động!!!"
"Đó là gì?? Cảm giác đáng sợ nhưng cực kỳ quen thuộc??!!"
"..."
Trông khi lũ yêu thú đang bàn tán, sợ hãi, tia sét đã đánh bay sự chú ý của bọn hắn đối với Lương Tín Nhân.
Mà Lương Tín Nhân giờ đây.
Hắn bị tia sét đánh trúng, mới đầu thì cảm giác có một chút tê tê, nhưng không hiểu bằng một cách thần kỳ, hay là một lý do nào đó, mà cơ thể hắn không hề b·ị t·hương, cũng như là không hề có một vết xước nào.
Lương Tín Nhân bỗng nhiên ý thức được rằng tia sét này là gì, thứ mà một người tu luyện như hắn lại không thể ngờ được là gặp phải.
"Đây là Thiên Kiếp?? Nhưng tại sao lại là ta?? Và lúc này??"
Thiên Kiếp là những kiếp nạn mà tu sĩ cần phải trải qua để lên cấp. Mỗi một lần lên để lên một cấp thì đều phải trải qua Thiên Kiếp. Lên cấp càng cao thì Thiên Kiếp càng mạnh. Đặc biệt nếu tu sĩ càng cường đại thì Thiên Kiếp sẽ càng mạnh hơn so với người cùng cấp độ kiếp.
Thiên Kiếp vô cớ xuất hiện, khiến cho Lương Tín Nhân không thể nghi ngờ về Đa Yêu Lục Địa, dường Đa Yêu Lục Địa có chứa một tầng bí ẩn nào đó.
Qua một lúc, tia thứ nhất Thiên Kiếp đã kết thúc.
Ngay khi Lương Tín Nhân nghĩ đó đã là kết thúc thì trên trời lần nữa đánh xuống tia thứ hai Thiên Kiếp.
Với lực lượng của tia Thiên Kiếp thứ nhất thì đến với tia thứ hai, Lương Tín Nhân vẫn còn khá là tự tin rằng bản thân có thể chống qua được.
Nhưng trước khi tia thứ hai Thiên Kiếp đánh xuống.
Lương Tín Nhân có lướt mắt, một lần xem xét hết tình huống xung quanh, nhìn xem những yêu thú trước đó bao vây hắn b·ị đ·ánh thành tro, Lương Tín Nhân trồng mắt không khỏi đảo một vòng...
Tiếp ngay sau đó, Lương Tín Nhân nhấc chân lên, chạy về hướng lũ yêu thú còn đứng đằng xa quan sát.
Lương Tín Nhân di chuyển, Thiên Kiếp cũng cùng hắn di chuyển, hơn nữa, càng tới gần lũ yêu thú thì uy lực mà Thiên Kiếp truyền tới ngày càng mạnh.
Lương Tín Nhân, là người chịu tải Thiên Kiếp có thể lập tức cảm nhận được sự thay đổi, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong.
"Hợp ý ta!!"
Phía xa xa lũ yêu thú, khi mà bọn nó vẫn còn đang bàn tán thì....
"Các ngươi nhìn kìa!! Tia sét nó hình như di chuyển!!"
Lũ yêu thú nhìn lại.
"Đúng thật là nó đang di chuyển!! Và nó đang---- hướng tới CHÚNG TA!!!"
"Là tên con người khi đó, hắn đang dẫn nó tới chỗ chúng ta!!"
"Chạy!!! Nhanh chạy!! Nếu không mau chạy, chúng ta sẽ biến thành lũ khi nãy!!"
Lũ yêu thú trở nên hốt hoảng, trước đó không thể di chuyển thì lần này bằng bản năng sinh tồn thì đã có thể di chuyển trở lại, bọn nó ngay lập tức tản ra, chạy tán loạn, mục tiêu bây giờ của bọn nó là tránh xa tên con người này ra!!
Với sự biến tấu của lũ yêu thú, Lương Tín Nhân cách đó không xa đã nhìn thấy, hắn không khỏi cười thầm, một lần nữa tăng tốc chạy tới phía trước.
Mục tiêu thay đổi, lần này hắn muốn xuyên qua lũ yêu thú, hướng đến sâu trong Vạn Yêu Sâm Lâm.
Hắn không biết Thiên Kiếp còn có thể tồn tại trong bao nhiêu lâu nhưng đây là cơ hội, cơ hội ngàn năm có một.
Hắn sẽ cố gắng dẫn đám yêu thú này ra khỏi An Lạc Thành, chỉ có hắn mới có thể tạo ra được cơ hội đó.
"Ngư Nhi, gặp muội sau!" Lương Tín Nhân thầm nói.
"TA!!! TÊN CON NGƯỜI ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ, TẤT CẢ YÊU THÚ ĐÃ CHẾT TRƯỚC ĐÓ TRONG VẠN YÊU SÂM LÂM LÀ CHÍNH TA GIẾT, THẬT CHỜ MONG CÁC NGƯƠI CÓ THỂ TÌM THẤY TA ĐỂ TRẢ THÙ!! TA Ở TRONG VẠN YÊU SÂM LÂM CHỜ CÁC NGƯƠI!!"
Lương Tín Nhân vừa chạy vừa hô to, lời nói của hắn lập tức chui vào tai của lũ yêu thú.
Với đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như lũ yêu thú cấp thấp này, thì quả thật lời nói rất có tác dụng.
Lũ yêu thú phẩn nộ, muốn ngay lập tức lao lên làm gỏi tên con người trước mắt, nhưng bản năng vẫn là tín hiệu làm đầu, ngăn cản bọn nó hành động lỗ mãng, bây giờ ưu tiên vẫn là chạy xa khỏi Lương Tín Nhân, đợi khi nào hết tia sét rồi mới bắt đầu lần nữa t·ruy s·át.
Lương Tín Nhân phóng ra khỏi thành, một đường chạy thẳng vào sâu trong Vạn Yêu Sâm Lâm.
Hắn không biết vào trong đó xong thì mọi chuyện sẽ trở thành thế nào, nhưng đây là cơ hội duy nhất, cũng là cách mà hắn tạm thời chuộc lỗi.
Thiên Kiếp đánh xuống, những nơi Lương Tín Nhân đi qua đều được yêu thú dạt sang một bên tạo thành đất trống.
Đường đi trống trãi, không có bất cứ thứ gì ngăn cản, vì vậy Lương Tín Nhân cứ thể thỏa sức chạy.
Vào bên trong Vạn Yêu Sâm Lâm, có những yêu thú mới đầu không biết, nhưng uy áp từ Thiên Kiếp tạo ra khiến cho bản năng của bọn nó đột nhiên bộc phát, vì vậy bọn nó cũng không dám tự tiện lại gần.
Dưới Thiên Kiếp, vạn vật bình đẳng.
Chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì c·hết.
Qua một khoảng thời gian.
Thiên Kiếp kết thúc, một lượng lớn linh khí tiến nhập vào trong người Lương Tín Nhân, hắn đột phá Nhị Đoạn, lỗ thông linh khí trong kinh mạch cũng được nới rộng ra, những vết thường nhận phải do tự tác chủ trương hấp thu linh khí trước đó đã được khôi phục.
"Đây là phúc lợi sao???" Lương Tín Nhân vừa chạy vừa suy nghĩ.
Thiên Kiếp, là một kiếp nạn cũng là một thử thách.
Thất bại dưới Thiên Kiếp thì hồn phi phách tán, không thể tiến vào luân hồi, không thể siêu sinh.
Thành công vượt qua Thiên Kiếp thì tu vi thăng tiến, biến thiên về chất cũng như về lượng.
Nhưng Lương Tín Nhân giờ đây không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến thứ đó, giờ đây thứ hắn cần suy nghĩ là tiếp theo đây là cần làm gì..
Vạn Yêu Sâm Lâm, yêu thú nhiều vô kể, hắn chỉ có Nhị Đoạn, liệu có thể sinh tồn bên trong đó??
Bỗng nhiên, một cái bóng từ trong một bụi cây bay ra, chặn lấy đường của Lương Tín Nhân.
Nhìn thấy được cái bóng, Lương Tín Nhân không khỏi cảnh giác.
"Ngươi---!!!"
------------------------------
An Lạc Thành.
Với sự xuất hiện của Lương Tín Nhân, những yêu thú ở An Lạc Thành dần trở nên cảnh giác, nhưng cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn.
Vì sau 10 ngày, không chỉ mỗi Lương Tín Nhân thử lên mặt đất thăm dò, mà những người khác cũng thử lên đó thăm dò, nhưng những người tiến lên hầu như không có ai có thể trốn thoát được nang vuốt của yêu thú.
Theo đó nơi mà bọn hắn trú ẩn cũng bị yêu thú tìm ra được và t·ấn c·ông vào.
Nhưng theo thời gian, không hề có một người giống như Lương Tín Nhân xuất hiện, lũ yêu thú bắt đầu có những suy nghĩ bùng phát và dần tụ tập lại với nhau để bàn bạc.
Sau khi bàn bạc.
Một phần lớn yêu thú bắt đầu rút về Vạn Yêu Sâm Lâm, mục tiêu là tìm kiếm Lương Tín Nhân.
Còn lại lác đác vào yêu thú ở lại An Lạc Thành, đơn giản là để trông coi xem, rằng liệu một người như Lương Tín Nhân lại xuất hiện.
Nhưng đến ngày thứ 25 kể từ khi yêu thú t·ấn c·ông, thì vẫn không có bất cứ phát hiện nào.
Thế là tại ngày 26, tất cả yêu thú rút khỏi An Lạc Thành, trở lại Vạn Yêu Sâm Lâm để tìm kiếm Lương Tín Nhân, nhưng vẫn không thực sự là rời khỏi, vẫn có một số con ở bên ngoài để mai phục, lỡ như Lương Tín Nhân còn trở lại thì bọn nó không ngại mà bắt.
Thú triều cứ như thế kết thúc.
Thú triều qua đi, để lại cho An Lạc Thành là một đống thì thể, hài cốt, những ngôi nhà sụp đổ, mặt đất đầy máu tươi, giống như là một trận t·hảm h·ọa, đưa sự phát triển của An Lạc Thành lùi lại 50 năm.
Lại 4 ngày nữa trôi qua
Căn hầm dưới trọ.
"Này đã gần một tháng trôi qua rồi, bên trên liệu có ổn??"
"Kể từ lần đó, chúng ta vẫn không còn ai dám lên, bên trên đã không còn tiếng chân hay tiếng yêu thú."
"Này, ngươi lên đi!!"
"Sao lại là ta??!! Ngươi lên đi!!"
"Không cần tranh cãi, ta nghĩ là mọi thứ đã ổn rồi, dù sao thì lần này hơn lần trước gấp ba lần thời gian!!"
"Chỉ là.... thằng bé kia.... hắn đi để lại con bé này..."
"Con bé này cũng kể từ ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn giữ nguyên tư thế này, không ăn uống, mà vẫn có thể sống được, thật sự là kỳ lạ."
"Tuy vậy, vẫn nên đánh thức..."
Đám người dưới hầm tụ tập lại với nhau để nói chuyện, một phần là lo lắng bên trên, một phần là cho Bắc Ngư, kể từ khi Lương Tín Nhân đi mất thì nàng vẫn cứ như vậy, không hề động đậy cũng như là ăn uống.