Chương 192: Bại Lộ
Mười ngày, chớp mắt một cái là qua.
Trong mười ngày này, phía bên trên thành trì, yêu thú vẫn chưa hề di tản về bọn chúng như đang chờ lấy thứ gì đó.
Ngược lại, những thứ nên làm trước đó, bọn chúng vẫn không quên nhiệm vụ là tàn phá những kiến trúc, bên trên thành trì đã bị san thành bình địa, chỉ còn lại là đóng đổ nát, vết tích của các ngôi nhà.
Đặc biệt hơn lầ này khác với các lần trước là số n·gười c·hết lại cực kỳ nhiều.
Căn hầm dưới quán trọ...
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, một nhóm người tụ tập lại, ngoài ra góc tường gần đó lại có hai người đang ngồi xếp bằng, hai tay để lên đầu gối, mắt nhắm lại.
Không ai khác đó là Lương Tín Nhân và Bắc Ngư.
Trong khoảng thời gian mười ngày này, Lương Tín Nhân đã bí mật truyền cho Bắc Ngư Công Bình Quyết, và dựa vào lúc tối, khi mà mọi người đi ngủ, hắn mới từ từ nhỏ giọng giải thích cho Bắc Ngư một số chi tiết bên trong đó.
Chỉ mới chưa được mười ngày Bắc Ngư đã đạt nhất đoạn cảnh giới.
Theo đó nữa, ngoài việc ăn ra thì thời gian còn lại của hai người bọn hắn là cứ thế này ngồi xuống tu luyện.
Mới đầu mọi người ở đây cảm thấy hai người bọn hắn như bị điên, nhưng theo thời gian trôi thì bọn họ cũng lại quen, chỉ cần không thèm để ý là được.
Lương Tín Nhân cũng không lo lắng b·ị đ·ánh gãy tu luyện, hắn giờ đây chỉ là khôi phục tu vi chứ không phải tịnh tiến tu vi, nên không sợ bị dừng đột ngột.
Mười ngày liên tục không ngừng nghỉ tu luyện, hắn đã khôi phục đến Nhất Đoạn Đỉnh Phong, chỉ cần một chút xúc tác nữa là hắn có thể đến Nhị Đoạn, theo đó lỗ thông kinh mạch bên trong cơ thể cũng có chút được nới rộng ra.
Nhưng mà trong căn hầm này, luôn luôn xuất hiện một mùi h·ôi t·hối khó chịu phát ra, đơn giản là do mười ngày không tắm, khiến cho ai ai cũng h·ôi t·hối, hơn nữa, bên cạnh còn có đống rác đồ ăn và một phòng vệ sinh, nên không thể tránh khỏi mùi thối bốc ra.
Không ai dám kêu ca gì, dù sao thì bọn hắn cũng chỉ là trốn nhờ, có chỗ để trốn là tốt lắm rồi, cố gắng mà chịu, đợi cho yêu thú bên trên trở về thì bọn hắn có thể ra.
"Này, hình như đã qua mười ngày."
"Đúng vậy, bên trên yêu thú cũng đã có thể đi rồi."
"Lỡ chưa đi thì sao?"
"Chưa đi cái cứt, ta sống qua ba đợt thú triều rồi, lần nào tối đa cũng chỉ là mười ngày là bọn nó biến mất."
"Vậy ngươi trước tiên lên xem đi."
"Tại sao lại là ta? Ta chỉ là nói như vậy."
"..."
Nhóm người tụ tập lại với nhau bàn tán về một số vấn đề.
Qua thời gian mười ngày, theo như ý nghĩ của bọn hắn thì bên trên chắc có lẽ đã ổn thỏa, bọn hắn muốn đưa người lên xem, nhưng ai ai cũng nhát cấy, không dám tiên phong, đưa đẩy chập hồi thì trở nên im lặng, không có quyết định chắc chắn.
Chủ quán trọ cũng không nói gì, cho người ta mượn hầm để trú là quá đủ rồi.
Và những lời nói này đã lọt vào tai Lương Tín Nhân, hắn mở mắt ra, dừng lại việc tu luyện, nhìn bên Bắc Ngư đang lâm vào trong tu luyện, hắn nhẹ cười, sau đó là nhẹ nhàng đứng lên đi tới chỗ nhóm người, nói.
"Hay là để ta."
Lời nói của Lương Tín Nhân khiến cho nhóm người có chút giật mình, quay sang nhìn hắn với ánh mắt quái lạ.
Lương Tín Nhân cũng không ngại ánh mắt này, dù sao mười ngày nay đều bị nhìn như vậy.
"Để ta lên xem thế nào?" Lương Tín Nhân lắp lại.
Nhóm người nghe lại thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngay lập tức trở nên vui vẻ.
Lại chả vui, có người tiên phong lên xem thì tốt quá, không lo sợ bị trở thành n·ạn n·hân.
"Được, Được." Nhóm người đồng thanh nói, giọng nói bên trong đầy ý vui.
Lương Tín Nhân tiếp tục không để ý đến sắc mặt bọn hắn, nói.
"Ừ, nhưng ta có điều kiện."
"Điều kiện?" Nhóm người khó hiểu, thời điểm hiện tại còn điều kiện gì nữa? Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì nhân gia muốn điều kiện thì cũng hợp lý, dù sao thì tiên phong đi trước nhiều khi trở thành n·ạn n·hân, c·hết lúc nào không hay.
Mong sao điều kiện không quá hà khắc mà thôi.
Lương Tín Nhân nắm bắt được suy nghĩ của nhóm người, chỉ đơn giản cười, nói: "Không cần lo, điều kiện của ta rất đơn giản."
Hắn quay sang nhìn Bắc Ngư, nói với nhóm người: "Dù cho bất cứ hoàn cảnh gì, cũng không được phép đánh thức muội ấy, đợi cho đến khi muội ấy tự tỉnh thì muốn làm gì thì làm."
Tưởng điệu kiện gì, nếu là điều kiện này thì nhóm người ngay lập tức đồng ý: "Cái này ngươi yên tâm, bao trên người ta."
Lương Tín Nhân gật đầu, tiếp tục điều kiện thứ hai: "Được, đến điều kiện thứ hai."
"Còn có điều kiện thứ hai?"
—————
Thực ra chỉ là lên nhìn một chút, không tính là quá nguy hiểm, nhưng đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, hắn đưa ra phương án này cho Bắc Ngư.
Điều kiện có vẻ đơn giản, nhóm người cũng ngay lập tức gật đầu đáp ứng.
Nhìn thấy nhóm người đáp ứng, Lương Tín Nhân lòng cũng có một chút yên tĩnh.
Hắn quay sang nhìn Bắc Ngư một mắt, sau đó đến chỗ cái giỏ lấy ra thanh kiếm gãy, tiếp đó là dứt khoát đi thẳng về phía cầu thang, tiện đường thì cúi xuống nhặt một cục đất nhỏ.
Trước khi leo lên, hắn có nói: "Nếu như cục đất này không rớt xuống, thì mọi việc bên trên ý nghĩa là ổn, nhưng nếu nó rơi xuống thì..." Đến cuối hắn không hề nói nữa.
Nhóm người nghe xong thì không khỏi nuốt nước miếng, ý vị trong này ai cũng biết.
"Được."
Lương Tín Nhân đưa đầu nhìn lên trên, tiếp đó tay chân di chuyển, nhẹ nhàng cẩn thận leo lên trên.
Mười mét, Lương Tín Nhân cuối cùng cũng đã lên tới cửa hầm.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lên để mở, nhưng cánh cửa lại không hề nhúc nhích lấy dù chỉ một chút.
"Bị kẹt sao?" Lương Tín Nhân thầm nghĩ, sau đó là dùng sức đẩy.
Cửa hầm theo đó dần dần được đẩy lên một cách nhẹ nhàng, lòi ra một khe hỡ, nhưng bị tấm thảm che lên trước đó chắn lại tầm nhìn.
Lương Tín Nhân dùng cánh tay còn lại di chuyển tấm thảm, để lộ ra một khoảng tầm nhìn, nhưng thứ nhìn thấy trước mắt chỉ là một đống hỗn độn.
"Có vẻ như nơi này đã bị phá sụp." Trước mắt toàn là gỗ, Lương Tín Nhân suy đoán.
Như này hắn vẫn không thể nhìn thấy toàn cảnh được, nên hắn dùng thêm lực, đấy cửa hầm lên.
"Ạch!! Cạch!! Rầm!!
Lần này cửa hầm thực mở ra một khoảng lớn, nhưng theo đó những thứ đè lên trên cửa hầm lại di chuyển nương theo phát ra tiếng động.
Lương Tín Nhân tức khắc dừng lại động tác, giữ nguyên tư thế, cẩn thận lắng nghe xung quanh.
Không có dấu hiệu là yêu thú xuất hiện.
Lương Tín Nhân tiếp tục, lần này hắn sẽ nhẹ nhàng hơn trong việc đẩy cửa hầm.
Cánh cửa dần dần được đẩy lên, tầm nhìn cũng dần được mở rộng.
Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì hắn có thể nhìn được bên trên bề mặt.
Nhưng lúc này đây, một tiếng xé gió bỗng nhiên kéo tới, một vật gì đó từ trên trời rơi xuống, đúng ngay vị trí của Lương Tín Nhân.
Lương Tín Nhân nghe được, không cần biết đó là thứ gì, hắn nhanh chóng phản hồi lại động tác, không tiếp tục đẩy cửa hầm nữa, mà làm ngược lại, đóng lại cửa hầm.
Rầm!!!
Mặt đất rung chuyển, Lương Tín Nhân là ở vị trí trung tâm nên bị dư chấn làm cho chấn động, xém ngã.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, giờ đây hắn đã không cần phải lên nữa, như này là đủ biết bên trên vẫn còn yêu thú, nhưng hắn vẫn không dám đi xuống dưới, theo như bình thường thì động vật thường có những giác quan rất n·hạy c·ảm, đặc biệt là mũi và tai, giờ đây nó là yêu thú nên không thể loại trừ việc những giác quan đó được cường hóa.
Phía bên trên.
Thứ rơi xuống không phải là vật gì mà là yêu thú, là yêu thú loại hình biết bay, Diều Hâu.
Mau lông trên người nó là màu đen lai bạc, chiếc mỏ cong xuống phía dưới, ánh mắt sắc bén đánh giá xung quanh.
Diều hâu khi còn là động vật bình thường thì nó đã được đánh giá là có ánh mắt và tầm nhìn cao, có thể nhìn được một vật nhỏ với chuyển động nhỏ của nó dù là ở rất xa đi chăng nữa.
Và cử động của Lương Tín Nhân lúc đó đã lọt vào tầm mắt của nó, vì vậy nó đã xà xuống chỗ này.
Nó cẩn thận đi xung quanh một vòng, sau đó là dùng cái miệng của mình hất đi những thứ cản trở xung quanh, hành động của nó giống như có chút có chút khó chịu vậy.
Bên dưới Lương Tín Nhân cũng nghe được động tỉnh, sắc mặt không khỏi trầm xuống, cầu mong là thứ trên đó không tìm được hắn.
Diều hâu bên trên dù cho đẩy đi mọi thứ cản trở vẫn không tìm thấy được thứ gì đã khiến cho nơi đây chuyển động, nó chuẩn bị muốn quay người đi thì cái mũi bỗng rục rịch nhỏ.
Một mùi hương bỗng truyền vào lỗ mũi của nó, nương theo mùi hương đó, nó đưa đầu đến được vị trí của tấm thảm che.