Chương 191: Trú
Người này sau khí kéo cần xong cũng không hề chạy trốn mà đứng ở đó, như đang chờ đợi c·ái c·hết vậy.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Mặc kệ là yêu thú đi qua có nhìn thấy hắn đi nữa, cũng chỉ là nhìn một mắt sau đó là bỏ qua, tiếp tục chạy vào thành.
Sau khi vào thành, yêu thú chia ra tứ phương tám hướng, cố gắng rãi đều khắp các thành, người bị g·iết ngày càng nhiều, không thể đếm được nữa.
Tiếng la hét ngày càng nhiều.
Trở lại với Lương Tín Nhân.
Khi hắn nghe được tiếng yêu thú, Lương Tín Nhân ngay lặp tức biết được rằng Thú triều đã thật sự bắt đầu.
Hắn vội vàng quay lại, nói với Bắc Ngư.
"Là thú triều, đi thôi, nhanh tìm lấy chỗ trốn."
"Ừm." Bắc Ngư nghe tới thú triều liền tỏ ra sợ hãi, và nghe lời.
Lương Tín Nhân dắt theo Bắc Ngư, trở lại phòng, mang theo giỏ, tiếp đó lao ra khỏi phòng, chạy khắp hành lang, đang suy nghĩ là nên trốn chỗ nào.
Bây giờ ra ngoài không phải là phương án tốt nhất, ở trên tầng cao cũng không phải là phương án, tại vì theo như những gì hắn biết.
Thú triều xuất hiện chủ yếu là để ngăn cản sự phát triểu của nhân loại, vì vậy để làm giảm tiến độ phát triển thì trong đó sẽ có tàn phá.
Quả nhiên, hầm là thứ thiết yếu lúc này, trong lúc Lương Tín Nhân phân vân không biết nên đi chỗ này thì bỗng nhiên có tiếng nói.
"Quý khách!! Quý khách!! Nhanh theo ta."
Lương Tín Nhân quay lại nhìn thì nhận ra là chủ nhà trọ, có vẻ như hắn đang di tảng đám người thuê trọ, lần này là hắn phát hiện ra Lương Tín Nhân và Bắc Ngư, cũng muốn kéo hai người bọn họ xuống hầm dưới quán trọ trốn.
Lương Tín Nhân không khỏi xúc động, quả nhiên con người lúc bần cùng vẫn là quan tâm nhau, không giống như một số người nhân lúc c·háy n·hà đi hôi của.
"Được! Ngư Nhi, đi thôi." Lương Tín Nhân lôi kéo Bắc Ngư đi.
Chủ quán trọ đi khắp quán, tìm người còn bị kẹt lại, tiếp đó là một đoàn người nối chân nhau mà di tảng xuống dưới hầm.
Tầng hầm cũng rất bảo thủ, sau mười mét đúng độ sâu nhất định, lỗ chui xuống thì chỉ vừa cho một người, nên phải từng người từng người đi xuống, khá là tốn thời gian, nhưng vẫn là đủ.
"Xuống đi." Lương Tín Nhân nhường cho đám người xuống dưới đó trước, và hắn sẽ là người cuối cùng đi xuống.
Người người nghe xong thì luôn gật đầu cảm tạ, sau đó cũng lần lượt đi xuống, cuối cùng cũng đến lượt Lương Tín Nhân.
Hắn cẩn thận một lần quan sát lấy xung quanh, phòng trường hợp bị phát hiện, hắn tìm đến một tấm thảm, sau đó là phủ lên cửa hầm.
Khi không thấy thứ gì dị thường, hắn mới chui xuống phía dưới hầm.
Cẩn thận đóng lại cửa hầm, không thể để lộ ra đây là vết tích căn hầm được.
Rồi mới từng chút một từng chút một leo xuống.
Phía dưới căn hầm, vì là quán trọ, diện tích không gian bên trên khá lớn, nên phía dưới căn hầm này cũng không hề nhỏ, để tránh trường hợp thiếu oxi, thì cạnh tường có những cái lỗ, thông với bên trên để có thể thông khí.
Đèn đóm thì chủ yếu là dùng đèn dầu, chất đốt là từ mỡ động vật, chỉ cần đốt lên vừa đủ soi sáng là được, không nên quá to khẻo bị phát hiện.
Một mắt nhìn xung quanh thì đồ dự trữ cũng có ở dưới này, theo số lượng như này và số lượng hiện có thì có thể giúp bọn hắn trụ dưới này hơn một tháng, nếu như mỗi ngày ba bữa.
"Không tệ." Lương Tín Nhân thầm đánh giá.
Lúc này phía một góc hầm, có một đám người tụ lại nói chuyện.
"Tại sao? Tại sao chứ? Không phải vẫn là chưa đến thời gian sao?"
"Ta sợ, con trai của ta vẫn còn bên ngoài đi làm, không biết nó có ổn không?"
"Hu hu, Vì cái gì a??"
"..."
Phần lớn đều là những lời bất bình, khó chịu.
Nhưng bọn hắn khó chịu một, thì khi vào tai Lương Tín Nhân thì nó lại khó chịu gấp mười lần lên.
Vì hắn biết nguyên nhân gây ra thú triều không ai khác ngoài hắn, càng nghe, nội tâm tự trách ngày một lớn.
Biểu cảm cũng ngay lập tức biểu hiện thẳng lên trên khuôn mặt, khó lòng mà che giấu.
"Tín Nhân ca ca?" Bắc Ngư phát hiện sắc mặt Lương Tín Nhân thay đổi, liền quan tâm hỏi.
Lương Tín Nhân nghe thấy, liền cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, gượng nở nụ cười, nói: "Không có gì."
Hắn nhìn chằm chằm vào Bắc Ngư trong đầu không khỏi suy nghĩ: "Có lẽ tương lai, muội ấy có thể căm ghét ta...."
Bị Lương Tín Nhân nhìn chằm chằm, Bắc Ngư không khỏi đỏ mặt, đưa tay lên sờ sờ lấ khuôn mặt, nói: Mặt muội có dính gì sao?"
"Không, chỉ là...."
"Tiểu tử, cảm ơn ngươi về hành động khi nãy." Một giọng nói vang lên, chặn họng Lương Tín Nhân.
"Chủ quán trọ sao? Không có gì, là điều nên làm." Lương Tín Nhân ngay tức khắc nhận ra đây là chủ quán trọ, hắn đây là muốn cảm ơn hắn về việc nhường người khác xuống trước.
Nếu nói đúng ra thì là chủ quán trọ, hắn phải là người xuống trước, luôn để tính mạng của khách hàng lên trên hàng đầu.
Tuy vậy hắn vẫn là con người, hắn biết sợ hãi, cũng muốn mau chóng chạy trốn, nhưng lương tâm lại không cho hắn làm điều như vậy, nhưng may sao Lương Tín Nhân xuất hiện và nhường cho hắn xuống trước, Lương Tín Nhân ở lại cuối cùng.
Chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đủ có thể khiến cho người khác mang ơn mình, đặc biệt hơn là vào lúc thời buổi khó khăn, ai ai cũng lo cho phần mình trước.
Cũng vì hành động cao đẹp trước đó của chủ quán trọ, nên Lương Tín Nhân cũng đáp trả lại, một phần khác trong thâm tâm là để chuộc tội.
"Tuy là vậy nhưng thật cảm ơn." Chủ quán trọ chân thành nói.
"Thú triều lần trước diễn ra trong bao lâu?" Lương Tín Nhân không muốn nói nhiều về việc cảm ơn đổi lại thì hắn muốn biết thú triều diễn ra bao lâu.
"Gần đây nhất thì nó kéo dài mười ngày, sau mười ngày thì trong thành khắp nơi đều bị tàn phá, số n·gười c·hết đi rất ít, người dân nơi đây phải dành ra hơn nửa năm để khôi phục lại nơi này như cũ." Chủ quán trọ nhớ tới khung cảnh đó liền không khỏi lắc đầu cảm thán.
Mỗi lần như vậy, kinh tế của các thành trì lại giảm một cách đáng kể, và cần rất lâu thời gian để có thể phục hồi.
Thêm nữa, trong khoảng thời gian phục hồi, ba thành phải liên tục trao đổi với nhau về mặt nguyên liệu.
Thời gian vận chuyển cũng là một vấn đề.
"Mười ngày sao? Vậy trong khoảng thời gian này chờ đợi thôi." Mười ngày, không phải quá lâu cũng không phải quá nhanh, có thể chờ đợi được.
Phủ thành chủ.
Tứ Mục và thành chủ phu nhân và một số hạ nhân đang liên tục phải chạy quanh phủ để cố gắng tìm kiếm lấy An Phá, nhưng đã qua được một khoảng thời gian vẫn không hề tìm thấy An Phá.
Lúc này bên ngoài yêu thú cũng đã vào thành và chia nhau ra.
Không còn quá nhiều thời gian, Tứ Mục chỉ có thể nói: "Phu nhân, chúng ta đã không còn nhiều thời gian, người hãy mau chóng di tảng xuống dưới hầm."
"Không, ta đã mất đi con trai của mình, ta không thể mất đi phu quân nữa." Người phụ nữ này kiên cường nói.
"Phu nhân, có thể là thành chủ đã xuôngs dưới đó lúc nào không hay rồi." Tứ Mục gấp gáp nói.
"Không có, ta đã ở dưới đó trước đó, hoàn toàn không có hắn."
Tứ Mục cảm thấy bản thân không thể nào khuyên giải được nữa, chỉ có thể lắc đầu, ánh mắt kiên cường, nói: "Phu nhân, xin thất lễ." Nói xong hắn quay đầu qua đối với hạ nhân nói: "Người đâu, cưỡng ép đưa phu nhân xuống hầm."
"Ai dám? Ta xem ai dám?" Người phụ nữ này gằn giọng lên nói.
Nhưng lời nói của bà lại không đủ uy h·iếp, vẫn là bị đám hạ nhân mang đi đến hầm trú ẩn, cưỡng ép đem xuống dưới.
"Không, không, thả ta ra, ta muốn đi tìm phu quân."
"Phu nhân? Nàng đang muốn tìm ta?"Lúc này một giọng nói vang lên, là An Phá, không biết từ lúc nào hắn đã ở dưới này.
"Phu quân, sao chàng lại ở dưới này? Sao lúc nãy ta xuống dưới đây mà không thấy chàng đâu?" Người phụ nữ dừng lại hành động, quay qua khó tin nhìn An Phá.
"Nàng nói gì vậy? Ta vẫn luôn ở dưới này mà?" An Phá nhìn mình phu nhân với ánh mắt khó hiểu.
"Vậy sao? Chắc trước đó do ta đau lòng quá, ánh mắt cũng trở nên tệ đi." Trông thấy An Phá dưới này, người phụ nữ cũng trở nên yên lòng hơn.
Lúc này đây, Tứ Mục cũng bước xuống dưới, trong thấy An Phá, hắn liền trở nên vui mừng, nói: "Thành chủ, quả nhiên người ở dưới này, tốt quá."
Dù cho Tứ Mục có không ưa An Phá đi nữa, nhưng mạng người vẫn là mạng người, không thể vì không ưa mà từ bỏ, ý nghĩ không tốt.
An Phá ngược lại không lấy làm gì vui mừng, hắn chỉ liếc mắt nhìn Tứ Mục một phát rồi quay đi nhìn chỗ khác.
Tứ Mục cũng cảm nhận được, chỉ có thể lắc đầu, hắn cũng chả mong An Phá ưa gì hắn, nhưng ít nhất trên mặt nổi thì vẫn là cấp trên với cấp dưới.
Dần dần trong hầm trở nên ngày càng đông, hạ nhận trong phủ tất cả đều có mặt ở dưới này.
An Phá nhìn thấy liền lông mày không khỏi nhăn lại, muốn nói gì đó nhưng vẫn giữ được ngậm miệng lại.
Tứ Mục đơn giản liếc nhìn biểu cảm của An Phá xong cũng thôi.
Là thời gian chờ đợi.