Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 190: Thú Triều Bắt Đầu




Chương 190: Thú Triều Bắt Đầu

"Ưm" Bắc Ngư gật đầu nghe lời.

Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường, không có gì khác lạ từ Bắc Ngư.

Vì vậy chẳng mấy chốc, Bắc Ngư cũng hoàn toàn nín khóc.

Thấy mọi thứ đều ổn, Lương Tín Nhân mở miệng nói: "Được rồi, muội xem chuẩn bị đi, rồi chúng ta đi xuống ăn sáng."

Vì từ hôm qua tới giờ hai người bọn hắn vẫn chưa ăn gì, bọn hắn cũng chưa mạnh tới nỗi không cần ăn là có thể sống, tuy nhiên có thể không ăn một thời gian ngắn.

"Ưm." Bắc ngư nhẹ gật đầu.

"Vậy để ta trước tiên ra ngoài, muội chuẩn bị đi." Lương Tín Nhân nói, sau đó từ từ bước ra ngoài.

Đóng cửa lại, để cho Bắc Ngư một mình trong phòng.

Nhưng khi Lương Tín Nhân đóng cửa lại, trong phòng Bắc Ngư khuôn mặt bỗng trở nên vô cảm.

....

Một lát sau, Bắc Ngư từ trong phòng đi ra, nàng mặc trên người một bộ đồ khác, Lương Tín Nhân cũng lấy thời cơ chờ đợi cũng thay cho mình một bộ đồ mới.

Bắc Ngư khuôn mặt vẫn còn vơi chút nỗi buồn, nhưng nhìn thế nào thì cũng đã tốt hơn khi trước rất nhiều.

Lương Tín Nhân cũng lấy làm vui mừng lúc này.

"Được rồi, đi-----"

Ầm!!!!

Lương Tín Nhân đang nói thì bỗng nhiên một âm thanh lớn, vang khắp thành, kéo lấy sự chú ý của mọi người về phương hướng đó.

Lương Tín Nhân cái trán nhăn lại, dọc hành lang tiến đến một cái cửa sổ, đưa tay mở ra để nhìn, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ầm!! Ầm!! Ầm!!

Âm thanh mỗi một giây lại vang lên một lần.

Lúc này ở phía tường thành. ở bên trên tường thành.

Một binh lính nghe thấy âm thanh liền không khỏi thắc mắc hỏi.

"Tiếng gì vậy?"

"Tiếng gì?"

"Ngươi không nghe thấy sao?"

Ầm!!! Ầm!!

"Đó, nghe thấy chưa?"



"Tiếng gì vậy? Qua đó xem xét nào."

Hai người rủ nhau đến nơi phát ra âm thah để kiểm tra.

Khi đến nơi phát ra âm thanh, hai người không khỏi đưa đầu nhìn xuống phía dưới, ngay lập tức liền trở nên bất ngờ.

Bên dưới là một bầy gồm mười yêu thú, đang lao đầu cắm cổ vào tường thành.

"Bọn.... bọn nó đang làm gì?" Một binh linh trong đó nói.

"Bị điên sao?"

"Không, ta thấy bọn nó như đang muốn phá tường thành."

"Phá tường thành sao??" Binh linh lần nữa nhìn lấy mười con yêu thú, xong lại nhìn tường thành, không có quá lớn hư hại xuất hiện, hắn không khỏi khinh thường nói: "Phá tường thành? Chỉ bằng mười con như nó? Kh--"

Miệng đang chuẩn bị nói chữ khó thì bỗng nhiên trước mắt lần nữa xuất hiện thêm mười con yêu thú, tụ hợp lại với mười con trước đó.

Người binh lính này nhăn mày.

"Đây là gì?"

"Này!! Này!!! Ngươi nhìn xem, từ trong rừng..." Tên lính bên cạnh âm thanh lúc này bỗng trở nểnun run, kèm theo đó là sợ hãi.

"Hả, ngươi đang nói---" Đang nói nửa chừng, binh lính này cũng trở nên im phăng phác.

Vì hắn thấy xa xa trong rừng, xuất hiện một làn khói bụi bay mù mịt, nhiều cái bóng nhấp nhô xuất hiện trong đó, dần dần ra khỏi rừng.

Tầm nhìn trước mắt liên rõ rằng hơn.

Binh lính này không khỏi nuốt một ngụm nước bọn, giọng ấp a, ấp úng nói: "Nhanh--- nhanh đi thông báo,.... Thú triều... thật bộc phát, nhanh đi đánh chuông cảnh báo thú triều bộc phát, cho binh lính khắp nơi gạt cần đóng hết cổng thành lại!!"

"Ư--ừ."

Không chỉ hai tên binh lính này, mà binh lính canh gác bốn phía thành trì ai ai cũng thấy.

Chuông cảnh báo lúc này tứ phía vang lên, đồng thời, cổng thành cũng được đóng lại.

Cổng thành được làm bằng gỗ, dày hơn một mét, rất nặng nhưng lại chắc chắn.

Chẳng mấy chốc, thành trì trở thành một cái hộp kín, bao bọc lấy nhân loại bên trong.

Phía bên ngoài, yêu thú xuất hiện ngày một nhiều, bao quanh lấy thành trì.

Những loài yêu thú thuộc loại linh trưởng thì liên tục xông lên húc vào thành trì.

Yêu thú có tính linh hoạt thì trực tiếp leo lên, nhảy vào trong thành.

Trên trời những yêu thú biết bay thì trực tiếp bay vào trong thành, không một chút do dự mà t·ấn c·ông con người.

“Yêu thú, thật sự là yêu thú.”

“Nhanh chạy đi, ngươi còn ở đó nói.”



“Cảnh báo hôm qua là thật, tại sao ta lại không chịu nghe?”

“Chạy!!! Chạy!!!”

“A, thả ta ra!! Aaa!!”

Trong thành nhân loại ngay phút chốc trở nên hỗn loạn, những người xấu số thì ngay lập tức bị yêu thú t·ấn c·ông, người thì bị gắp lên trên trời rồi ném xuống.

Người người vác chân len cổ chảy, cố gắng chạy trốn về nhà để chui xuống hầm.

Nhưng xuống hầm giờ này liệu còn kịp? Không có thức ăn dự trữ.

Lúc này, phủ thành chủ.

“Từ tiên sinh, không xong, thú triều diễn ra.” Tôn Sơn khi này gấp gáp chạy vào phòng.

“Thật sự?” Tứ Mục đứng dậy, biểu cảm bất ngờ nói.

“Thật, hiện tại khắp thành đã rơi vào hỗn loạn do có nhiều người không tin tưởng vào cảnh báo, cho rằng đây chỉ là trò đùa, đã có vài n·gười c·hết do yêu thú biết bay. Ngoài thành bị yêu thú dưới đất bao vây, một trong số đó đang cố gắng phá tường thành chui vào.” Tôn Sơn báo cáo tóm gọn lại các sự kiện vừa xảy ra.

Tứ Mục nghe xong thì âm trầm, tiếp đó lần nữa hỏi: “Ngươi đã tìm thấy hai đứa cháu của Tử lão chưa?”

“Vẫn chưa, theo hướng của người dân gần đo chỉ thì đến nơi đó dấu tích liền biến mất, với lại chúng ta không có chân dung chi tiết.” Tôn Sơn lắc đầu.

“Hmm.. được rồi, bỏ qua chuyện đó, giờ ngươi hãy dẫn người đi giúp đỡ những ngươi chưa trốn được về chỗ trốn, nếu có khả năng thì ngươi cũng ở chỗ đó trốn chung luôn, nhớ lấy, an toàn là trên hết.” Tứ Mục ra lệnh.

“Tứ tiên sinh, thuộc hạ nghĩ rằng hơi khó.” Tôn Sơn thở dài nói.

“Sao khó?”

“Phần lớn binh lính trên thành sau khi đóng cõng thì người đều đã chạy trốn, bọn hắn lo thân mình còn chưa xong nữa là nói chi giúp đỡ người khác.”

Ầm!!

“Khốn nạn, lũ ăn cháo đá bát, lúc không cần thì đi đầy đường, lúc cần thì thân ai nấy chạy, thế thì cần bọn hắn làm gì nữa???!!!” Tứ Mục đập bàn, giận dữ nói

Tôn Sơn chắp tay, từ từ nói: “Tứ tiên sinh, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, yêu thú là thứ chúng ta không thể ngăn cản, không ai muốn c·hết cả, kể cả thuộc hạ, vì vậy bọn hắn chạy trốn cũng là chuyện thường."

Tứ Mục nghe xong thì cảm thấy có chút hợp lý, tính tình cũng lắng lại được phần nào.

"Có lẽ ngươi nói đúng, con người chúng ta đối với yêu thú không hề có cơ hội phản kháng, chỉ có thể tùy ý cho bọn chúng s·át h·ại, thật là bất công, tại sao yêu thú có thể tùy ý nắm lấy chúng ta vận mệnh, còn chúng ta lại không thể nắm lấy vận mệnh của mình?" Tứ Mục thở dài, ngồi lại xuống dưới ghế.

Hắn đây liền cảm thấy bất bình.

Quy tắc cố định của thế giới luôn là mạnh được yếu thua, muốn có thể tự nắm lấy vận mệnh của mình thì hãy biến mạnh, nhưng làm thế nào để mạnh thì không ai nói.

"Tứ tiên sinh, chúng ta lúc này cần làm gì?" Tôn Sơn thấp thỏm nói, hắn cũng đồng tình với suy nghĩ của Tứ Mục, nhưng cũng chỉ có thể cảm thán không thể làm gì khác.

"Làm theo ý mình. Nếu được thì trốn, chắc phần lớn người dân cũng đã trốn thoát nhỉ?"



"Nhờ sự cảnh báo của cháu Bắc Tử, nên phần lớn người đã chuẩn bị và trốn từ ngày hôm qua."

"Như vậy thì tốt, giờ thì đi thôi, ta cũng phải trốn lấy."

Và cuộc trò chuyện của hai người đến đây là kết thúc, mỗi người một nơi để đi, bọn hắn cần phải chạy trốn theo.

"Tứ Mục!!"

Trong lúc Tứ Mục đến nơi trú ẩn thì có một âm thanh kêu lại hắn, bước chân gấp gạp, thở dóc.

Tứ Mục quay người lại nhìn thì phát hiện đây là vợ của thành chủ.

"Phu nhân có chuyện gì sao? Sao người lại gấp gáp như vậy?" Tứ Mục làm quái, lúc này sao không trốn đi mà còn chạy loạn ở đây.

"Ngươi có thấy thành chủ đâu không?"

"Thành chủ? Chắc thành chủ đã đến nơi trú ẩn."

"Không có, ta mới từ chỗ đó lên, không hề có hắn trong đó." An Phá không hề có mặt ở nơi trú ẩn, hắn đã biến mất.

"Cái gì?" Tứ Mục kinh ngạc.

------------

Trong thành lúc này đây vẫn là chạy loạn. người người chạy trốn, nhà nhà chạy trốn.

Phía ngoài tường thành yêu thú vẫn đang cố gắng húc đỗ tường thành nhằm mục đi vào thành, một vài con bên ngoài nghe thấy tiếng hét bên trong thành, tâm không khỏi rục thèm khác.

Gầm!!!

Tiếng gầm, tiếng kêu của yêu thú vang khắp nơi bên ngoài tường thành, khiên cho nhân loại bên trong càng trở nên sợ hãi hơn.

Cùng lúc đó, tại phía nam cỗng thành, một người mặc đồ che hết cả người, đang lủi thủi cẩn thận đi đến cây gạt cổng thành, không hề có bất người nào chú ý đến hắn vì càn bận chạy loạn.

Kể cả yêu thú vào trong thành cũng chỉ là săn g·iết quên cả nhìn.

Người này tiến đến trước cây gạt cổng, sau đó không chần chừ chút nào, dùng hết sức để kéo lấy.

Cạnh!! Cạnh!! Ầm!!

Tiếng kêu của bánh răng vang lên, sau đó là cánh cửa mở ra một khe hỡ nhỏ.

Cảnh cửa dịch chuyển không lớn nhưng với yêu thú thì chỉ cần một thay đổi nhỏ thôi là đủ, cũng có thể làm cho bọn hắn chú ý, đặc biệt là yêu thú có tu vi lục đoạn, thất đoạn.

Gào!!!!!

Một tiếng gầm kinh khủng phát ra, vang vọng khắp tường thành, tiếng gần còn to hơn những tiếng gần trước đó, thu hút yêu thú xong quanh.

Tiếp đó nó chủ động tách khỏi đôi hình, lao về phía cổng nam.

Các Yêu thú khác cũng chú ý đến hành động của nó, ngay lập tức bọn nó cũng phát hiện ra sự thay đổi.

Cánh cổng đã mở.

Theo đó từng bầy, từng bầy một lao tới.

"Ầm!!!!"

Cánh cổng đã không thể chịu nổi lần công kích này, ngay tức khắc bị đám yêu thú phá đỗ, yêu thú theo đó mà tiến vào trong thành.