Chương 187: Tử Lão Chết!!
"Tín Nhân ca ca?" Đang ngồi im Bắt Ngư bỗng giật mình, quay qua hỏi Lương Tín Nhân.
Nhưng Lương Tín Nhân không đáp mà thay vào đó là dùng hành động, hắn nhanh chóng đeo giỏ lên người Bắc Ngư, sau đó không để ý nhiều đến Bắc Ngư, đem nàng cõng sau lưng.
Ngay lập tức biến mất khỏi hang động sau thác nước.
"Ngư Nhi, cúi thấp người xuống." Lương Tín Nhân âm thanh trở nên nghiêm trọng, ra lệnh cho Bắc Ngư.
Bắc Ngư nghe xong thì như một con cừu non nghe lời, khép nép cúi thấp người trốn sau lưng Lương Tín Nhân.
Đến lúc này đây, Lương Tín Nhân tạm yên tâm được một chút, nhưng trong lòng vẫn đang lo lắng.
Không nhiều suy nghĩ nữa, hắn vận dụng Vô Ảnh Bộ, tăng tốc lao người về một hướng.
Hướng đó là hướng trở lại nhà của Bắc Tử.
"Tử lão!!!" Lương Tín Nhân trong lòng thầm cầu may.
Ba mươi phút sau, trong ba mươi phút Lương Tín Nhân không ngừng sử dụng Vô Ảnh Bộ để di chuyển, linh khí khôi phục trước đó cũng đã gần cạn kiệt.
Nhưng may sao, trước mắt một trăm mét là ra khỏi rừng, nhà của Bắc Tử cũng ngay ở phía trước, hắn cố gắng gượng thêm một chút nữa, mặc kệ linh khí trong cơ thể biến hết.
Vù!!
Còn Ba mươi mét, hình ảnh ngôi nhà đã xuất hiện trước mắt, không bị tổn hại gì, Lương Tín Nhân lòng thâm vui mừng.
Mười mét, vẫn là hình ảnh đó.
Ra khỏi khu rừng, vẫn là ngôi nhà đó, nhưng hiện tại nó đã bị phá hư hoàn toàn, hàng rào sụp đổ, cây rau các thứ bị dẫm nát, gà cũng bị thứ gì đó dẫm c·hết tươi, trong không khí có mùi máu.
Mọi thứ trước mắt trở nên tan hoang, hoang tàn, như một bãi hồn độn.
Lương Tín Nhân tâm như chìm vào đáy cốc, bước chân cũng dần chậm lại, đến cuối cùng dừng lại trước nhà, trầm mặt không nói gì.
Trễ!!!!
Đằng sau lưng hắn Bắc Ngư phát giác được sự dừng lại đến từ Lương Tín Nhân, nàng mở mắt ra nhìn lấy xung quanh, rồi cũng nhận ra nơi đây, hoàn cảnh, nơi mà nàng đang sinh sống.
"Về nhà rồi sao?" Bắc Ngư thầm nói.
Xong nội tâm trở nên vui vẻ, không có gì vui hơn ở nhà.
"Tín Nhân ca ca, chúng ta đã về....nhà?" Một giây trước còn đang vui vẻ Bắc Ngư đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy căn nhà đổ nát, khắp nơi bừa bộn, gà c·hết, rau bị dẫm nát, một giây sau lời nói bất định, không còn nụ cười nữa.
Lương Tín Nhân nghe được biến hóa trong lời nói, không khỏi thở dài một hơi, sau đó là từ từ thả tay để cho Bắc Ngư xuống đất.
Bắc Ngư từ từ, nhẹ nhàng từ trên người Lương Tín Nhân rơi xuống đất, đứng đấy, hoàn toàn im lặng, không nói bất cứ thứ gì.
Bỗng chốc tâm trí của Bắc Ngư vô số hình ảnh nổi lên.
Quen thuộc, hình ảnh trước mắt thật quen thuộc.
Nàng đã giấu đi hình ảnh đó vào sâu trong nội tâm nhưng bây giờ nó lại lần nữa trổi dậy và xuất hiện.
Từng giọt nước mắt vô ý rươi xuống trướt dài trên má, rồi rơi xuống đất.
"Gia gia!!! Gia gia!!!" Bắc Ngư đột nhiên kêu lên sau đó nhanh chân chạy vào nhà.
Mỗi bước chân là một tiếng kêu gia gia, kèm theo đó là những giọt nước mắt óng ả, ấm áp rơi trên đất.
"Gia gia!! Gia gia!!!"
"Ngư nhi chậm đã, coi chừng yêu thú." Lương Tín Nhân hô lên cảnh báo, nãy giờ hắn không vào là do sợ có yêu thú, hơn nữa hắn linh khí đã dùng tận, cần chậm rãi phục hồi.
Đến giờ chỉ mới hồi được một phần.
Nhưng cảnh bảo lúc này đối với Bắc Ngư là vô dụng, không lọt tai.
Bắc Ngư vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Lương Tín Nhân không còn cách nào chỉ có thể đuổi theo.
Trên đường đi Lương Tín Nhân vẫn luôn để ý lấy xung quanh, xem thử liệu còn có yêu thú, cũng như là Bắc Tử ở đây không.
Nhưng may mắn là không thấy.
Tiếp đấy Lương Tín Nhân vào trong nhà, không tính là vào trong nữa, vì căn nhà đã toan hoang, bốn vách tường đều sụp đỗ, đồ đạc trong đó cũng bị phá hư hết.
Thật thảm.
Bắc Ngư không dừng lại ở đây mà tiếp tục chạy ra sân sau.
"Gia gia!!! Gia gia!!! Hư~~~"
Nàng không trực tiếp ở đây tìm mà ôm lấy hi vọng rằng, Bắc Tử trốn kịp vào trong hầm.
Lương Tín Nhân vẫn tiếp tục đuổi theo sau, không thể để Bắc Ngư đi mọt mình được.
Đến khi tới sân sau, Bắc Ngư bỗng chốc dừng lại, đừng đờ người nhìn về phía trước.
Lương Tín Nhân cũng theo dừng lại nhìn đến, bỗng chốc hắn cũng theo đó cứng đờ.
Khác với sân trước, sân sau này gọn gàng hơn một chút, nhưng, trước mắt, bên dưới một thân cây, cũng như là nơi căn hầm được đào, đang ngồi lấy một người tựa vào thân cây.
Trên thân không có một v·ết t·hương chí mạng nào nhưng ngược lại thì miệng, râu đểu bị nhốm đỏ bởi máu, ánh mắt đờ đẫn, khí tức trên thân yếu ớt, có thể c·hết bất kỳ lúc nào.
"Gia gia!! Gia gia!!! Hu hu" Bắc Ngư vội chạy tới, Lương Tín Nhân theo sau.
Trên đường tới, Bắc Ngư không ngừng kêu gọi.
Đang ngồi dưới gốc cây Bắc Tử, cũng bị tiếng kêu của Bắc Ngư đánh thức, lão đưa mắt nhìn lấy Bắc Ngư.
"Ngư....nhi...." Bắc Tử yếu ớt mở miệng.
"Gia gia, người làm sao? Hu hu."
"Tử lão, lão không sao chứ? Cố gắng lên, ta đi lấy thuốc cho lão." Lương Tín Nhân nhanh chóng đánh giá tình hình v·ết t·hương.
Không phải ngoại thương, mà là nội thương.
"Đúng vậy, gia gia, Người hãy gắng gượng, Ngư nhi sẽ đi lấy thuốc cho gia gia." Bắc Ngư nói xong thì vội muốn đứng lên đi tìm thuốc.
Nhưng khi nàng muốn đứng lên, Bắc Tử đã nắm lại tay nàng.
Bắc Ngư ngừng lại, quay lại nhìn Bắc Tử, những giọt nước mắt ấm áp chảy càng ngày càng nhiều, kéo dài trên má rơi xuống người Bắc Tử.
"Không.... không cần, gia...gia gia không qua nổi." Bắc Tử gắng gượng nói.
"Không!! Không!! Gia gia không được xảy ra chuyện!! Gia gia đã hứa là sẽ ở bên Ngư nhi mà... Không!! Không!!" Bắc Ngư hai tay đưa xuống rung lắc lấy Bắc Tử.
"Ngư nhi, dừng lại, như vậy sẽ càng khiến Tử lão càng thêm khó chịu mà thôi." Lương Tín Nhân cũng cố nén đau buồn lại, khuyên ngăn Bắc Ngư.
Bắc Ngư dừng lại động tác, nhưng vẫn không ngừng khóc,
"Hu hu, Không!! Gia gia đã hứa, gia gia đã hứa!!"
"Gia gia...xin....lỗi, lần này....gia gia phải thât hứa một lần với Ngư nhi."
"Không!!"
"Gia gia.... đã không thể... ở bên...Ngư nhi được nữa." Càng nói Bắc Tử càng suy yếu đi một phần.
"Không muốn!!!"
"Từ giờ... Ngư nhi phải học được....tự bảo vệ bản thân... hãy sống lấy."
"Không muốn!!" Bắc Ngư cúi người ôm lấy Bắc Tử, khóc càng ngày càng to.
Bắc Tử muốn đưa tay lên xoa đầu Bắc Ngư an ủi, nhưng đã không còn sức, lão chỉ có thể đưa mắt nhìn Lương Tín Nhân, nói.
"Hài tử.... giờ đây ta.... có yêu cầu." Bắc tử lần này mới gợi lại yêu cầu.
Với tình huống như này không cần Bắc Tử nói, Lương Tín Nhân cũng biết yêu cầu đó là, để giữ sức cho Bắc Tửm hắn trực tiếp nói luôn.
"Tử lão yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt cho Ngư nhi."
"Tốt... tốt, như vậy thì ... ta cũng có thể...yên tâm.. nhắm mắt... dưới bàn... phòng thuốc... có tiền ta tích góp được....hãy dùng nó." Bắc Tử càng nói càng trở nên khó hắn.
Đến khi câu nói dứt, thì lão liền từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt lão lúc này không có bao nhiêu là thống khổ, ngược lại là một nụ cười thỏa mãn.
Lão thực ra đ·ã c·hết sớm hơn, nhưng vì còn lo lắng cho Bắc Ngư, chấp niệm đó đủ lớn để lão có thể duy trì tới bây giờ.
Thực ra Lương Tín Nhân có thể độ linh khí vào người của Bắc tử, để lão có thể tiếp tục sống sót, nhưng khi nghĩ tới những gì lão đã nói trước đó "Sinh lão bệnh tử, lão đã sống đủ rồi" nếu như bây giờ hắn giúp lão, chỉ khiến cho lão thêm đau khổ mà thôi, vì vậy hắn mới từ bỏ độ linh khí, đây là sự lựa chọn của Bắc Tử.
"Gia gia? Gia gia, hu hu, người tỉnh lại đi, đừng bỏ Ngư nhi đi mà... Gia gia ơi!!! Gia gia!!!" Bắc Ngư không cảm nhận được nhịp thở của Bắc Tử nữa, ngước đầu lên, đưa tay rung lắc Bắc Tử, khóc dữ dội hơn.
Lương Tín Nhân muốn đỡ Bắc ngư dậy, nhưng nghĩ tới n·gười c·hết là lớn, nên hắn vẫn cứ để Bắc Ngư thế khóc, khóc cho phơi đi nỗi buồn.
"Gia gia ơi!! Gia gia!!! Đừng bỏ Ngư nhi mà!!" Qua ba phút nữa, Bắc Ngư vẫn như thế, ánh mắt đã khóc xưng đỏ, giọng khàn khàn do la quá nhiều, ho khan.
Lương Tín Nhân đau lùng, không chịu nỗi nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Bắc Ngư để dỗ dành an ủi.
"Ngư Nhi, Tử lão đã đi, hãy để cho lão ra đi thanh thản đi."
"Không muốn mà!! Tại sao? Gia gia đã hứa với muội." Bắc Ngư vẫn không tin sự thật trước mắt.
"Ngư nhi, sinh lão bệnh tử, Tử lão đã không còn trẻ, có thể c·hết bất cứ lúc nào, cũng vì muội nên lão mới không yên tâm chống chịu, muội có hiểu không?" Lương Tín Nhân từ từ khuyên giải.
"Không!! Muội không muốn hiểu."
"Ngư Nhi!!! Tử lão đã mất!! Muội nên hiểu điều đó, nếu muội cứ như vậy thì Tử lão ở trên trời làm sao có thể yên tâm với muội." Dỗ ngon dỗ ngọt không được, Lương Tín Nhân chỉ có thể làm người xấu, lên giọng với Bắc Ngư.
Bắc Ngư bị Lương Tín Nhân có chút bất ngờ.
Nước mắt vẫn cứ như thế chảy.
"Không!! Không!!" Bắc Ngư như hiểu được, nhưng nội tâm vẫn không chấp nhận, nàng kêu lên hai tiếng, tiếp sau đó là kiệt sức, ngất đi. aaaaa