Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 186: Lực Lượng Kỳ Lạ




Chương 186: Lực Lượng Kỳ Lạ

Nguyệt Lang không thể tránh né do bị Lương Tín Nhân bắt lại chỉ có thể ăn không một đòn Đệ Nhất Thức.

Ầm!!

Đòn đánh của Lương Tín Nhân đánh trúng Nguyệt Lang.

Dư chấn của đòn đánh không khỏi khiến Lương Tín Nhân phải buôn tay bắt Nguyệt Lang ra.

Nguyệt Lang theo đó bị đấm bay ngược ra đằng sau, đụng vào gãy cây.

Lương Tín Nhân mệt mỏi, thở hồng hộc nhìn về phía Nguyệt Lang, hắn giờ đây trạng thái tinh thần mệt mỏi, linh khí trong cơ thể đã dùng hết, kém theo v·ết t·hương nhận phải do Nguyệt Lang khiến hắn không khỏi yếu đi đôi phần.

"Hay quá!!"

Trốn một bên Bắc Ngư phải trố mắt nhìn, thầm hô hay.

Qua ba mươi giây, vị trí Nguyệt Lang ngã xuống đã xuất hiện dị động.

Nguyệt Lang đứng dậy khỏi vết tích, trên thân không có nhiều lắm v·ết t·hương ngoại trừ mặt có chút bầm dập, phần miệng chảy máu.

Đồng thời trên người khí đỏ cũng đã biến mất, ánh mắt trở lại bình thường.

Tổn hại rất ít.

Lương Tín Nhân nhìn thấy tình hình như vậy liền không khỏi trầm mặt: "Quả nhiên, khác biệt là có, nhưng vẫn chưa đủ để đánh bại hoàn toàn."

Tu vi nhất đoạn đối với lục đoạn chênh lệch vẫn là cực kỳ lớn, không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi.

Đánh địch một ngàn, tự tổn tám trăm, với tư tưởng như thế, Lương Tín Nhân đã dùng hết sức vào đòn đánh cuối cùng, để cho Nguyệt Lang cắn hắn, ngược lại hắn sẽ đánh ra Đệ Nhất Thức.

Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không giống lắm, nên đổi lại là đánh địch một ngàn, tự tổn một vạn thì đúng hơn.

Lần này cả hai đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của Lương Tín Nhân là kiên dè, còn của Nguyệt Lang đó là thưởng thức.

Ba mươi giây sau, Nguyệt Lang động.

Trong khoảng thời gian ngắn này nó đã phán đoán được Lương Tín Nhân giờ không còn sức để chống đỡ công kích của nó, nên lần này công kích sẽ không có hoa lệ như trước mà một đường thẳng lao tới.

"Đệt, trốn thế đéo nào giờ." Lương Tín Nhân khuôn mặt cứng đờ, linh khí cạn kiệt, không còn đủ để vận dụng thân pháp.

Suy nghĩ chi cho mệt, Nguyệt Lang đã ở trước mắt, nó đưa hai chân trước ra, đẩy Lương Tín Nhân lui về sau, ngã trên đất.

Hai chân của nó đè lấy hai tay của Lương Tín Nhân, không cho hắn di động.



Lương Tín Nhân dùng chân đá, nhưng cũng bị hai chân sau Nguyệt Lang đè lên.

Hết.

Thật hết, ở tình huống cơ thể mệt mỏi, tứ chi bị áp chế thì không còn đường để tránh thoát.

Nguyệt Lang nhe hàm răng sắc nhọn ra, mặt đối mặt với Lương Tín Nhân.

Lúc này đây.

"Không được, không... không được, làm hại Tín Nhân ca ca."

Một bóng hình phi tốc tới gần, ôm lấy cổ Nguyệt Lang, cố gắng dùng sức đẩy đẩy đầu của Nguyệt Lang sang một bên, nhưng lại không được.

"Ngư nhi? Muội làm gì? Tránh ra đi."

Lương Tín Nhân lo lắng, cấp tốc kêu Bắc Ngư tránh thoát, nói sao thì nói dù cho Nguyệt Lang có thật sự thông nhân tính đi chăng nữa, bản chất của nó vẫn là yêu thú, ai mà biết khi nào bên trong nó trổi dậy.

"Không!! Muội sẽ bảo vệ huynh!!" Bắc Ngư bướng bỉnh, không chịu nghe lời.

Nguyệt Lang đối với Bắc Ngư cách nhìn cũng đã đổi khác, bên trong có một chút xíu thường thức, nhưng lúc này đây...

Bắc Ngư trên thân khí tức bỗng nhiên thay đổi, không biết từ đâu, một cỗ sức mạnh đột nhiên bùng phát, đẩy Nguyệt Lang đi.

Nguyệt Lang bị thứ sức mạnh bộc phát đột ngột, không kịp chống đỡ, bị đẩy sang một bên, xong lộn một vòng, tiếp đất an toàn.

Ánh mắt của Nguyệt Lang thay đổi, lần này là bất ngờ, tuy không mạnh, nhưng một nhân loại nhỏ bé lại có thể như này thì thật bất ngờ thay.

Lương Tín Nhân cũng bị cỗ sức mạnh này làm cho bất ngờ, nhưng xong cũng vội tiếp lấy Bắc Ngư, Bắc Ngư sau khi bộc phát thì ngất đi.

"Sức mạnh đó là gì?" Lương Tín Nhân nội tâm suy tư.

Rồi ánh mắt thoáng qua nhìn Nguyệt Lang, Nguyệt Lang cũng tại đang nhìn hắn.

"Còn muốn chiến nữa?" Lương Tín Nhân mở miệng hỏi.

Trận chiến đã phân định từ lúc Lương Tín Nhân ngã xuống, kết lại thì hắn vẫn là bại, nhưng cũng không trách được, hắn đã cố hết sức, còn sống được đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

Nguyệt Lang thoáng nhìn qua Bắc Ngư một cái, sau đó là lắc đầu.

Ý vị cuộc chiến này đã kết thúc.

Đến khi Nguyệt Lang lắc đầu, Lương Tín Nhân mới thật sự thở phào cái nhẹ, hắn sợ lại đánh thì cả Bắc Ngư và hắn sẽ phải chôn luôn trong rừng này.



Nguyệt Lang liếm liếm móng vuốt, sau đó là quay người bỏ đi.

Nhưng Lương Tín Nhân lúc này lên tiếng: "Nói cho ta, yêu thú các ngươi đang tính làm gì?"

Lương Tín Nhân thử dò hỏi, dù sao hắn là thua chứ không phải thắng, nên chờ mong Nguyệt Lang trả lời thì thật khó, nhưng Nguyệt Lang có phần thông nhân tính, chắc nó sẽ hiểu đuoc.

Nguyệt Lang dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lương Tín Nhân, trả lời: "Thú triều----Bắt đầu----Tiến đến---thành trì----tần lông." Chữ cuối cùng có chút cắn lưỡi, nó muốn nói là t·ấn c·ông.

Nói xong không đợi Lương Tín Nhân mà đi mất, đây là quê quá, nói cắn lưỡi.

Mà cũng không thể trách vì trước đây Nguyệt Lang vẫn luôn kiệm lời, nói ra mười chữ đã quá lắm.

Lương Tín Nhân miên mang suy nghĩ: "Thú triều bắt đầu, tiến đến t·ấn c·ông thành trì? Không thể nào? Tại sao nó có thể diễn ra sớm như vậy?" Lương Tín Nhân hoang man, nhưng chú ý lại xung quanh thì mới phát hiện nơi đây không phải lúc: "Nơi đây khí tức chiến đầu bị rò rỉ. Cần tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi khôi phục."

Lương Tín Nhân gắng sức đứng dậy, cõng lấy Bắc Ngư, nhặt lên thanh kiếm, tìm một phương hướng nào đó phóng đi.

Một lúc lâu sau, tại vị trí Lương Tín Nhân và Nguyệt Lang chiến đấu xuất hiện từng dòng yêu thú đi qua.

"Khí tức nhân loại, thực kỳ lạ, hoàn toàn khác với nhân loại khác."

"Chẳng lẽ điều mà đổn đải trong rừng lâu nay sao?"

"Thú vị, thú vị, nhân loại lại có thể được như này, thật chờ đến lúc gặp bọn hắn."

"Cũng nhanh thôi, một nhóm đã tiên phong đi đầu rồi, bọn hắn đang càn quét xung quanh bìa rừng, ngày mai là có thể trực tiếp phát động."

"...."

----------

Lương Tín Nhân liên tục di chuyển, vừa di chuyển vừa trốn tránh, đến khi hắn trước mắt nhìn thấy là một thác nước nhỏ, hắn vội vàng đi đến đằng sau thác nước tìm kiếm.

Thường thì sau này có một cái hang cỡ nhỏ.

Quả nhiên thật có một cái hang như vậy, không suy nghĩ nhiều, Lương Tín Nhân ngay tức khắc lao vào bên trong.

Trên trong không lớn đủ, tầm hai mươi mét vuông.

Lương Tín Nhân nhẹ nhàng để Bắc Ngư xuống, sau đó là đến một bên, cấp tốc tu luyện để hồi phục.

Lí do hắn chọn nơi đây để tu luyện khôi phục chủ yếu là thác nước thường là một nơi hỗn loạn giao thoa linh khí, rất khó để phân biệt được nếu như trong linh khí còn có thêm hơi nước.

Lương Tín Nhân nhắm mắt lại, nội tâm dựa theo Thiên Vương Tạo Hóa Quyết để khôi phục.



Do lỗ thông kinh mạch còn nhỏ, nên tốc độ hấp thu bị giảm một cách đáng kể, nhưng là do hắn tu vi chỉ có nhất đoạn nên không cần quá nhiều linh khí hấp thu.

Một tiếng sau.

Lương Tín Nhân từ trong tu luyện tỉnh dậy, ngắm nhìn toàn thân một lần, các v·ết t·hương nhờ có linh khí nên đã lành lại hẳn nhưng vẫn còn vết sẹo, linh khí bên trong cơ thể cũng được chứa đầy.

"Không tệ, tốc độ như này đã không tệ, nhớ khi trước muốn khôi phục phải có tụ linh trận." Lương Tín Nhân âm thầm đánh giá và nhớ lại thời gian trước.

Đưa mắt qua nhìn Bắc Ngư, nàng đây cũng đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng không biết tại sao lại ở chỗ này.

"Muội đã tỉnh." Lương Tín Nhân hỏi

"Ừm, Tín Nhân ca ca, sao chúng ta lại ở đây? Không phải còn đang chiến đấu với yêu thú sao?" Bắc Ngư kỳ lạ hỏi.

Lương Tín Nhân nhíu mày, hỏi: "Muội không nhớ gì sao?"

"Nhớ gì?" Bắc Ngư khuôn mặt ngay thơ, ánh mắt khó hiểu: "Muội chỉ nhớ là muội đang gắng sức đẩy yêu thú đó đi thôi, tiếp đó thì không còn gì nữa."

Lương Tín Nhân nghe xong không khỏi rơi vào trầm tư.

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Có vẻ như nhân loại ở đây không hề đơn gian như Lương Tín Nhân dự đoán trước đó.

"Tín Nhân ca ca?" Bắc Ngư không biết tại sao Lương Tín Nhân lại phải trầm tư như vậy, mọi thứ đều bình thường mà.

"Muội để ta suy nghĩ một chút." Lương Tín Nhân lần này không có che giấu, mà cực lực suy nghĩ.

Không chỉ về Bắc Ngư, mà còn về những gì Nguyệt Lang nói trước đó.

"Thú triều...bắt đầu, sớm hơn trước nhiều lần.... trật tự,, trật tự? Trật...tự? Trật tự b·ị đ·ánh vỡ?" Lương Tín Nhân bỗng nhiên trong đầu hiện lên dòng chữ này.

Tiếp đó là trong đầu thoáng qua những hồi ức.

Yêu thú bá chủ, không có người tu luyện, nhân loại là thứ mua vui, bị nuôi nhốt, theo những từ này xuất hiện, hình ảnh hắn chém g·iết yêu thú cũng dần xuất hiện.

Bình Bịch!!! Bình Bịch!!!

Tim đập mạnh.

Một hòn đá dậy sóng cả mặt hồ.

"Là do ta??" Lương Tín Nhân ngơ ngát, tiếp theo đó là lại một hàng chữ xuất hiện: "Tiến đến t·ấn c·ông thành trì."

Bình Bịch!!! Bình Bịch!!!

Lại lần nữa tim đập mạnh.

Hình ảnh Bắc Tử xuất hiện trong đầu Lương Tín Nhân.

"Tử Lão!!!!" Lương Tín Nhân hô lên.