Chương 188: Báo Tin
Lương Tín Nhân thở dài, nhẹ nhàng bế Bắc Ngư lên, đưa qua một góc cây khác để cho nàng nằm đó nghỉ ngơi, còn hắn sẽ tự mình dọn dẹp chỗ này.
Lương Tín Nhân bước tới trước xác Bắc Tử, nhẹ cúi người, đây là những gì hắn còn có thể làm được cho Bắc Tử.
Hơn một năm nay, tình cảm của hai người gắn bó như hai ông cháu thực sự, Lương Tín Nhân cũng xem Bắc Tử như một người ông.
Đầu cúi xuống, không kìm nén được, những giọt nước mắt đau buồn như trào ra, rơi xuống đất tích tách.
"Tử lão, có lẽ đây cũng là lỗi của ta, nếu như ta không xuất hiện thì có lẽ...." Lương Tín Nhân tự biết, tất cả mọi thứ xảy ra đến bây giờ đều là do hắn gây nên, trật tự của Đa Yêu Lục Địa đã bị sự xuất hiện của hắn làm xáo trộn.
Hắn đau buồn, nhiều hơn trong đó là tội lỗi, tự trách.
Vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu đó, một phút mặc niệm dành cho Bắc Tử.
Người c·hết thì cũng đ·ã c·hết, người sống chỉ còn nước sống tốt phần đời còn lại giúp n·gười c·hết, nó mới là đạo lý.
Lương Tín Nhân gạt đi nước mắt, khuôn mặt trở nên chắc chắn mười phần, nói: "Tử lão yên tâm, ta sẽ bảo vệ Ngư nhi chu toàn, lão trên trời linh thiên, hãy phù hộ cho Ngư nhi." hắn muốn bù đắp, ít nhất là vậy.
Nói xong, lấy xẻng, đào cho Bắc Tử một mộ phần, sau đó chỉnh chu lại cho Bắc Tử, lau đi v·ết m·áu, mặc cho lão một bộ đồ mới, sau đó mới bế lão đến phần mộ, cẩn thận để lão xuống dưới.
Tuy trước đó đã kiến cường lên, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, Lương Tín Nhân vẫn không cầm được mà rơi nước mắt.
Hắn vừa khóc, vừa dùng sẽ xúc đất để chôn Bắc Tử.
Dần dần, hình ảnh của Bắc Tử bị che lấy bởi đất, an nghỉ dưới đất.
Tiếp đó, Lương Tín Nhân tìm một phần đá, lấy thành kiếm gãy ra, khắc lên đấy hai chữ "Bắc Tử"
Sau đó cắm lên phần mộ của Bắc Tử.
Sau khi mọi thứ ở đây hoàn tất, Lương Tín Nhân lần nữa gạt đi nước mắt, trở lại trong nhà, đến bàn phòng thuốc, dựa theo chỉ dẫn của Bắc Tử, tìm đến được một túi tiền.
Lương Tín Nhân cẩn thận tìm khăn buộc quanh nó, xong mang theo nó đến phòng của hắn.
Hắn dỡ lấy thứ đổ nát ra, tìm đến nơi cái tủ của hắn bị phá vỡ.
"Đây rồi!!"
Từ nơi đó, Lương Tín Nhân lấy được hai cuồn sách và nửa còn lại của thanh kiếm gãy: Lưỡi kiếm.
Hai cuốn sách này, một cuốn tên Công Bình Quyết, một cuốn còn lại cũng là Công Bình Quyết nhưng được viết bằng Đa Yêu Lục Địa ngôn ngữ, thứ này hắn đã chuẩn bị sãn trước đó.
Lương Tín Nhân lần nữa cẩn thận bọc ba thứ này lại bằng vải, tìm cho hắn và Bắc Ngư vài bộ đồ, sau khi xong thì trở lại sân sau.
Hắn tiến đến chỗ Bắc Ngư, để những thứ được bọc lại trước đó vào trong giỏ, sau đó mang giỏ đó lên cho Bắc Ngư.
Còn hắn sẽ cõng theo Bắc Ngư.
"Không thể ở đây lâu, nơi này đã không an toàn, vào thành thôi." Hắn có thể đánh lại yêu thú nhưng thú triều thì lại không, sức một người không thể đẩy lui được biển, nên hắn chỉ có thể tiến vào trong thành.
Lương Tín Nhân nhanh chóng chạy ra khỏi khu nhà nhỏ, quay đầu lại nhìn thêm một lần, những hồi ức tốt đẹp ở nơi này bỗng hiện lên, nay chỉ còn là một đống hoang tan, Lương Tín Nhân không khỏi thở dài lắc đầu, kiềm nén nỗi buồn.
Sau đó là dứt khoắt quay lưng chạy về hướng An Lạc Thành.
Một đường chạy tới An Lạc Thành, Lương Tín Nhân vô tình gặp được rất nhiều dòng yêu thú đang lủi thủi gần đó, Lương Tín Nhân phải tận lực giảm tốc, trốn tránh qua các dòng yêu thú để có thể tiến tới An Lạc Thành.
Cuối cùng cũng đến An Lạc Thành.
Vừa tới cổng thành đã nghe được lời đồn ra đồn vào.
"Các ngươi nghe được chứ?"
"Ừ, nghe được, yêu thú tự nhiên lãng vãn xung quanh thành."
"Nghe nói đám thương nhân từ thành khác qua, dọc đường xuất hiện yêu thú đánh g·iết, hàng hóa mất hết."
"Cái gì? To đến như vậy sao? Chả lẽ là thú triều?"
"Thú triều? không phải còn hơn tám tháng sao? Như này có hơi sớm?"
"Ta không biết, nhưng cứ cẩn thận trước đi, yêu thú lãng vãn khiến ta không thể ra ngoài làm nhiệm vụ hái thuốc."
"..."
"Tks" Lương Tín Nhân tặc lưỡi, rồi không để ý đến đám người nói chuyện đó nữa, xuyên qua cổng thành, vào bên trong thành trì.
Nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, người dân ở đây vẫn như thường lệ không có gì thay đổi, chỉ có một chút lời đồn đãi thú triều xuất hiện, nhưng hầu như không ai tin, tại vì trước giờ thú triều vẫn theo thời gian cố định mà bắt đầu.
Việc yêu thú lãng vãng chỉ như là cuộc thăm dò bình thường của yêu thú, chỉ cần không ra khỏi thành thì mọi chuyện vẫn ổn.
Lương Tín Nhân muốn mở miệng thông báo, nhưng một cái miệng của hắn liệu có thể khiến người khác tin?.
Thay đổi kế hoạch, Lương Tín Nhân đến chỗ Bắc Tử thường mở sạp, thông báo cho người quen trước, từ đó có thể mở rộng được phạm vi là tốt nhất.
Đến nơi.
"Hửm? Tín Nhân? Hôm nay lại đi mở sạp sao? Bắc Ngư? Bắc Ngư sao vậy?" hàng xóm quen thuộc nhận ra Lương Tín Nhân tới, liền mở miệng hỏi thăm, đến khi đảo mắt qua Bắc Ngư thì vội tới xem xét.
"Quân Thúc, không còn thời gian, nhanh đi thông báo với mọi người đi, thú triều ngày mai sẽ bắt đầu." Lương Tín Nhân không vội nói với Quân Thúc.
Quân thúc, tên đầy đủ là Mộ Quân, là hàng xóm sạp bên, trong khoảng thời gian lên thành đều là nhờ Quân Thúc chăm sóc lo lắng, nhiều thứ không hiểu chính Quân Thúc cũng giải đáp cho, nên tốt nhất vẫn là nói cho Quân Thúc trước.
Mộ Quân nghe xong thì có chút đứng hình, xong cũng cười lên, tay vẫy vẫy, nói: "Tín Nhân, cháu nói gì đấy? Thú triều? Còn chín tháng nữa cơ? Nói đùa cũng vui đó."
"Không phải đùa!!" Lương Tín Nhân giọng trầm trọng, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn Mộ Quân với ánh mắt đau buồn: "Tử lão, đã bị yêu thú g·iết."
Mộ Quân lúc này nghe xong không khỏi cứng đờ, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất.
"..." "Cháu nói gì?" Mộ Quân hỏi xác nhận.
Lương Tín Nhân thở dài một hơi, đau buồn nói: "Từ lão bị yêu thú g·iết, hai ta cũng mới chạy trốn được." Lương Tín Nhân thêm một chút mắm, chút muối vào để tạo thành lời nói dối, nhưng đây là lời nói dối đầy thiện ý.
Mộ Quân nhìn vào mắt Lương Tín Nhân, sau đó lại nhìn lấy toàn thân Lương Tín Nhân, thấy rằng, quần áo Lương Tín Nhân mặt toàn vết rách, một bộ phận rách là do móng vuốt gây ra, một khác là giống như vết cắn.
Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Quân đang nhìn quần áo hắn, Lương Tín Nhân lại lần nữa mở miệng nói: "Đây là bị yêu thú cào cắn, may mắn là có thuốc nên mới hồi phục được một chút."
Quả nhiên Mộ Quân nhìn vào v·ết t·hương thì thấy miệng v·ết t·hương quả thật khép lại, nhưng vết sẹo vẫn còn mới, không giống như Lương Tín Nhân đang trêu đùa.
"Cháu nói thật chứ?" Mộ Quân lần này trở nên nghiêm túc hơn.
"Thật, hãy tin cháu, cháu phải đưa Bắc Ngư đi đây, muội ấy đau buồn trước c·ái c·hết của Bắc Tử nên ngất đi, nhờ thúc thông báo cho mọi người." Nói xong, không đợi Mộ Quân đáp ứng, Lương Tín Nhân đã vội vã chạy đi, chạy về phía tây, tìm lấy một quán trọ, chỉ cần là quán trọ là được, điều kiện như nào không quan trọng.
Đến cùng tìm được một cquasn trọ đơn sơ, hắn liền vào bên trong thuê lấy một căn phòng.
Vào căn phòng, khóa chặt hết chốt cửa, hắn để Bắc Ngư lên giường nghỉ ngơi, còn hắn đến góc phòng ngồi xuống tỉnh tọa, vào trạng thái tu luyện.
Trật tự phá vỡ, hắn cần phải nhanh chóng khôi phục lại tu vi để đối ứng.
Bên phía Mộ Quân, nhìn Lương Tín Nhân gấp gáp đi, hắn trong lòng cũng xác định được đây không phải là chuyện đùa.
Đơn giản hắn biết rằng, không ai lại lấy c·ái c·hết ra là cho đùa bao giờ, hơn nữa ánh mắt đó, không hề nói dối.
Hắn đã sống ở tầng lớp này rất lâu, nên ánh mắt người đời nào hắn chưa gặp qua, có khinh thường, có vui vẻ, có tan thương, có chiếu mến, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nói lên thực chất.
Bên Trong ánh mắt Lương Tín Nhân hắn thấy được sự đau lòng, sự buồn bực và nhiều hơn đó là tự trách.
"Ô? Quân lão ca, sao ngươi lại đứng đây." Một người quen biết Mộ Quân xuất hiện hỏi thăm.
Mộ Quân quay người lại, khuôn mặt không có tươi cười, mà cực kì nghiêm túc.
Bị Mộ Quân nhìn như thế, người này không khỏi giật mình: "Sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?"
Mộ Quân thở dài, nói: "Tử lão c·hết."
"Cái gì? Tử lão c·hết?" Người này nghe xong thì hô to, làm mọi người xung quanh chú ý đến nơi này, xung quanh đây ai ai cũng biết Bắc Tử, nên tự nhiên nghe nới Bắc Tử c·hết đều không khỏi nhìn lại.
"Cái gì? Quân ca, ngươi nói thật chứ? Tử lão c·hết?"
"Lão Quân, ta với ngươi quen nhau lâu như này, lần đầu tiên thấ ngươi lấy chuyện này ra nói đùa đấy."
"Đúng vậy, đùa không vui đâu."
"..." Rất nhiều lời bàn tán, chỉ trích Mộ Quân xuất hiện, nhưng Mộ Quân lại không để ý đến thứ đó mà tiếp tục nói.
"Là thật, hai đứa cháu của lão vừa mới vào thành, ngay lập tức thông báo cho ta."
"Cái gì?" Đám người lần này đồng thanh.
"Yêu thú t·ấn c·ông, thú triều bắt đầu, đứa cháu trai trong đó bị yêu thú cào và cắn vài phát, đứa cháu gái thì đau buồn ngất đi." Mộ Quân tiếp tục nói.