Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 185: Lại Chiến Nguyệt Lang




Chương 185: Lại Chiến Nguyệt Lang

"Lần này là sao nữa?" Lương Tín Nhân đổi chủ đề.

Nguyệt Lang dừng lại động tác liếm vuốt, nhìn Lương Tín Nhân nói: "Ngươi----mạnh lên--- chiến."

Lương Tín Nhân nghe xong thì thật giống như muốn thổ huyết, suy đoán ngay lập tức không sai, Nguyệt Lang cảm nhận được khí tức trên thân hắn thay đổi do hắn đã có lại tu vi và vào được nhất đoạn

"Con mẹ nó, ta trở thành đối tượng mua vui cho ngươi à?" nội tâm gào thét.

"Không hứng thú." Lương Tín Nhân từ chối, hắn không muốn lần nữa ăn đòn.

"Ta--- g·iết nàng." Nguyệt Lang thay đổi ánh mắt qua Bắc Ngư, lời nói bên trong chứa đầy uy h·iếp.

Bắc Ngư bị nhìn thì ngay lập tức rùng người, da gà nổi lên, sợ hãi các thứ.

"Ngươi--!!" Lương Tín Nhân nổi giận, nhưng sau đó giữ cho bản thân trở nên bình tình lại, lần nữa nói: "Từ khi nào yêu thú các ngươi lại biết uy h·iếp?"

"Không---quan---trọng,----chiến" Nguyệt Lang không để ý đến lời nói của Lương Tín Nhân, thứ nó muốn chỉ có chiến.

Lương Tín Nhân nhíu mày, suy nghĩ, rồi lần nữa nói: "Có thể, nhưng ta muốn biết, các ngươi đang muốn làm gì?"

Điều kiện a, ăn đòn không là không được, Lương Tín Nhân muốn biết một số thông tin về việc yêu thú dị động hiện tại.

"Thắng---ta!" Nguyệt Lang chỉ đơn giản hai từ, xong không thèm nói gì nữa.

Lương Tín Nhân nghe đến thì chỉ có thể thở dài: "Con mẹ nó, thắng nó mới được thông tin, lỡ c·hết thì thông tin gì nữa?" nội tâm như muốn khóc.

Thôi chỉ còn nước đó.

"Được thôi, tới đi."

"Tín Nhân ca ca, không được." Bắc Ngư bên cạnh lo lắng, không muốn Lương Tín Nhân phải chiến, nhớ lại khung cảnh lần trước, chỉ cách đây ba ngày thôi không hề cũ, rất kinh khủng.

Lương Tín Nhân xém quên mất Bắc Ngư còn bên cạnh, hắn quay qua đối mặt với nàng, đưa cho nàng một nụ cười yên tâm

"Không sao, lần này sẽ khác, muội qua kia đứng đợi."

Đúng vậy lần này sẽ khác, nhưng khác bao nhiêu thì không biết, khác về điều gì cũng không biết.

"Đừng nói, muội cũng hiểu mà, hai ngày hôm nay." Lương Tín Nhân không cho Bắc Ngư nói mà đưa ra lời giải cho nàng cảm thấy yên tâm đó là hai ngày nay tu luyện.

Nghĩ đến hai ngày hôm nay, Bắc Ngư cũng có chút bớt lo cho Lương Tín Nhân, nhưng lo lắng là vẫn có.

"Yên tâm, lần này thật sự sẽ khác." Bắc Ngư dao động, Lương Tín Nhân bồi thêm một câu nữa cho nàng chắc chắn.

"Ừm, huynh nhớ cẩn thận." Bắc Ngư nội tâm được phần nào ổn định, nói, sau đó là đến một bên ẩn giấu khi tức và quan sát.



Đợi cho Bắc Ngư ổn định, Lương Tín Nhân quay người đối mặt với Nguyệt Lang.

"Lần này... thật sự sẽ khác!!" Không chần chừ, Lương Tín Nhân ngay lập tức lao lên.

Tu vi nhất đoạn khởi động, một đường lao tới,

"Đoạt Lang." Lương Tín Nhân thầm niệm.

Bàn tay ngay lập tức được bọc lại bởi linh khí tạo hình vuốt sói đánh tới Nguyệt Lang bên sườn

Nguyệt Lang ngay lập tức bất ngờ, xong cũng theo đó đối ứng bằng cách di động sang bên để tránh né, trả lại một vuốt.

Nó sẽ không ngu ngốc như lúc trước nữa, để cho Lương Tín Nhân một kiếm dưới cổ, cổ của nó còn có một phần lông bị trụi và một vết sẹo.

Đoạt Lang đối với Nguyệt Lang.

Đoạt Lang đánh hụt do Nguyệt Lang né, xong đòn cào của Nguyệt Lang cũng hụt do Lương Tín Nhân sử dụng Vô Ảnh Bộ.

Tiếp tục thi triển Vô Ảnh Bộ, Lương Tín Nhân xuất hiện ở phía khác, nhân lúc Nguyệt Lang chưa ổn định lại để công kích.

Nhưng tốc độ của hắn vẫn chưa đủ nhanh, Nguyệt Lang ngay tức khắc quay đầu nhìn thấy, tránh né lấy công kích.

Thừa thế xông lên, Nguyệt Lang mở miệng cắn lấy cánh tay của Lương Tín Nhân.

Nguyệt Lang dùng lực cắn mạnh.

Ngay lập tức nỗi đau truyền tới não, Lương Tín Nhân cảm thấy không ổn, bèn dùng tay còn lại đánh ra Đoạt Lang.

Nguyệt Lang như phát giác, hả miệng thả tay Lương Tín Nhân ra để tránh né.

Tuy vậy vẫn có phần hơi chậm khi Lương Tín Nhân ở quá gần.

Nguyệt Lang lui ra đằng sau, một bên mắt trái đã bị Đoạt Lang làm b·ị t·hương.

Lương Tín Nhân cũng ổn định lại được thân hình, cánh tay phải bị cắn chảy máu.

Và v·ết m·áu đó đang dính trên phần miệng của Nguyệt Lang.

Nguyệt Lang đưa lưỡi ra liếm đi phần máu đó vào trong miệng, ngay tức khắc, ánh mắt của nó đỏ lên, không những vậy xung quanh cơ thể được bao bọc lại bởi một làn khí đỏ.

"Khát máu?" Lương Tín Nhân suy đoán.

Không để Lương Tín Nhân suy nghĩ, lần này đến lượt Nguyệt Lang t·ấn c·ông trước.

Nguyệt Lang ngay tức khắc lao lên, khởi động toàn bộ tu vi lục đoạn đi kèm theo với trạng thái "Khát máu" tốc độ của nó được tăng lên đáng kể, biến khỏi tầm mắt Lương Tín Nhân, tốc độ này còn nhanh hơn lần trước hai bọn hắn chiến nhau.

Ba giây sau, Nguyệt Lang xuất hiện sau lưng Lương Tín Nhân, hai chân trước đưa lên trước, đầu hướng tới, miệng mở ra như muốn cắn.



Ngoằm!!

Lương Tín Nhân phát giác, dùng tu vi nhất đoạn và thể chất cường hóa để tránh né, nhưng tốc độ của hắn vẫn quá chậm, bị Nguyệt Lang cắn ngay vai phải.

"Con mẹ nó!! Đệ Nhất Thức!!" Lương Tín Nhân đau đớn, nội tâm thầm nói, tay trái sử dụng Đệ Nhất Thức đấm vào mặt Nguyệt Lang.

Khi nắm đấm gần trúng thì Nguyệt Lang nhả ra để né tránh, khiến Đệ Nhất Thức thi triển hụt.

Nguyệt Lang lui về.

Lương Tín Nhân ôm lấy bả vai.

"Mẹ nó, không thể đánh trúng nếu nó cứ né thế này, ta cần phải làm gì đó." Lương Tín Nhân nhanh chóng suy nghĩ.

Đệ Nhất Thức và Đệ Nhị Thức cần thời gian để vận, nên rất khó để đánh trúng.

Tiếp đó Lương Tín Nhân từ sau lưng lấy ra thanh kiếm gãy cầm lên tay.

Gừ~~!! Gừ~~!!

Nguyệt Lang thấy thanh kiếm gãy xuất hiện liền không khỏi xuất hiện cảm giác e dè, gầm gừ liên tục.

Vết sẹo ở cổ cũng là do nó gây ra.

Cảm nhận được biến hóa của Nguyệt Lang, Lương Tín Nhân ngay lập tức bắt lấy sơ hở đó, dùng Vô Ảnh Bộ, tức khắc lao lên.

"Đệ Nhất Thức!!" Lương Tín Nhân thầm niệm.

Sau đó là xuất hiện bên cạnh Nguyệt Lang, chém ra một kiếm.

Một kiếm này bên trên có chứa lấy uy lực của Đệ Nhất Thức.

Đúng vậy, là Đệ Nhất Thức, uy lực của nhát chém cũng được tăng lên một cách đáng kể nhưng...

Tốc độ ra chiêu vẫn chưa đủ nhanh, với tu vi lục đoạn tăng cường của Nguyệt Lang thì né tránh là vẫn được.

Vì là kiêng kỵ, e dè, nên thời thời khắc khắc Nguyệt Lang luôn chú ý lấy hành động của Lương Tín Nhân, tránh mắc phải sai lầm.

Cũng nhờ kỹ tính đó, khi Lương TÍn Nhân công kích nó đã né tránh được một cách đơn giản.

Lương Tín Nhân chém hụt, uy lực theo quán tính v·a c·hạm xuống đất.

Mặt đất tại vị trí đó b·ị c·hém nát vụn, bụi bay mịt mờ.



Một làn gió nhẹ thổi qua, làm khói bụi tan đi.

Lương Tín Nhân trở lại thế đứng, thời thời khắc khắc quan sát lấy Nguyệt Lang, nhưng lai không thấy dấu vết của Nguyệt Lang đâu.

Bỗng nhiên lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng kêu xé gió, một luồng khí tức nguy hiểm ập tới.

Không suy nghĩ nhiều, Lương Tín Nhân ngay lập tức theo bản năng, vận dụng Vô Ảnh Bộ né tránh.

May mắn kịp thời, một quả cầu xoáy sượt qua tai Lương Tín Nhân, đập vào cái cây trước mắt, thân cây gãy, ngã xuống đất.

Ầm!!!

Lương Tín Nhân thở dốc, mệt mỏi, quay người tìm kiếm.

Nhưng chưa được bao lâu thì thêm vài quả cầu xoáy bắn tới.

Lương Tín Nhân cố gắng vận dụng tiếp Vô Ảnh Bộ để né tránh, nhưng sức người có hạn, quả cuối cùng hắn lại dính phải.

Cả người bị đẩy bắn ra đằng sau, v·a c·hạm lấy vào một thân cây, thân cây nát bét, hắn ngã trên mặt đất.

"Tín Nhân ca ca!!!" Bắc Ngư một bên quan sát, lo lắng cho Lương Tín Nhân.

"Khụ! Khụ! Ta không sao." Lương Tín Nhân miệng ho ra hai ngụm máu, chật vật đứng lên, tay vẫn nắm lấy thanh kiếm gãy.

Nội tâm thầm may mắn, nhờ có tu vi nhất đoạn nên được phần nào chống lại được sức sát thương gây ra của công kích.

Lương Tín Nhân đưa mắt lên nhìn, Nguyệt Lang vẫn đang ở phía trước, nó vẫn bình thường như chưa có chuyền gì, ngược lại thì "khát máu" như có chút phai mờ.

"Có giới hạn sao?"

Lương Tín Nhân phán đoán, rồi lần nữa vận lấy tu vi, tay nắm kiếm chắc chắn.

Nguyệt Lang lần này không dùng chiêu bắn cầu xoáy rasengan nữa mà lao lên t·ấn c·ông nhanh.

Hành động của Nguyệt Lang khiến Lương Tín Nhân như phát hiện thứ gì đó, nhưng Nguyệt Lang không cho hắn thời gian đã suy nghĩ, nó đã đến bên người Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân vội vàng đưa kiếm chém phản kích.

"Đệ Nhất Thức!!" Lương Tín Nhân vận dụng Đệ Nhất Thức vào kiếm.

Khi nhát chém gần trúng Nguyệt Lang, nó ngay lập tức thay đổi công kích, chuyển sang cắn, tránh né một khắc, quay lại cắn tay phải cầm kiếm của Lương Tín Nhân.

Khi Nguyệt Lang đưa mắt nhìn Lương Tín Nhân thì phát giác được là khuôn mặt hắn đang gượng đau, nhưng nụ cười là đang cười.

Nguyệt Lang tức tốc muốn tránh lui.

Nhưng lúc này đây Lương Tín Nhân lại thả kiếm xuống, dùng sức xoay cánh tay, đến gần Nguyệt Lang nhất có thể.

Rồi dùng cánh tay đó nắm chắc lấy miệng của Nguyệt Lang, không cho nó chạy trốn.

"Bắt được ngươi rồi!!" Lương Tín Nhân giơ nên nụ cười, miệng nói.

"Đệ Nhất Thức!!" là đệ Nhất Thức Vận dụng trước đó, thay vì chuyển tiếp vào kiếm thì hắn gắng gượng đẩy thay đổi hướng vận ch đòn đánh, chuyển dời qua tay trái nên mới có được Đệ Nhất Thức như bây giờ