Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 184: Lại Gặp Nguyệt Lang




Chương 184: Lại Gặp Nguyệt Lang

"Cảm nhận?" Bắc Ngư nghe xong thì lần nữa nhắm mắt lại cảm nhận lấy xung quanh.

Lần này thì nàng bắt được có thứ gì đó đang nhanh chóng di chuyển xung quanh, không thể cảm nhận rõ được vị trí, nhưng đường lối di chuyển quả thật là có cảm nhận được.

Bắc Ngư mở mắt, quay người về đằng sau, nói: "Tín Nhân ca ca?"

Bắc Tử cũng quay lưng lại xem, vẫn không thấy thứ gì, nhưng tại sao Bắc Ngư lại kêu.

Nhưng một lúc sau, Lương Tín Nhân bỗng nhiên xuất hiện tại vị trí đó.

"Giỏi lắm, muội đã biết cảm nhận." Lương Tín Nhân dành lời khen cho Bắc Ngư.

"Hì hì." Bắc Ngư cười cười.

"Bất cứ sinh vật nào có sự sống thì trên người bọn chúng đều có một loại khí tức, để xác định được vị trí, muội có thể cảm nhận khí tức của bọn chúng."

"Nơi đây chắc không có, nhưng có một phương pháp gọi là ẩn khí tức, ẩn đi khí tức, trừ khi muội mạnh hơn người đó, còn không thì rất khó xác định sự tồn tại của hắn, mà... chắc còn hơi đối với muội... vậy đi, muội ngồi xuống, ta chỉ muội cách ẩn giấu khí tức, có lẽ khi đi hái thuốc sẽ cần thiết sử dụng."

Lương Tín Nhân cũng không nói quá nhiều, lượng thông tin quá nhiều sẽ dễ rối, nên từng chút một tiếp thu, thay vì nói hắn có thể trực tiếp chỉ Bắc Ngư cách ẩn giấu khí tức luôn.

"Hơ~~~" Bắc Ngư cái hiểu cái không, nhưng nghe Lương Tín Nhân sẽ dạy nàng cái gì đó thì liền vui vẻ nghe theo, ngồi xuống.

"Tốt, giờ thì chú ý đến linh khí, tự cảm nhận bản thân khí tức,..."

Lượng Tín Nhân đơn giản chỉ Bắc Ngư cách ẩn giấu khi tức, cho đến tối Bắc Ngư cũng hoàn toàn tiếp thu xong và thực hiện được thành công.

"Tín Nhân ca ca, sao muội không thấy thứ gì thay đổi?" Bắc Ngư ngắm nghía xung quanh, nhưng không có nhiều thay đổi xuất hiện.

"Không phải bằng mắt, mà bằng cảm nhận, muội thử cảm nhận ta xem thế nào?" Lương Tín Nhân ngay sau đó, vẫn như cũ đứng nhưng khí tức trên người ngay lập tức thối lui lại.

Bắc Ngư nghe theo nhắm mắt lại cảm nhận, khi cảm nhận đến chỗ Lương Tín Nhân thì nó hoàn toàn đi xuyên qua, không có khí tức khác ngăn trở.

Bắc Ngư nhíu mày, xong mở mắt ra thì Lương Tín Nhân vẫn đứng đó.

"Sao rồi? Muội thấy sự khác biệt chưa?"

"Rồi, muội thấy rồi."

"Tốt, giờ thì vào nhà thôi, trời cũng đã tối rồi."

Bắc Tử đứng một bên quan sát nãy giờ chả hiểu cái gì, nào là cảm nhận nào là khí tức, không khỏi lắc đầu, không phải chuyên ngành nên không biết a.



--------

Sáng ngày hôm sau.

Lương Tín Nhân dậy sớm rồi tiếng ra góc cây, ngồi xuống, hấp thu tử khí đông lai, tuy không biết thực chất của tử khí đông lai là gì nhưng hắn cảm giác thứ này không hề thua kém gì linh khí, và chỉ có thể hấp thu vào sáng sớm.

Ba mươi phút sau, Bắc Ngư từ trong nhà bước ra, trông thấy Lương Tín Nhân đang tu luyện, nàng cũng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, ngồi xuống, theo những gì Lương Tín Nhân nói hôm qua để tu luyện.

Cứ như thế mười lăm phút nữa trôi qua, Lương Tín Nhân tỉnh lại khỏi tu luyện, nhất đoạn tu vi đã tạm thời ổn định.

Hắn quay sang thì nhìn thấy Bắc Ngư cũng đang chăm chú tu luyện liền không khỏi mỉm cười.

Rồi Lương Tín Nhân cứ để Bắc Ngư ở đó, hắn lấy ra thanh kiếm gãy để lau.

Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chăn sóc cho kiếm, kể từ lần nhặt nó về, giờ nhìn kỹ lại thì chữ "Thắng" bên trên đã bị phai mờ, lưỡi kiếm bị gỉ do lâu năm chưa được chăm sóc, còn có v·ết m·áu cô đọng do việc hắn chém g·iết yêu thú khi trước.

Lương Tín Nhân tìm lấy một miếng vải, sau đó lau kiếm.

Cứ lặp đi lặp lại thế, không biết từ lúc cơ thể vẫn như cũ lau kiếm, còn đầu óc thì đang suy nghĩ chuyện khác.

"Yêu thú ở đây... khi đó... đó là thứ gì?"

Lương Tín Nhân hồi tưởng lại lúc đánh với yêu thú, yêu thú có thể mở trí tuệ là điều rất bình thường, nhưng có thể chỉ mới lục đoạn mà mở miệng để nói chuyện thì đây là lần đầu hắn gặp.

"Thêm nữa cái thứ giống như rasengan đó là gì? Một loại sức mạnh, năng lực sao? Còn nữa, trạng thái đó, trông giống như khát máu, cần nhiều tìm hiểu nơi đây."

Từ giờ hắn sẽ phải nhiều hơn về yêu thú, yêu thú không đơn giả chỉ là hơn nhau về thể chất mà còn năng lưc của bọn chúng nữa.

Chỉ đơn giản là mấy suy nghĩ nhưng thời gian bên ngoài đã trôi qua được thêm ba mươi phút.

Bắc Ngư cũng đã tu luyện xong và vào trong nhà tắm rửa.

Lương Tín Nhân hồi thần, cất đi kiếm rồi trở vào nhà ăn sáng.

Vì hôm qua không có hái được bao nhiêu là thảo dược, nên hôm nay hai người bọn hắn không có quyết định vào thành.

Thay vào đó Lương Tín Nhân ngoài ăn ra thì hắn dành thời gian để tu luyện.

Nơi đây linh khí dồi dào khác với trái đất, nên thích hợp để tu luyện.



Còn nữa, hắn muốn tu vi khôi phục nhanh nhất có thể, vì phòng ngừa tương lai có chuyện gì đó xảy ra.

Không chỉ Lương Tín Nhân, Bắc Ngư theo đó cũng tu luyện, nàng giống như trở nên thích thú việc tu luyện rồi.

Sáng này tiếp theo, ngoài việc buổi sáng hấp thu tử khí đông lai ra, cho đến khi thời gian vào rừng tới thì mới đứng dậy chuẩn bị.

Muốn khôi phục nhanh, nhưng tu luyện không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục, cũng không chỉ tu luyện không, cần thực chiến nữa, và đánh với yêu thú là hợp lý nhất.

Trước giờ hắn toàn nhờ ăn hành mới được như lúc đó.

Hai người Lương Tín Nhân và Bắc Ngư lại lần nữa vào trong rừng.

Hai người chậm chạp mà đi để tìm kiếm yêu thú, nhưng lạ thường lần nữa xảy ra, khi phía ngoài bìa rừng này không hề có bất cứ một con yêu thú nào xuất hiện.

Tuy Bắc Tử nói đây là chuyện thường xảy ra trước thú triều, nhưng Lương Tín Nhân lại cảm nhận được trong đó nguy hiểm, nó còn lớn hơn cả thú triều.

"Tín Nhân ca ca, ở đây không còn nhiều lắm thảo dược." Bắc Ngư để ý lấy xung quah, nói.

"Ừm, tiếp tục vào trong thôi, cẩn thận ẩn dấu khí tức." Lương Tín Nhân nhắc nhở.

"Ừm."

Bỏ qua trong lòng lo âu, Lương Tín Nhân và Bắc Ngư hai người vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong rừng.

Đi được thêm một lúc lúc nữa, dị biến lần nữa nổi lên, tiếng bước chân dồn dập truyền trới, mặt đất rung chuyển, khói bụi mịt mù.

Quen thuộc, quá mức quen thuộc.

Lương Tín Nhân vội vàng kéo lấy Bắc Ngư trốn đi, như cũ dùng thuốc xịt khử mùi và chờ đợi dòng yêu thú đi qua.

Dòng yêu thú lần này ít hơn lần trước rất nhiều, tu vi bên trong cũng không có con nào cao hơn ngũ đoạn.

Cho đến khi dòng yêu thú đi qua, Lương Tín Nhân mới nhẹ thở dài.

"Xem như là an toàn, hai thứ này kết hợp lại có vẻ không bị phát hiện."

"Được rồi tiếp thôi."

Lương Tín Nhân và Bắc Ngư lần nữa tiếp tục hành trì đi sâu vào trong.

Càng đi vào trong, xuất hiện dòng yêu thú ngày càng nhiều, Lương Tín Nhân và Bắc Ngư phải nhiều lần trốn tránh.

"Đây là chuẩn bị thú triều?" Lương Tín Nhân âm thầm suy xét.



"Bọn chúng hoạt động rất có tổ chức, khác hoàn toàn so với yêu thú mà ta biết."

"Tín Nhân ca ca." Bắc Ngư gọi.

Lương Tín Nhân đưa mắt chú ý.

"Yêu thú, bọn nó như đang hướng về An Lạc Thành." Bắc Ngư như nhận ra điều gì đó, liền nói với Lương Tín Nhân.

"An Lạc Thành?" Lương Tín Nhân nghe xong thì lần nữa nhớ lại dòng yêu thú, đúng vậy, dù cho là bọn chúng có từ hướng nòa tới đi chăng nữa, thì dòng yêu thú hướng tới vẫn là An Lạc Thành.

"Đúng nhỉ, bọn nó hướng tới An Lạc Thành, nhưng tại sao lại là lúc này? Không phải vẫn còn thời gian khá dài mới đến thú triều sao?" Hành động của yêu thú khiến cho Lương Tín Nhân trong đầu không khỏi nhiều mấy câu hỏi.

Trong lúc Lương Tín Nhân đang suy tư thì Bắc Ngư lần nữa mở miệng, lần này giọng nói của nàng cos chút run run, bên trong còn có sợ hãi.

"Tín... Tín.. Nhân... ca...ca~..~"

"Hửm?" Lương Tín Nhân phản ứng lại.

"Sau.... sau... lưng." Bắc Ngư giọng nói run run, chỉ lấy đằng sau Lương Tín Nhân.

"Hả? Có...gì....?" Lương Tín NHân quay người người lại, đập ngay vào mắt đó là một bộ răng thêm hai cái răng nanh chỉa dài xuống dưới.

Đưa mắt lên trên một chút thì đó là cái mũi chó đang hồng hộc thở vào mặt hắn.

Lên một chút nữa là ánh mắt sắc bén, đến giữa trán thì là hình mặt trăng lưỡi liềm.

Quen thuộc, trông thực quen thuộc.

"Nguyệt... Lang? Nguyệt Lang!!" Lương Tín Nhân ngay lập tức kéo Bắc Ngư, nhảy lui về đằng sau.

Đứng vững thân hình, cảnh giác nhìn Nguyệt Lang, đây là lần thứ hai hai người bọn hắn gặp nhau.

Nguyệt Lang cũng dùng ánh mắt sắc bén đó nhìn hắn, không hề có bất cứ cử động kỳ lạ gì.

"Ngươi----mùi------khác." Nguyệt Lang vấp nói tiếng người, nói trước.

Lương Tín Nhân hiểu ý, rồi trả lời lại: "Ngươi nhờ đó phát hiện ra ta?" khí tức của hắn trước đó đã bị Nguyệt Lang nhận biết.

Nguyệt Lang yên lặng không trả lời, thay vào đó là liếm liếm móng vuốt.

"..."

"Giao tiếp với yêu thú thật khó." Lương Tín Nhân nội tâm buồn bực, như này chả khác gì nói một mình, thêm nữa như yêu thú đang khinh thường nói chuyện với hắn vậy.