Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 183: Khởi Đầu Tốt




Chương 183: Khởi Đầu Tốt

Xong hắn không có thu lại mà cứ để đó cho Bắc Tử và Bắc Ngư xem.

Bắc Tử bất ngờ, nhưng với kinh nghiệm sống lâu, lão nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía tay Lương Tín Nhân.

Tại đó vẫn bị khí trắng bao bọc lại.

"Đây là linh khí?"

"Là linh khí, và thứ gây lên cái cây đằng kia gọi là lực." Lương Tín Nhân gật đầu, nói.

"Cái tốt của tu tiên là có, cái xấu cũng là có."

"Cái tốt thì tuổi thọ kéo dài, sức mạnh vượt bậc, có thể chống lại yêu thú, cái xấu thì, bản thân ngay lúc này sẽ bị dấn thân vào con đường nguy hiểm, tu luyện là tranh đấu, tranh đoạt với trời, đó là hành vi nghịch thiên, nghịch thiên mà đi là trái với quy luật tự nhiên, chắc chắn phải bị trừng phạt." Lương Tín Nhân âm thầm gật đầu, mấy câu này như mấy lão tiền bối hay nói với đám đệ tự, giờ đến lượt hắn nói ra miệng, cảm giác thật diệu.

"Nghịch thiên mà đi sao?" Bắc Tử đưa đầu nhìn lên trời, trong đầu không biết đang suy tư thứ gì.

"Tín Nhân ca ca, thứ này thật vui, muội có thể học không?" Bắc Ngư lúc này mới lên tiếng, tuy không hiểu hai người nãy giờ nói gì nhưng nhìn trong thật thú vị.

Lương Tín Nhân không lập tức trả lời mà lại đang suy tư.

"Để Ngư Nhi thử đi." Lần này là Bắc Tử mở miệng nói.

Lương Tín Nhân như bất ngờ: "Lão tin?"

"Không tin sao được, mọi thứ đều hiện hữu ngay trước mắt, không muốn tin vẫn phải tin." Người già quả nhiên vẫn dễ dàng tiếp nhận.

"Như vậy tại sao lão cũng không cùng tu luyện?"Lương Tín Nhân đưa lời khuyên.

Nhưng Bắc Tử lại lắc đầu, nói: "Ta đã sống đủ lâu rồi, một vòng tròn sinh lão bệnh tử, nào chưa trải qua, như này đã đủ, mọi thứ đều nên theo quy luật tự nhiên, với lại ta đã già,..." Câu cuối cùng Bắc Tử không hề nói nhưng ở đây ai đều biết.

"Vậy thôi." Mỗi người đều có một quyết định, chính kiến riêng, Lương Tín Nhân sẽ không gượng ép.

"Được rồi, ngươi thử để cho Ngư Nhi tu luyện đi, ta đứng bên ngoài xem." Nói xong, Bắc Tử tìm chỗ đứng, đợi xem tiếp theo đây Lương Tín Nhân sẽ làm gì.

Lương Tín Nhân nhẹ mỉm cười nhún vai,Lương Tín Nhân chưa có ý định cho Bắc Ngư tu luyện sớm như này nhưng Bắc Tử đã nói vậy thì hắn sẽ giúp đỡ.

Lương Tín Nhân đưa mắt nhìn Bắc Ngư xong nói: "Đi thôi."

Lương TÍn Nhân đến dưới một góc cây.

"Ngồi xuống đây."

Bắc Ngư lon ton nghe lời, đến vị trí Lương Tín Nhân chỉ ngồi xuống.

Lương Tín Nhân nhẹ mỉm cười sau đó nói: "Nhắm mắt lại, tĩnh tâm, giữ cho một đầu óc thanh tịnh, hãy cảm nhận xung quanh."

Bắc Ngư làm theo, nhắm mắt lại, cố giữ cho bản thân có một đầu óc thanh tịnh, cảm nhận lấy xung quanh.



Có thể là do thời gian dài sống ở nơi có linh khí nồng đậm thế này, cộng thêm tâm trí đơn thuần, n·hạy c·ảm.

Bắc Ngư ngay lập tức thanh tịnh, chìm vào trong việc cảm nhận.

Lương Tín Nhân kinh ngạc, hắn nếu muốn nhanh trở nên thanh tịnh để rơi vào trạng thái tu luyện là không thể nào.

"Muội cảm nhận được gì?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Có thứ gì đó.... cứ quanh quẩn xung quanh đây, vui lắm." Bắc Ngư nói ra những gì cảm nhận được từ xung quanh.

Lương Tín Nhân nghe xong thì thầm than: "Quả nhiên là linh khí a." Hồi trước hắn chỉ có thể tu luyện vào mỗi buổi sáng, hấp thu tử khí đông lai, muốn hấp thu khí thì khó như lên trời, còn chỗ này ngồi xuống cảm nhận phát cái ra linh khí luôn.

"Tốt, muội thử hấp thu nó xem nào." Lương Tín Nhân tiếp tục chỉ dẫn.

"Hấp thu?"

"Đúng, như hít thở ấy, hút nó vào bên trong cơ thể."

"Ô~~"

Hít!! Hít!!

Bắc Ngư mạnh mẽ hít vào bằng lỗ mũi

"Không được, Tín Nhân ca ca, nó không theo vào."

Lương Tín Nhân câm lặng...

"Bình tĩnh, nhẹ nhàng hít thở, không chỉ bằng mũi, còn bằng cả cơ thể, hãy tưởng tượng bản thân là một tấm lưới gió có thể lùa qua." Lương Tín Nhân ví dụ hơn để Bắc Ngư có thể dễ dàng.

Bắc Ngư nghe lời làm theo chỉ dẫn.

"Tấm lưới, tấm lưới, tấm... lưới...." Bắc Ngư liên tục niệm lại trong đầu.

Dần dần không còn niệm nữa, tâm trí trở nên thanh tịnh như một mặt nước không có gợn sóng.

"Tốt, đã vào trạng thái tu luyện." Lương Tín Nhân âm thầm gật đầu, hài lòng với Bắc Ngư hiện tại.

Hắn cũng cảm nhận được di động của linh khí, nó đang chậm rãi, chậm rãi hướng Bắc Ngư hội tụ.

"Đừng suy nghĩ, nghe theo ta, đưa khí đi khắp mạch máu, cho nó hội tụ ở đan điền, đan điền ở dưới phần bụng một chút ấy, rồi..." Lương Tín Nhân dựa theo phương pháp thổ nạp để cho Bắc Ngư tu luyện, hắn không trực tiếp dạy công pháp vì cần cơ sở, và phương pháp thổ nạp là cơ sở tốt nhất.

Cường thân kiện khí, loại bỏ ô uế của cơ thể ra trước.

Bắc Ngư nghe theo lời nói của Lương Tín Nhân, đưa khí đi khắp mạch máu, rồi đưa xuống phần đan điên....

Một chu thiên, hai chu thiên,..... mười chu thiên,... hai mươi chu thiên....



Mười phút sau.

Lương Tín Nhân lúc này lần nữa trợn tròn mắt, nhưng suy đi tính lại cũng thấy hợp lý, tiếp tục xem.

Theo Bắc Ngư thổ nạp, khắp cơ thể dần dần xuất hiện lấy những vết dơ màu đen, chảy ra từ khắp cơ thể, bám vào quần áo.

"Hay lắm, cứ thế này thì chẳng mấy chốc cũng vào luyện thể sơ kỳ." Lương Tín Nhân âm thầm đánh giá.

Lúc này Bắc Ngư cũng đã mở mắt, dù cho hấp thu khí đi tẩm bổ cơ thể hơn hai mươi chu thiên, nhưng con người nào cũng có giới hạn, nàng đã tỉnh lại.

"Muội cảm thấy thế nào?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Nói sao nhỉ? Cơ thể như có nước chảy vào á, mát mát, đầu óc cũng thanh tỉnh, cơ thể nhẹ nhàng, khỏe mạnh." Bắc Ngư nhìn Lương Tín Nhân rồi nói, tiếp đó nhìn lại bản thân: "yyy, gì vậy? Bẩn quá!"

Bắc Tử có thể ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi trên người Bắc Ngư, dù sao cả hai cũng đã sống với nhau lâu rồi.

Phản ứng có thể đoán trước được, Lương Tín Nhân nhẹ cười, nói

"Muội vào thay đồ rửa người đi, sau khi xong thì ra đây."

"Ừm." Bắc Ngư nhanh chóng đi vào trong nhà để tắm rửa.

"Vậy là xong sao?" Bắc Tử nghi ngờ hỏi.

"Không, đây chỉ mới là khởi đầu."

Một lúc sau, Bắc Ngư rửa người sạch sẽ, thay một bộ đồ mới rồi bước đến chỗ Lương Tín Nhân.

Lúc trước nhìn không kỹ do có vết bẩn, giờ nhìn kỹ lại thì Bắc Ngư đã có thêm phần trở nên xinh đẹp, làn da trắng ra, ánh mắt lấp lánh.

"Tín Nhân ca ca."

"Ừm, muội thử nhắm mắt lại cảm nhận bên trong cơ thể xem có gì." Lương Tín Nhân lần nữa chỉ dẫn.

Bắc Ngư nghe theo nhắm mắt lại cảm nhận.

"Mấy cái thứ lượn lờ lúc trước đang ở trong cơ thể."

"Đó là linh khí, giờ muội hãy thử dùng sức đấm vào cái cây này xem nào." Lương Tín Nhân đưa tay gõ gõ vào thân cây.

"Đấm nó, không đâu, đau lắm." Bắc Ngư co người lui lại.

"..."

"Như vậy đi, chờ ta một chút." Lương Tín Nhân nói xong, từ sau hông rút ra thanh kiếm gãy, một nhát thẳng tưng, chém ngang thân cây.

Không dừng lại, hắn tiếp tục chém thêm mấy nhát nữa, tạo ra cái mộc nhân thông thứ hai, dựng thẳng lên.



Như cũ hắn lấy một miếng vãi rồi cột lại xung quanh đó.

"Được rồi đó, muội hãy thử đi." Cất đi kiếm, Lương Tín Nhân chỉ chỉ cái mộc nhân thông, nói.

"Đượ..c"

Bắc Ngư lần này có chút đỡ sợ hơn rồi, dù sao thì ngày nào cũng thấy Lương Tín Nhân đấm vào, nhìn thứ quen thuộc thì sẽ đỡ sợ hơn được phần nào.

"Như này sao?" Bắc Ngư đấm cái nhẹ vào mộc nhân thông.

Không có chuyện gì xảy ra.

"Không, muội hãy thêm chút lực vào nữa, điều động linh khí trong cơ thể muội đi theo công kích nữa." Lương Tín Nhân chậm rãi nói.

"Điều động? Thêm chút lực? Như này sao?" Một lần tiếp xúc, lần hai quen.

Lần này Bắc Ngư thêm lực vào rồi lại đấm ra.

"Tốt hơn lần trước, nhưng thiếu đi linh khí, cơ thể làm chủ, thúc đẩy linh khí theo ý muốn."

"Ừm!"

Lại thêm một đấm nữa, lần này đấm quả thật tốt hơn hai lần trước rất nhiều, mộc nhân thông bị đấm cho rung lắc.

"Ừm, Ngư nhi lần này giỏi lắm, hãy cố gắng tu luyện, như thế thì muội có thể không cần phải sợ yêu thú nữa, còn có thể bảo vệ được bản thân và Tử lão." Lương Tín Nhân đưa tay xoa đầu Bắc Ngư và khích lệ nàng.

Bắc Ngư được khen liền trở nên vui vẻ.

"Gia gia, Ngư nhi sẽ bảo vệ gia gia."

Bắc Tử cũng vui vẻ cười đáp: "Ừm, nhờ vào Ngư Nhi cả."

Rồi lão chuyển ánh mắt sang, nói với Lương Tín Nhân

"Tu luyện chỉ đơn giản như này thôi sao?"

"Không, tu luyện còn có rất nhiều, có nhiều loại hình khác nhau để tu luyện như thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp,... kể sẽ không bao giờ hết, chính ta cũng chỉ mới bước chân vào mà thôi." Lương Tín Nhân từ từ giải thích.

"Vậy sao? Mà kệ đi, ngươi muốn dạy gì thì dạy." Bắc Tử cũng không muốn hỏi quá sâu, dù sao thì lão cũng không có tu luyện.

"Tín Nhân ca ca, muội muốn nhìn thân pháp." Bắc Ngư giơ tay, đòi hỏi.

Lương Tín Nhân nhìn nàng một mắt, miệng khẽ cười, xong ngay tức khắc biến mất trước mắt hai người.

"..."

"Hài tử?"

"Tín Nhân ca ca?"

Hai người mở miệng tìm kiếm sự đáp lại của Lương Tín Nhân, rồi chuyển sang nhìn lấy xung quanh tìm kiếm bóng hình của hắn, nhưng lại không hề nhìn thấy.

"Ngư nhi, đừng chỉ dùng mắt thường để nhìn, hãy cảm nhận như cách muội cảm nhận linh khí ấy." Một âm thanh quanh quẩn khắp khu nhà chui vào tai Bắc ngư và Bắc Tử